“Cậu ta chỉ là một người tạp vụ, bình thường giúp chúng tôi sắp xếp dược liệu thôi”, Ngô Đại Sơn không kiềm nén được mà lầm bầm.
“Phụt!”, Vương Khải phì cười, anh ta còn tưởng là cao thủ gì, hóa ra chỉ là một anh học việc.
“Cô Chu, Nhân Phong Đường của cô chẩn đoán chữa trị cho người bệnh như thế này hả? Chuyện liên quan đến tính mạng con người, sao có thể để cho một học viên đứng ra gánh vác?”
“Đúng vậy đó, Chu Viên Viên, Ngô Đại Sơn, chuyện này hai người không chạy nổi đâu”, người thân của mấy bệnh nhân kia liên tục nổi điên.
Dù tức giận nhưng họ không hề “giận cá chém thớt” trút giận sang Trương Trần, lúc này Trương Trần đứng ra, họ cũng không coi thường anh, vì họ nghĩ rằng Chu Viên Viên và Ngô Đại Sơn cố tình đẩy Trương Trần ra gánh tội thay.
Phen này xong thì đám đông càng thêm giận dữ.
Chu Viên Viên và Ngô Đại Sơn cũng không nói nên lời.

Họ giải thích kiểu gì đây? Càng nói càng thêm oan trái.
“Được rồi, không cần phí lời nữa”, Vương Khải mỉm cười: “Tôi được mấy người này ủy thác, cô xem nên xử lý riêng hay công khai đi.

Nói cách khác, là muốn bồi thường hay muốn ngồi tù?”
“À phải rồi, những điều tôi vừa nói chỉ áp dụng cho cô Chu thôi.

Còn về phía ông, “thầy thuốc Ngô”, không chỉ dùng tiền là giải quyết được vấn đề của ông.

Nếu có thời gian, ông mau chóng dặn dò vợ mình chuyện hậu sự đi.

Năm mạng người đủ cho ông vui chơi cả cuộc đời sau song sắt đấy”.
Hai người kia vốn đã hoảng loạn, bị Vương Khải liên tục dùng lời nói gây áp lực nên càng bất lực.

Ngô Đại Sơn nghe đến việc mình phải ở trong tù cả quãng đời còn lại thì đũng quần đã ướt sũng từ bao giờ.
Trương Trần lướt mắt nhìn mấy bệnh nhân trên cáng cứu thương, khẽ nhíu mày.

Anh bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Vương Khải: “Những người này đến đây có phải là vì các anh cũng hết cách, chỉ có thể để họ bồi thường hoặc ngồi tù?”
“Đúng vậy!”, Vương Khải cũng không mất thời giờ vòng vo.

Trên thế giới này không phải không có ai trị được bệnh cho họ, nhưng cứu người như cứu lửa, thời gian không đủ.


Nếu đã cầm chắc cái chết, vậy thì nhân lúc này, có thể lấy thêm một ít tiền bồi thường.
“Vậy có nghĩa là mấy người này đã không cứu được nữa rồi, tại sao không để tôi thử xem, chưa biết chừng… lại có hiệu quả?”, Trương Trần hỏi.
“Cậu tưởng đây là cây bắp cải trong vườn nhà cậu để cậu luyện tay nghề à?”, Vương Khải cười gằn.
Nếu là ngày thường chắc chắn Ngô Đại Sơn sẽ nhân cơ hội này để chế giễu Trương Trần một phen, nhưng lúc này đây trong đầu gã tràn ngập cuộc sống trong tù.

Ở nơi đó chắc sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ, phải ăn cơm thừa của người khác, gã còn tâm trí đâu mà để ý tới Trương Trần nữa.
“Khà khà, mạng người quan trọng, đây là một cơ hội cho những người này.

Nếu anh không đồng ý thì đến cơ hội cuối cùng cũng mất luôn, đến lúc đó anh nghĩ tới những người sau lưng anh đi”, Trương Trần thản nhiên đáp.
“Bác sĩ Vương… hay là…”
Trương Trần vừa dứt lời, một giọng nói yếu ớt đã vang lên sau lưng Vương Khải.
Người lên tiếng là một cô gái chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi.

Người nằm trên cáng là bà nội của cô ấy.

Giống như Trương Trần đã nói, nếu bà nội của cô cầm chắc cái chết mà chàng trai này trông tự tin đến thế, tại sao không để anh thử một lần.
Khi cô gái lên tiếng thì những người khác cũng bắt đầu rục rịch.

Bồi thường là chuyện khi họ đã hoàn toàn bó tay.

Chỉ cần có cơ hội, chỉ trừ số ít con cháu bất hiếu, chứ ai muốn lấy tính mạng của người già trong nhà đổi lấy tiền đâu.
“Thôi được rồi!”, Vương Khải do dự trong chốc lát.

Anh ta cũng phải suy xét tới cảm xúc của những người phía sau nên lập tức nhường chỗ.
“Tôi muốn xem xem cậu có bản lĩnh gì”, Vương Khải khẽ hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực, đứng sang một bên.
“Trương Trần…”, Chu Viên Viên đỏ ửng hai mắt, nhìn Trương Trần với vẻ lo lắng.

Nếu anh im hơi lặng tiếng, vẫn có thể thoát thân, nhưng chỉ cần anh nhúng tay vào, nếu không chữa khỏi, sau cùng vẫn phải gánh một phần trách nhiệm.

“Lập tức chuẩn bị dược liệu, nhớ cho kỹ, phân lượng rất quan trọng, cho dù chỉ là nửa gam”, Trương Trần nghiêm nghị đọc tên một loạt dược liệu.
Xoạt một tiếng.
Trương Trần gỡ chiếc túi dùng để đựng kim châm cứu bằng vàng đeo bên hông, cổ tay khẽ lắc lắc, những chiếc kim châm kia tỏa ra thứ hào quang dìu dịu dưới ánh sáng mặt trời.
“Thế mà cậu còn có cả châm vàng à!”, Vương Khải nhìn thấy mà cũng kinh ngạc.

Không phải Trương Trần chỉ là một anh học việc thôi sao, từ bao giờ mà học việc cũng bắt đầu dùng châm vàng để học thế?
Cho dù là bản thân anh ta, bao nhiêu năm nay vẫn chỉ dùng châm bạc.

Tuy rằng hai thứ này trông qua không khác gì mấy, nhưng trong quá trình dùng kim châm để trị liệu, độ khó của châm vàng cao hơn châm bạc nhiều lần.

Đương nhiên, hiệu quả tương ứng cũng tốt hơn châm bạc nhiều lần.
“Anh, anh học viên này có vẻ khá đấy nhỉ?”, cho dù không phải người trong nghề, nhưng nhìn thủ pháp lưu loát thành thục của anh, họ cũng phải cảm thán.
Mà lúc này, trong lòng Chu Viên Viên cũng bắt đầu le lói một tia hi vọng.

Cô ta không hiểu nhiều về Trương Trần, nhưng nhìn thủ pháp nhuần nhuyễn của Trương Trần, chắc hẳn anh cũng biết ít nhiều.
“Còn đờ ra đó làm gì?”
Sau khi nhanh chóng khử trùng kim châm cứu, Trương Trần nói: “Ý dĩ, tục đoạn, hoa tiêu, rau mùi, nhục thung dung, sa nhân đỏ, mỗi loại ba mươi gam, nấu bằng lửa nhỏ, chia làm ba phần; ngoài ra, dùng lang độc, quyền sâm, ích trí nhân, cá ngựa, cá chìa vôi phối cùng đương quy sắc lấy hai phần”.
Lần này không chỉ Vương Khải sững sờ mà đến cả Chu Viên Viên và Ngô Đại Sơn cũng đờ đẫn.

Chưa hề bắt mạch của người ta, chỉ trong thời gian khử trùng kim châm cứu thôi đã phối xong dược liệu rồi?
Nhưng sự kinh ngạc của họ còn chưa kết thúc, giọng nói của Trương Trần tiếp tục vang lên.
“Ba phần dược liệu đếm từ dưới lên đặt trong góc đều không đủ tiêu chuẩn, chắc cô biết nên dùng thứ gì để thay thế, đi đi!”
“À, được, được được!”, lúc này Chu Viên Viên đã không còn chủ đích nào nữa, hoàn toàn mặc cho Trương Trần chỉ huy.

Khoảnh khắc ấy, Trương Trần đâu còn cái vẻ lười nhác trước đó, bất kể nhìn từ thái độ nghiêm túc, thủ pháp linh hoạt hay khí chất trên cơ thể, đều cực kỳ giống một cao nhân đẳng cấp tông sư.
“Dùng châm điểm huyệt, dùng khí bắt mạch”, Trương Trần khẽ nói, tay trái của anh cầm túi vải đặt kim châm cứu, tay phải nhanh chóng lấy kim châm ra.
“Thông quan, hồi huyệt, thiên vương”.

Khi kim châm di chuyển, ngón tay cái của Trương Trần xoay một vòng, ấn mạnh lên phía sau lưng của người kia.
“Đây, đây mà là học viên à?”, Vương Khải nhìn đến đơ cả người.

Anh ta học Tây y, nhưng không có nghĩa là không hiểu Trung y.

Trước kia anh ta từng xem không ít cao nhân châm cứu, lúc này diện kiến thủ pháp của Trương Trần bỗng chốc khiến anh ta cảm thấy trước kia mình toàn gặp hạng tép riu.
Vì thế, sự chênh lệch giữa trình độ và thân phận “anh học việc” của Trương Trần khiến Vương Khải cũng phải buột miệng chửi thề.
Đến cả Vương Khải còn thế thì người nhà của bệnh nhân hóa đá luôn rồi.

Họ đã từng thấy cảnh chữa bệnh như thế này bao giờ đâu, đúng là đã mắt vui lòng.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng ho dữ dội vang lên, ngay khi Trương Trần rút kim châm, người bệnh kia bỗng có động tĩnh.
“Mẹ, mẹ ơi!”, một người khóc lóc xông tới.
“Đã kết thúc đâu, lát nữa rồi hẵng khóc!”, Trương Trần nghiêm giọng nói, sau đó nhận lấy bát thuốc giúp người kia uống.
“Thần, đúng là như thần!”, mọi người âm thầm hò hét trong lòng, nhưng không ai dám lên tiếng làm phiền Trương Trần chữa bệnh cứu người.
Chữa trị xong cho một người, Trương Trần tiếp tục với người thứ hai.

Mặt mũi anh ướt đầm mồ hôi, nhỏ tong tỏng xuống nền đất.
Châm cứu trị bệnh không hề đơn giản như bề ngoài, nếu không thì thần y nhan nhản ngoài đường rồi.

Cho dù biết một chút về châm cứu đông y cũng cần có cả thể lực khỏe mạnh mới trụ được.
Ngoài việc giết người không cần chú trọng đến chừng mực ra, cứu người bắt buộc phải điều động cả tinh – khí – thần cực kỳ chuẩn mực, mà độ nông sâu của kim châm cùng thời gian rút châm đều vô cùng quan trọng.
“Tôi, tôi qua giúp anh nha!”, Chu Viên Viên lấy ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi cho Trương Trần.
“Được thôi.

Giao cho cô đấy!”
“Ờm…”, Chu Viên Viên xấu hổ đến độ mặt mũi đỏ nhừ.

Cô ta chỉ buột miệng quan tâm một câu thôi, nếu cô ta thực sự có bản lĩnh này thì đã ra tay từ lâu rồi, còn cần đợi Trương Trần đứng ra làm gì?
“Cái đồ xấu xa này, chắc chắn anh ta cố ý”, Chu Viên Viên lầm bầm oán thán, nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được rồi, dù sao cô ta tận mắt thấy người nằm trên cáng cứu thương tỉnh dậy mà.
“Được rồi, cô mau chóng đi trông thuốc đi.

Không có mười mấy năm hun đúc, với người bệnh đang nguy kịch như thế này, các cô không thể nào ra tay được đâu”, Trương Trần nói.
“…”, đám đông hoàn toàn nghẹn lời.


Họ thấy Trương Trần cũng không có mười mấy năm kinh nghiệm gì đâu, sao anh dám ra tay vậy?
Tuy phản ứng trong lòng là vậy, nhưng biểu cảm trên gương mặt ai cũng cực kỳ sùng bái.
Khi chữa trị tới người bệnh cuối cùng, Trương Trần đã mệt mỏi đến độ toàn thân ướt sũng mồ hôi, lòng bàn tay còn khẽ run rẩy.
Chu Viên Viên ở bên cạnh vô thức muốn bước lên đỡ anh, những người khác cũng nhìn anh với vẻ căng thẳng.

Trong tình huống hiện giờ, bất kỳ ai cũng được phép gặp vấn đề, riêng Trương Trần thì không thể.
“Không sao!”, Trương Trần phất tay ngỏ ý bảo mình không có gì đáng ngại.
Đúng vào lúc này, một nhóm cảnh sát xuyên qua đám đông.

Ngô Đại Sơn đã lén lút báo cảnh sát sau khi ăn một trận đòn.

Lúc trước gã tưởng phen này toi đời rồi, nào ngờ Trương Trần lại chữa khỏi được.
“Nhận được tin báo, nơi này phát sinh án tấn công và Nhân Phong Đường buôn bán thuốc giả.

Ai là người phụ trách ở nơi này, theo chúng tôi một chuyến”, vài cảnh sát bước lên phía trước và nói.
“Hửm?”, cảnh sát nghi hoặc hừ một tiếng.

Không ai để ý tới họ? Ánh mắt của mấy người này dồn hết vào vị trí trung tâm của đám đông cả rồi.
Mấy viên cảnh sát thấy vậy cũng bước tới xem, chỉ thấy một chàng thanh niên đang châm cứu ở bên trong vòng vây, còn đám đông quan sát ở bên ngoài thì lã chã rơi lệ.

Trên nền đất ở phía trong còn có mấy người già đã ngồi dậy, không ngừng cúi người cảm ơn chàng trai kia.
“Chuyện gì thế này?”, cảnh sát kéo một người ra hỏi chuyện.
“Thần y, đúng là Thần y mà!”, người kia kích động kể lại toàn bộ sự việc diễn ra ở đây, sau đó chỉ vào một bà lão đang ngồi phía trong: “Đó là mẹ tôi đấy, ban nãy còn suýt tắt thở kìa”.
Mấy viên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu.

Hiển nhiên bây giờ không phải lúc để hỏi han tình hình, mạng người quan trọng, không tiện quấy rầy, họ cũng đứng sang một bên bình tĩnh quan sát Trương Trần cứu người, đợi cứu xong rồi hỏi chuyện sau.
Sau cùng, khi Trương Trần điều trị xong cho bà lão cuối cùng, anh thở phào một hơi, đang định đứng lên thì hai chân mềm nhũn, cơ thể thẳng tắp đổ sập xuống.
“Trương Trần…”
“Thần y Trương…”
“Ôi ân nhân…”
Một đám người sợ mất mật, nhào tới như ong vỡ tổ, nhìn Trương Trần đầy lo lắng..