Tịch Cảnh Dương khẽ mỉm cười gật đầu.
Kỷ Thần Hi có chút thượng sủng nhược kinh, không ngờ vào năm ấy Tịch Cảnh Dương hoàn toàn mơ hồ về hình dáng của cô, anh chỉ có chút ấn tượng với bảo vật R Quốc đang đeo trên cổ cô - "Giọt lệ đại dương".
Chỉ với thông tin ít ỏi về sợi dây chuyền này, anh ấy dường như lật tung cả Nước R để tìm cô, còn gọi cô là "cô bé đại dương".

Tịch Cảnh Dương đưa mắt nhìn ra cửa sổ:"Năm đó thế lực anh chưa đủ mạnh, không thể nào tìm được em, ai ngờ đến lúc lập nên công ty trò chơi lại vô tình gọi nó là Sea..."
Khoé mắt Kỷ Thần Hi có chút ửng đỏ, cô nhào đến xà vào lòng anh an ủi:"Bảo bối! Xin lỗi anh...thật ra em biết anh luôn tìm kiếm tin tức về em...nhưng em lại cố ý tránh anh đi..."
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng giang tay ôm lấy cô.

Tuy hai người mới xác định quan hệ không lâu, nhưng dường như cả hai không bài xích với những cử chỉ thân mật này.

"Không cần xin lỗi, chính anh cũng cảm thấy thời điểm đó chúng ta vẫn không nên gặp nhau.

Lúc ấy anh vẫn chưa có khả năng để bảo vệ em...hiện tại rất tốt rồi."
Nghe anh nói xong, Kỷ Thần Hi thoáng im lặng.

Tịch Cảnh Dương cũng có chút trầm tư.

Tuy hai người đã bày tỏ lòng mình, nhưng giữa họ vẫn tồn tại quá nhiều bí mật, đó cũng là khoảng cách vô hình giữa hai người.
Tuy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để rạch vết thương của nhau, nhưng nếu cô muốn anh hoàn toàn có thể thẳng thắn với cô...chỉ cần cô nguyện ý.
"Tiểu Kỷ...vì sao là anh?"
Vì sao lại cứu anh khi ấy? Vì sao lại ngăn cản người khác truy sát anh? Vì sao bằng lòng thích anh, bên cạnh anh?
Kỷ Thần Hi đương nhiên hiểu ý của anh, cô thoáng trầm mặc một lúc, sau đó cười khẽ:"Ai yêu trước là kẻ thua...anh cứ xem em là kẻ thua cuộc đi..."
Tịch Cảnh Dương liền sửng sờ, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì cô gái nhỏ đã an lành ngủ trong lòng anh.
"Cô bé ngốc...em tin tưởng anh vậy sao?" Tịch Cảnh Dương có chút ngoài ý muốn mà cười khổ, xem ra anh phải đi tắm lần nữa rồi.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó đắp chăn cho cô, khẽ vén vài lỏn tóc trước trán cô ra sau tai, rồi hôn nhẹ lên trán cô gái một cái.
"Tiểu Kỷ...kẻ thua cuộc không chắc là em đâu...mong em đừng rời xa anh..." Tịch Cảnh Dương khẽ thì thầm, rồi quay người rời đi.
Vừa bước chân ra ngoài thì tình cờ gặp phải Mục Hành, cậu ta liền chào hỏi anh một tiếng, anh cũng gật đầu một cái với cậu ta.


Đến lúc anh muốn vào thư phòng thì Mục Hành lại gọi anh lại:"À phải rồi, Boss, tối mai ngài phải tham gia tiệc rượu ở hội trường cung điện R Quốc, có cần tìm cho ngài một bạn đồng hành không?"
"Hỏi Tiểu Kỷ đã, còn cô ấy không thể đi thì thôi, tôi không cần bạn đồng hành." Tịch Cảnh Dương lạnh nhạt đáp.

Mục Hành gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó liền rời đi.
Đến khi Tịch Cảnh Dương tắm xong quay trở lại phòng ngủ, thì đã không thấy bóng dáng cô gái nhỏ ở đâu nữa, thoáng chút anh có chút tiếc nuối.
Nhưng cô cũng không phải là cô gái quá vô lương tâm, ít ra thì lần này có để lại lời nhắn cho anh.
[Bảo bối, em lại có việc nữa rồi, phải đi trước đây, tiệc rượu ngày mai của anh nếu em đến kịp thì em sẽ đến, không được tìm cô bạn gái khác đi cùng đấy!]
Nhìn tờ giấy màu xanh trên bàn, khoé môi người đàn ông không nhịn được mà cong lên:"Chữ cũng đẹp thật đấy..."
Tối hôm sau, đã đến giờ phải đi, nhưng lại không hề trông thấy bóng dáng cô gái của anh đâu, Tịch Cảnh Dương có chút thất vọng, nhưng cũng phải rời đi một mình.
Tiệc rượu lần này do chính Tân Quốc Vương và Đế Hậu của hoàng thất R Quốc tổ chức, nhằm tuyên bố sự thay đổi và những cải cách mới trong tương lai của R Quốc.
Bản thân Tịch Cảnh Dương là một giáo sinh tiêu biểu của Giáo Viện hoàng gia, nên việc anh được mời là một vinh dự vô cùng lớn.
Tuy trong Giáo Viện, có rất nhiều người có quyền có thế, liên hệ mật thiết với hoàng thất.


Nhưng người có biểu hiện xuất sắc nhất vẫn là anh, cho nên anh rất được các Giáo Quan xem trọng và đề cử.

Vì thế mà có rất nhiều người có thái độ thù địch với anh.
Thật ra chính anh cũng không thích tham gia mấy tiệc rượu nhàm chán kiểu này, nhưng lần này là lần đầu tiên ra mắt chính thức của Tân Đế Nước R, nếu không đi thì thành ra không nể mặt ông ta, lại trở thành thóp cho người ta nắm.
Chàng thiếu niên trẻ tuổi cao ráo khoác lên mình một bộ comple màu xanh lam, trong vô cùng lịch lãm và nổi bật giữa đám đông, thu hút rất nhiều ánh nhìn từ cái tiểu thư và quý tộc có mặt ở hội trường.
Vốn dĩ anh không thích mặc những bộ quần áo có màu, bình thường cùng lắm trong tủ đồ của anh chỉ có hai màu trắng và đen, nhưng biết sao giờ...cô gái của anh lại rất thích màu xanh...vậy nên anh cũng không ngại mà có thêm một màu trong tủ đồ!
...----------------....