Dịch: Vì anh vô tình

Biên: BsChien

Vong Tình thượng nhân thần thông quả nhiên rất lợi hại, tu vi cao thâm, đấu pháp hung ác, pháp bảo lại rất nhiều.

Trọng điểm là ra tay cũng rất hắc.

Vong Tình thượng nhân và Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo luận bàn ở bên ngoài đại trận hộ sơn, dư âm của đấu pháp làm đại trận đung đưa qua lại, trong phạm vi mấy trăm dặm nguyên khí rung chuyển...

Mà ở mấy trăm dặm ngoài sơn môn, vị Trọc Tiên hóa thành gốc cây kia vẫn đang nằm ngáy o o ở đó, hoàn toàn không bị quấy nhiễu...

Lý Trường Thọ cũng rất khâm phục đối với sự “Trấn định tự nhiên” và “Ngủ ngon bất chấp” của sư phụ mình.

Trận chiến này của Vong Tình thượng nhân đánh rất có khí thế, thể hiện ra phong thái làm cho Lý Trường Thọ hiểu thêm về “đấu pháp của tiên nhân”.

Không tính những người thường xuyên bế quan như chưởng môn và các vị thái thượng trưởng lão, Vong Tình thượng nhân xem như một người đứng đầu có chiến lực cao nhất của Độ Tiên môn.

Nhưng dù tu đạo vạn năm, Vong Tình thượng nhân vẫn không thể đột phá được Kim Tiên cảnh, nên dù là ở trong phạm vi Đông Thắng thần châu cũng không thể gọi là cao thủ.

Thiên Tiên vẫn có đại nạn tuổi thọ, thần thông mạnh hơn, Pháp bảo nhiều hơn nữa, trước mặt năm tháng cuối cùng vẫn không tránh khỏi hai chữ tro bụi.

Chỉ có Kim Tiên mới có thể trường sinh...

Phải cố tu đạo để tự bảo vệ bản thân, thoát khỏi mệnh số sinh lão bệnh tử, đồng thọ cùng trời đất là bước đi đầu tiên ở trong Hồng Hoang.

Việc này chỉ là bước đầu tiên.

Chỉ để đại biểu cho có một chút tư cách để trở thành cao thủ chân chính, miễn cưỡng được người khác ghé mắt nhìn.

Lý Trường Thọ chắp tay đứng ở bên hồ quan sát cuộc chiến, đáy lòng có điều cảm ngộ. Nhưng hắn cũng chỉ đơn thuần tiếp nhận cảm ngộ, tự áp chế cảnh giới, không để đột phá.

Tiểu cảnh giới này vẫn chưa đủ vững chắc.

Dù “Vô Vi kinh” coi trọng thuận theo tự nhiên, vô vi chủ yếu là để người tu hành không cưỡng cầu cảnh giới, không vội vàng ảnh hưởng tu hành.

Lý Trường Thọ theo đuổi tiểu cảnh giới đến viên mãn cũng không tính là vi phạm ý nghĩa của “Vô Vi kinh”.

Một luồng gió nhẹ thổi qua khiến tay áo nhẹ nhàng phe phẩy, cảm giác phiêu dật xuất trần. Hắn xoay người lại thì đã không thấy thân ảnh tiểu sư muội.

Tiên thức của Lý Trường Thọ đảo qua đã thấy Linh Nga đang ngồi ở trước bàn trang điểm. Nàng nhìn chăm chăm vào tấm gương Lưu Ly trước mặt, càng nghĩ càng xót cho bản thân mình.

"Xú mỹ."

Lý Trường Thọ cười khẽ một tiếng, quay người đi về phía đan phòng. Sau đó hắn mở ra trận pháp xung quanh, mấy cái thẻ gỗ dựng lên ở bên ngoài đại trận đều khắc một câu:

[Có việc cứ trực tiếp vào trận, đang bế quan củng cố cảnh giới ở trong, sẽ tự cảm ứng được].

Hắn lại ngồi xếp bằng ở sau đan lô, tay nắm chặt ngọc bài khống trận. Lý Trường Thọ suy tính về biến cố sau này, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhân quả tuần hoàn, khó suy tính được.

Chỉ vì một nhóm Bắc Châu, lần này mình chọc tới một tầng và hàng loạt các loại sự cố ở đằng sau.

Do mình ra ngoài độ kiếp, kết quả lại chọc tới sự tình Hải thần Nam Hải...

Đúng rồi, bây giờ hương hỏa công đức của mình được bao nhiêu?

Lý Trường Thọ thử cảm nhận lực lượng công đức của mình, mơ hồ có thể thấy quanh nguyên thần của mình có thêm một đám mây màu vàng nhạt.

Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính, một tia khí tức trào ngược lên, thiếu chút nữa chửi ầm!

Lúc này mới mấy năm làm sao lại có hơn sáu trăm tòa tượng thần rồi?

Hơn sáu trăm cái thôn trại thành trấn đều đang tế bái thờ phụng một tên Hải thần vô tác dụng?

Hương hỏa ở thế tục thực sự dễ kiếm như vậy sao?

Hắn cẩn thận cảm ứng sau đó nghiến răng ken két…

Ép người quá đáng!

Cái Hùng trại này thật ép người quá đáng!

Bọn họ lại không chịu lao động, toàn bộ Hùng trại tự phong làm sứ giả của Hải thần Nam Hải, khắp nơi khuếch trương khoe khoang cơ bắp,nói là do thần thông của Hải thần, nhờ vào đó phát tài!

“Tin Hải thần, được thần lực.”

Thần lực em gái ngươi a!

Khóe miệng Lý Trường Thọ co quắp một trận, vội vàng suy nghĩ đối sách.

Không thể để phát triển tiếp như vậy, nếu không thì Hải Thần giáo thật sự sẽ khởi thế!

Nhiều năm như vậy, mặc dù Tây Phương giáo cũng không tìm tới cửa, mình cũng kiếm được rất nhiều hương hỏa công đức...

Nhưng đây là tai họa ngầm to lớn!

Trong việc này, “Hải thần” là hắn, có thể làm được những gì?

Không thể đi lộ diện, xác suất rất lớn sẽ bị người khác nhắm vào.

Mình nhất định phải tránh thật xa Nam Hải, ở tại Đông Thắng thần châu, trong Độ Tiên môn này, ngay dưới con mắt của Thánh Nhân lão gia.

Bản thân Độ Tiên môn đã từng chịu qua mấy lần đại họa, chẳng hạn như lần Vạn Lâm Quân trưởng lão thành danh kia. Lần đó cũng là vì tiên nhân trong môn trảm yêu, rước lấy bầy yêu đánh lén trả thù.

Còn có lúc Độ Tiên môn vừa xây, từng tranh đoạt linh mạch với những tiên môn khác, từ đó bộc phát đại chiến tiên môn.

Loại xung đột cấp bậc này, Thánh Nhân lão gia sẽ quản như thế nào?

Coi như Độ Tiên môn là do tổ sư gia Độ Ách chân nhân lập ra, nhưng ngài cũng không có quá nhiều “Động lực” để hiện thân.

Nhưng nếu như Tây Phương giáo bởi vì chuyện Nam Hải, tìm đến Độ Tiên môn, cao thủ Nhân giáo tất nhiên sẽ không để yên.

Cái này chính là da mặt của Thánh Nhân, nên tính chất tự nhiên khác biệt.

"Vẫn là đi Bách Phàm điện bái lạy nhiều một chút."

Nhưng nói cho cùng, việc này là do Tây Phương giáo không ra sức?

Một đám người đi làm hương hỏa, phí hết tâm tư tính toán kết quả, lại không tranh nổi với một tên Hải thần không bao giờ hiển linh?

Lý Trường Thọ ngửa đầu thở dài, sau đó cũng có chút vô lực oán thầm.

Việc này về sau đúng là sẽ đưa tới phiền toái, vậy cũng chỉ có thể nói một câu...

“Các ngươi muốn tìm chính là Hải thần Nam Hải, liên quan gì đến ta, đệ tử Độ Tiên môn Lý Trường Thọ?”

Nhắm mắt ngưng thần, tinh thần quay lại trên người giấy đạo nhân, Lý Trường Thọ quan sát một lượt hoàn cảnh phường trấn xung quanh, nhanh chóng tính toán.

Lần này làm xong đan dược, đổi đủ linh thảo và linh thạch sẽ ở trong núi bế quan hai mươi năm!

Kế hoạch sau này tạm thời gác lại.

Dù sao...

Tính mạng là quan trọng nhất.

...

Lý Trường Thọ ở trong đan phòng “Bế quan” phát sầu, cũng không biết tiểu sư muội nhà mình đang làm cái gì.

Lúc này, trong lòng Linh Nga...

Bất lực, bàng hoàng lại lộn xộn.

"Thì ra sư huynh hắn..."

Không thích nhỏ,

Không thích lớn,

Không thích người giống Hữu Cầm sư tỷ, bề ngoài băng sơn mỹ nhân trong nội tâm lại ấm áp.

Cũng không thích dạng ôn nhu hiền thục, ngoan ngoãn phục tùng, nghe lời hiểu chuyện như tiểu sư muội...

Mà là thích...

"Già!"

Linh Nga hai tay che mặt, ở trước bàn trang điểm khẽ than một tiếng, sau đó thở dài một hơi dựa vào bàn giả chết.

Có lẽ nàng nhất định là một con cá khô bị phơi nắng ướp muối.

"Vậy làm sao đây, dung mạo đã cố định rồi..."

Luyện khí sĩ sau khi đột phá đến Hóa Thần cảnh, đã có thể ảnh hưởng biến hóa bề ngoài của mình. Cho nên trong môn phái, thế hệ trẻ tuổi nữ tử phần lớn là dung mạo đều xinh xắn như hoa, nam tử cũng đều đẹp trai phong độ.

Tu vi cao thâm, trong lòng cũng sẽ chú trọng diện mạo.

Nhưng những đạo lữ trong môn phái hay những Luyện Khí sĩ có người trong lòng thì cũng đều sẽ cẩn thận khóa chặt dung mạo của mình...

Phần lớn nam tử sẽ bảo trì ở hình dạng hơn ba mươi tuổi, anh tuấn tiêu sái, lại không mất đi sự thành thục chững chạc.

Nữ tử thì không giống nhau, thường sẽ để ý đến khi cảm thấy mình đẹp nhất thì sẽ “Khóa” khuôn mặt ở lúc đó.

Giống như Linh Nga biết, chính nàng cùng với Hữu Cầm Huyền Nhã, Lưu Nhạn Nhi, Tửu Cửu sư thúc, còn có mấy vị sư tỷ sư muội quen biết khác đều đã khóa xong. Năm tháng dài đằng đẵng sau này đều là dung mạo thân hình này...

Điều này sẽ dẫn đến...

Bây giờ Linh Nga tự nhiên muốn già đi cũng rất khó làm được.

Mặc dù biết muốn đi vào lòng sư huynh rất khó, muốn trở thành ý trung nhân của sư huynh còn gặp đủ kiểu trắc trở, nhưng thật không nghĩ tới…

Lại khó như vậy!

"Chuyện này nên làm sao bây giờ."

Linh Nga thở dài yếu ớt, nhớ đến trước đó nhìn thấy nội dung của bức tranh, trong lòng lại suy nghĩ cách đối phó.

Rất nhanh, Linh Nga ngồi dậy lấy một số son phấn bột nước ít ỏi của mình ra, tay trái xoa cằm lộ ra vẻ suy tư.

Chỉ có thể trang điểm da mặt bằng tay...

Nếu sư huynh đã theo đuổi kích thích, nàng làm sư muội cuối cùng đã thông suốt rồi!

Cái này mới gọi là sư muội của sư huynh!

Vì vậy, nửa tháng sau...

...

Lần này Lý Trường Thọ ở Lâm Hải trấn coi như thắng lợi trở về. Bởi vì quyết định tiếp theo đây sẽ tạm dừng kế hoạch phát tài kia, nên trọng điểm của hắn là vơ vét bảo tài để bố trí đại trận, giảm bớt việc thu mua tích lũy linh dược và dược thảo.

Cá và tay gấu không thể ăn cả hai, hiện nay tình huống này, hệ thống phòng ngự của Tiểu Quỳnh phong mới là công việc ưu tiên hàng đầu.

Lần này Giấy đạo nhân thuận lợi chạy về từ Lâm Hải trấn, quỹ đạo trở về vòng vèo tạo thành hình chữ bát.

Chờ hắn tìm được sư phụ nhà mình...

Ở cạnh gốc cây kia nghe được một trận tiếng ngáy rất có tiết tấu.

Giấy đạo nhân liếc mắt nhìn Trắc Cảm thạch, phát hiện không có ai dò xét chỗ này, hắn lại lục soát cặn kẽ xung quanh một trận.

Xác định chỗ này an toàn, giấy đạo nhân về tới trước gốc cây. Thân hình hắn lảo đảo lắc lư, miệng niệm “Tiểu, tiểu, tiểu”, hóa thành nguyên hình là một cái người giấy thật dày...

Người giấy cõng lấy cái bao trống lên hai vai, lấy chiếc hộp vuông giơ lên đỉnh đầu, chạy tới gốc cây, phát ra một tiếng kêu “Hây a”, ném hộp gỗ kia ra ngoài, đập nhẹ vào gốc cây.

"Ừ?"

“Gốc cây” Tề Nguyên đang ngủ say lập tức hóa thành một đoàn sương mù. Tiếp đó lão đạo hiện nguyên hình, vặn eo bẻ cổ đứng dậy, thấy bên chân mình có một hộp vuông.

"Sư phụ, cầm hộp trở về."

"Xong việc rồi?" Tề Nguyên cười nói, cất hộp gỗ vào trong tay áo đi về phía sơn môn.

Ý thức của Lý Trường Thọ lập tức trở về trong bản thể, không ngừng truyền thanh với sư phụ, nói về chuyện xảy ra trước đó.

Cũng chính là Luyện Khí sĩ Kim Ngao đảo đến môn phái luận đạo, mình và Ngao Ất luận bàn và chiến thắng.

Tề Nguyên nghe vậy hối tiếc một trận, nói mình bỏ lỡ chuyện náo nhiệt như vậy...

"Sư phụ, gần nhất không cần ra ngoài nữa" Lý Trường Thọ dặn dò, "Tiếp theo sư phụ cứ yên tâm bế quan tu hành, cố gắng tránh ra ngoài.

Lần trước luận đạo, môn nhân Tiệt giáo có tổng cộng ba trận chiến, tất cả đều bại dưới tay Vong Tình thượng nhân và đệ tử, sợ là còn có rắc rối ở phía sau."

Tề Nguyên nhìn thấy sơn môn ở xa xa nhỏ giọng thì thầm hỏi:

"Rốt cuộc có chuyện gì? Tiệt giáo cũng tội gì bởi vì chuyện nhỏ này mà gây khó dễ với Nhân giáo ta."

Lý Trường Thọ truyền thanh nói:

"Cũng không phải sợ Tiệt giáo mà là sợ có người dựa vào chuyện đó làm cớ. Bây giờ hai giáo Tiệt, Xiển va chạm ngày càng nhiều, nói không chừng sẽ có người muốn..."

"Muốn gì?"

"Mượn đao giết người."

Tề Nguyên lão đạo không nhịn được giật cả mình lại nói thầm:

"Trường Thọ à, việc này có cần phải nhắc nhở với môn phái không?"

Lý Trường Thọ truyền thanh nói:

"Sư phụ, chúng ta thấp cổ bé họng, vẫn nên yên lặng theo dõi diễn biến thì tốt hơn. Hơn nữa đệ tử có thể nghĩ đến, trong môn phái nhiều cao nhân như vậy sao lại không nghĩ ra?"

"Cũng đúng."

Tề Nguyên ngẫm lại thấy hợp lí.

Ngay tại trong đan phòng, Lý Trường Thọ đang tĩnh tọa, tiên thức phát giác sư muội đang muốn vào trận, tiếp tục truyền thanh căn dặn sư phụ một câu:

"Sư phụ trở lại rồi hẵng nói chuyện này đi, đệ tử còn có một số việc muốn báo cáo với sư phụ."

Nói xong Lý Trường Thọ mở cửa trận pháp ở bên ngoài, để Linh Nga đi vào.

Tiên thức của hắn vẫn nhìn chằm chằm sư phụ đến tận khi Tề Nguyên lão đạo đi vào sơn môn, lúc này Lý Trường Thọ mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Sư phụ tu vi quá nhỏ bé, ra ngoài cứ cảm giác nơm nớp lo sợ.

Lý Trường Thọ ngồi ở đó tinh tế tính toán, một nhóm Ngao Ất đến môn phái trong chuyện luận bàn cuối cùng có thể bị người lợi dụng hay không.

Hắn ở trong Lâm Hải trấn nghe được không ít người đàm luận về việc này, mới có thể chú ý đến ảnh hưởng tiếp theo của câu chuyện.

Tất nhiên, lúc này người bàn luận đều nói Vong Tình thượng thần lợi hại như thế nào, không ai nhắc đến đệ tử trẻ tuổi thích dùng độn thổ đánh lén kia.

Cái này làm Lý Trường Thọ khá hài lòng.

Thật ra Lý Trường Thọ vẫn cảm thấy Phong Thần đại kiếp xảy ra do nhiều nhân tố bên trong, trong đó Tây Phương giáo chiếm tỉ lệ tương đối lớn.

Bởi vì từ kết quả của Phong Thần đại kiếp có thể thấy Tây Phương giáo cũng có được quá nhiều chỗ tốt.

Độ người, đoạt bảo, vớt sủng vật...

Tam giáo bởi vì do Tam Thanh phân chia sinh ra một chút mẫu thuẫn vẫn luôn bị phóng đại, luôn có va chạm, điều này có phải cũng nằm trong tính toán của hai vị Thánh nhân tây phương hay không?

Về việc này...

"Sư huynh ơi~"

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tiếng kêu nũng nịu.

Sư muội lại tới, cứ cách một đoạn thời gian kiểu gì cũng sẽ làm cái loại chuyện không có ý nghĩa này.

Lý Trường Thọ theo tiếng kêu nhìn sang. Hắn lập tức nhìn thấy trước đan phòng, Linh Nga giơ tay trái lên dùng váy dài và tay áo che đi khuôn mặt của mình. Nàng từ từ đi vào trong đan phòng.

"Sư muội, ta đang suy nghĩ chính sự, muội làm sao vậy?" Lý Trường Thọ cười nói: "Là bị Bách Độc phong đốt lên mặt sao?"

"Sư huynh ngươi đáng ghét!"

Linh Nga khẽ kêu một tiếng, sau đó lại như là xấu hổ kèm theo e sợ tay nắm áo bào che mặt, lộ ra...

Lộ ra...

Một khuôn mặt trang điểm rất đậm quê mùa, dán rất nhiều mảnh giấy làm thành nếp nhăn...

Tạo thành nét mặt già nua.

Linh Nga thấy sư huynh biểu tình ngây người, trong lòng đắc ý hướng về phía trước yêu kiều cúi đầu cười một cái, cố ý làm giọng già nua nói:

"Lão thân, hữu lễ."

Lý Trường Thọ há hốc mồm, ngồi bất động trên bồ đoàn, cả người giống như hóa đá.

...

Trên một hoang đảo ở Nam Hải cách lục địa không đến trăm dặm, ba gã đạo nhân đang run rẩy quỳ gối trên đá ngầm, sắc mặt trắng bệch.

Ông…

Một tiếng muỗi ở trong sóng biển càng phát ra rõ ràng hơn, ba người đều là tu vi Chân Tiên, nhưng mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống.

Đột nhiên, ở đây xuất hiện một đạo trận pháp, từng luồng khí xám bay ở khắp nơi, trời đất xung quanh đều trở nên u ám.

Từng luồng huyết quang hội tụ ở bên cạnh hóa thành một bóng hình xinh đẹp mặc váy màu huyết dụ.

Nữ tử này đẹp một cách yêu mị, khuôn mặt quá mức diễm lệ, dáng vẻ cũng rất hấp dẫn. Cả người từ trong ra ngoài dường như chỉ mặc một bộ huyết bào này, nàng để chân trần đi tới trước mặt ba người.

Huyết bào nữ tử vươn một ngón tay dài nhọn ra điểm ở trên trán một người, nhắm mắt hít nhẹ một hơi, khuôn mặt yêu mị xẹt qua một tia huyết quang...

Tên Chân Tiên kia trong nháy mắt hóa thành cát bụi không kịp kêu một tiếng, theo gió phiêu tán.

Từ mũi của nữ tử phát ra một tiếng hừ nhẹ, thưởng thức ngón tay thon dài, dùng giọng nói có chút khàn khàn lại mềm mại đáng yêu nói:

"Mùi vị này thật tệ. Ta để các ngươi ở Nam Hải điều tra thứ gọi là chân thân của Hải thần, các ngươi lại chỉ biết quỳ gối ở đây cầu bổn tọa tha mạng.

Thế nào, cảm thấy bổn tọa không đói bụng thì sẽ không ăn uống sao?"

Hai tên đạo nhân còn lại vội vàng cúi đầu, toàn thân run rẩy không dám thở mạnh.