Lúc này Tịch Cảnh Dương mới chợt nhớ lại, anh không trực tiếp uống rượu trong ly, nhưng anh vẫn tiếp xúc trực tiếp với cái ly đó, vậy nếu dở trò với cái ly thì quả thực anh đã mắc bẫy rồi.
Dần dần ý thức của anh càng lúc càng trở nên mơ hồ, nhưng anh thật sự không hiểu, một lão già như ông ta, bỏ thứ thuốc đó cho anh để làm gì cơ chứ!
Trông thấy Tịch Cảnh Dương sắp không đứng vững nữa, lão già Elmich liền cười hì hì:“Cậu đúng là rất thông minh…nhưng nhóc con vẫn mãi là nhóc con.”
Anh cố gắng bấm mạnh móng tay vào người để cơn đau giúp anh tỉnh táo hơn, nhưng giọng nói của anh càng lúc càng khàn đi:“Ông…cần gì ở tôi?”
“Con gái ta rất thích cậu, bản thân ta nếu có một đứa cháu mang gen của cậu…quả thực là một ý không tồi.”
Tịch Cảnh Dương nghiến răng:“Ông có tin, đợi đến khi thuốc hết tác dụng…tôi sẽ khiến cả tộc ông cùng trả giá không?”
Ông ta đương nhiên là biết anh không phải một kẻ ăn chay.

Châm ngôn của anh chính là người không động mình thì mình không động người, nhưng nếu bị kẻ đó hãm hại, anh sẽ bắt hắn trả giá gấp mười lần.
Nhưng tiếc là, ông ta tin chắc việc làm của mình sẽ được Quốc Vương Sigird ủng hộ.


Vì dù sao ai cũng nhìn ra được, Ngài ấy rất muốn giữ Joe lại.

Nếu ông ta thành công vừa giúp được cho Quốc Vương, vừa đạt được mục đích của mình.

Qua đó, với sự bảo hộ của Quốc Vương, anh sẽ không thể nào động được đến ông ta.
“Người đâu! Ngài Joe mệt rồi, mau đỡ Ngài ấy về phòng!” Ông ta bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Tịch Cảnh Dương, gọi ra hai người đàn ông dìu anh về phòng.
Giờ phút này tuy vẫn giữ được chút tỉnh táo, nhưng thứ thuốc kia thật sự quá mạnh, anh không thể đánh trả lại được.
Bất chợt vào khoảng khắc anh sắp không chống đỡ nổi, lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên.
“Người đàn ông của tôi mà ông cũng muốn bẫy! Xem ra ông cũng không yêu quý cái mạng chó của mình lắm nhỉ!”
Bóng dáng cô gái quen thuộc trong chiếc váy màu xanh lam chậm rãi bước đến cạnh anh, cũng vào giây phút ấy anh đã không giữ nổi sự tỉnh táo nữa mà ngã xuống.
Không biết qua bao lâu, nhưng cả người anh cứ như bị lửa nung, cảm giác vô cùng khó chịu.

Bất giác một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào mặt anh khẽ thì thầm:“Anh còn nhận ra em không?”
Thanh âm ngọt ngào của cô gái nhỏ vang lên, khiến mí mắt đang nặng trĩu của anh cũng phải cố gắng mở ra.
Dần dần một cô gái tóc trắng cùng gương mặt được trang điểm nhè nhẹ trông vô cùng xinh đẹp, đang hiện rõ trước mặt anh.
“Tiểu…Kỷ…”
Nhìn thấy cô, máu nóng trong người anh không những không giảm đi, mà càng lúc càng nghiêm trọng.

Phải nói chính cô hiện tại là liều thuốc mạnh nhất, còn hơn cả thứ thuốc mà lão già kia gài bẫy anh.

Ở phía dưới của anh, càng lúc càng căng chặt, khiến anh không nhịn được mà rên lên một tiếng:“Ưm…”
Càng lúc sức lực của anh dần dần hồi phục, cơ thể anh dần không nghe theo lý trí của anh nữa, anh xoay người đè cô xuống dưới thân mình.
Trông thấy tiếng th ở dốc cùng sức nóng từ người anh, Kỷ Thần Hi đưa bàn tay mát lạnh của mình chạm nhẹ vào mặt anh:“Tịch…có thể…”
Sống lưng Tịch Cảnh Dương bỗng cứng đờ, cô ấy…cô ấy vậy mà đồng ý sao? Anh…anh không nằm mơ chứ? Hay thứ thuốc chết tiệt này còn gây ra cả ảo giác nữa?
Nhưng nhìn thấy sự hoang mang từ ánh mắt anh, cô gái nhỏ khẽ cười:“Là em…”
Tịch Cảnh Dương cắn chặt môi, giọng nói anh càng lúc càng trở nên khàn đi:“Tiểu Kỷ…em…em đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh không…không muốn ép em…anh…”
Lời anh còn chưa nói hết thì cô đã kéo anh xuống rồi đặt lên môi anh một nụ hôn.
“M* nó!” Tịch Cảnh Dương chửi thề một câu, anh biết bây giờ có cái gì xảy ra đi nữa, thì cũng không ngăn anh lại được nữa.

Đêm nay anh muốn cùng cô buông thả bản thân, cùng nhau trải qua một đêm h0an ái.
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, thậm chí trong mơ hồ anh còn nghe thấy tiếng nỉ non vang xin của cô.

Nhưng lý trí của anh lúc này đã trở về con số không tròn trịa rồi.
Đến gần trưa hôm sau, ý thức của anh mới dần dần bình ổn trở lại.


Khi ánh nắng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ, khiến anh hơi cau mày mà mở mắt ra.
Đầu anh hiện tại đau như búa bổ, nhưng nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, cùng đống đồ bị xé nát vứt đầy trên đất, những cảnh tượng nóng mắt đêm qua dần hiện ra trước mắt anh.
Nhưng tim anh thoáng trở nên đập mạnh, người…người…đêm qua là cô ấy sao? Nhưng vì sao lại không nhìn thấy cô ấy đâu nữa mà chỉ còn mình anh ở đây?
Tịch Cảnh Dương đưa mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn, anh biết đây chính là phòng của Cung Điện…vậy kế hoạch hôm qua của lão già kia…
Bây giờ từ hoang mang, anh bắt đầu chuyển sang lo sợ.

Rốt cuộc người đêm qua cùng anh…có phải Tiểu Kỷ không? Hay chính anh bị ảo giác điều khiển.

Ngay lúc anh muốn đứng dậy, thì vô tình kéo chăn ra, vết đỏ nổi bật trên nền ga giường màu trắng liền đập vào mắt anh..