"Lương Mục Trạch, anh buông tay!" Hạ Sơ ổn định tâm tình, để thanh âm của mình nghe không có run rẩy.

Lương Mục Trạch không trả lời, vẫn kéo cô đi về phía trước. Cổ tay bị anh nắm, nóng rát, hơi đau nhói. Hạ Sơ dùng sức hất tay của anh ra, nhìn cổ tay hơi đỏ, mắt xót xót, trong lòng cũng xót. Đây là gì? Một câu "Thật xin lỗi", cái gì cũng giải quyết? Một câu "Bỏ qua đi" là thật sự có thể không để ý sao?

"Bệnh thần kinh." Hạ Sơ nói một câu, xoay người rời đi.

Lương Mục Trạch gọi cô lại, "Hạ Sơ, anh có chuyện muốn nói."

Hạ Sơ đứng lại, hít sâu một cái, xoay người nói: "Vừa đúng, tôi cũng có chuyện muốn nói, tuần sau tôi muốn dọn nhà, nói trước cho anh biết một tiếng, lúc đi sẽ không thông báo với anh, chìa khóa và thẻ ra vào tôi sẽ đặt trên khay trà, anh tốt nhất trở về một chuyến để kiểm tra đồ vật trong nhà, tránh nói tôi mượn gió bẻ măng."

"Được."

Được? Anh lại còn nói được, cả giả vờ giả vịt giữ lại cũng lười làm. Tốt, thật sự là quá tốt, Hạ Sơ tôi bị mù mắt mới cảm thấy anh là người tốt, mới có thể thích một tên khốn kiếp không có tim không có phổi không biết xấu hổ, tứ chi phát triển đầu óc ngu si.

Hạ Sơ bị tức điên, mắt mở tròn trừng người phía trước, đôi mắt rất long lanh, giống như không cẩn thận sẽ có nước chảy ra.

"Không nên qua lại với Bùi Du, có được hay không?" Anh lại gần Hạ Sơ một bước, ánh mắt khóa chặt Hạ Sơ.

"Tại sao?" Hạ Sơ quật cường hỏi. Câu nói kia, không khiến Hạ Sơ khiếp sợ là giả. Nhưng trong lòng cô có quá nhiều uất ức và đau đớn, sự kiêu ngạo ít ỏi này, không để cô cúi đầu, cũng không muốn cúi đầu! ! !

"Hạ Sơ." Trong giọng nói của anh có hơi giận.

"Tôi và ai lui tới gặp mặt, có quan hệ gì với thiếu tà ngài? Ba mẹ tôi cũng không quản tôi, anh là cái gì chứ? Tôi qua lại với ai, là tự do của tôi, quản được. . . . Ưmh. . . ."

Lúc Hạ Sơ vẫn còn đang lảm nhảm, người đối diện hiển nhiên bị triệt để chọc giận, không ngăn được lời cô muốn nói, liền trực tiếp đưa miệng.

Lương Mục Trạch hung hăng gặm đôi môi mềm mại của Hạ Sơ, rồi sau đó lại từ từ dịu dàng trằn trọc.

Cả bộ não của Hạ Sơ đều bị ứ máu, hoàn toàn kinh ngạc vì tình huống trước mắt. Hai chân bắt đầu nhũn ra, tê dại da đầu, cả người như đốt lửa. Sao lại thế này??

Hạ Sơ chợt đẩy Lương Mục Trạch, xoay tròn cánh tay tát lên mặt anh một cái, thở hổn hển, gương mặt hồng hồng, nổi giận đùng đùng, "Lương Mục Trạch anh có ý tứ gì?"

Lương Mục Trạch đưa bàn tay xoa gương mặt một cái, không trả lời, cư nhiên nhìn Hạ Sơ cười.

Cười em gái anh chứ cười! Da mặt dày!

Lồng ngực Hạ Sơ phập phồng, trong đôi mắt nhìn anh tràn đầy tức giận. Nhưng, chỉ có cô biết con nai con trong lòng cô giống như đã uống thuốc kích thích, nhảy nhót loạn xạ, làm như muốn nhào ra khỏi lồng ngực.

Anh, có phải nên nói gì với cô không?

Khóe mắt Lương Mục Trạch cong cong, cười nhìn Hạ Sơ. Tay trái không an phận vuốt tóc mái trên trán cô, lòng ngón tay chậm rãi xẹt qua cái trán của cô, lông mày, khóe mắt. . . .

Hạ Sơ chờ anh nói chuyện, nhưng anh lại không nói một chữ, lại còn sờ mặt cô! ! ! Miệng cho không anh hôn cũng thôi, không so đo với anh, nhưng sao anh còn sờ mặt của tôi?

Hạ Sơ dùng sức mở tay của anh ra, giận kêu tên của anh, một câu nói kế không chịu cô khống chế trào ra ngoài. Cô nói: "Lương Mục Trạch có phải anh yêu tôi hay không?"

Nói xong Hạ Sơ liền thấy hối hận. Thật muốn cắn lưỡi tự sát, không có chuyện gì sao lại hỏi thế?

"Em thì sao?" Người vạn năm không mở miệng, rốt cuộc mở miệng nói chuyện rồi, nhưng lại hỏi ngược lại Hạ Sơ.

Hạ Sơ tức giận quay mặt, nhìn nơi khác, thanh âm kiên định nói: "Không phải."

"Anh phải!"

Cái thanh âm kia ở bên tai Hạ Sơ, kiên định lại rõ ràng. Đầu óc Hạ Sơ trong nháy mắt bị chập mạch. Cô mới vừa hỏi cái gì? Anh trả lời cái gì? Hạ Sơ ngưỡng mặt lên nhìn anh, tròng mắt đen như mực của anh trong bóng đêm không nhìn ra vẻ thần bí gì. Mặt của anh rất gần cô, anh cười thật dịu dàng. . . .

"Anh phải, Hạ Sơ, em thì sao? Rốt cuộc phải hay không?" Mặt của anh chậm rãi đến gần cô, khí nóng khi nói chuyện phun lên lỗ mũi và miệng cô, nong nóng ngưa ngứa.

Lương Mục Trạch đưa hai cánh tay ra ôm chặt Hạ Sơ. Mà Hạ Sơ thì vẫn còn đang trố mắt.

"Đợi em cả buổi chiều, vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không còn kịp rồi Hạ Sơ, anh phải trở về quân khu." Lương Mục Trạch hạ thấp giọng, nói ở bên tai Hạ Sơ: "Đừng tiếp xúc với Bùi Du. Anh không vui."

"Nếu như em thật muốn dọn đi, anh tôn trọng em. Nhưng, không dọn đi là tốt nhất."

"Hạ Sơ, anh phải đi. Anh đưa em về nhà."

Hạ Sơ cứ như vậy, trố mắt mặc anh ôm, mặc anh lầm bầm lầu bầu nói chuyện với cô, mặc anh kéo cô đi về cửa cao ốc. Sau đó, biến mất ở trong màn đêm. Giống như chưa từng xuất hiện.

Nhưng, trên môi vẫn còn có nhiệt độ của anh, lời của anh vẫn còn vang lên ở bên tai.

Anh nói, "Anh phải."

Anh còn nói, "Đừng tiếp xúc với Bùi Du, anh không vui." Anh còn nói rất nhiều, rõ ràng khắc ở bên tai Hạ Sơ, lặp lại một lần lại một lần.

Hạ Sơ có chút mất hồn mất vía về đến nhà, Mễ Cốc lập tức lao ra khỏi nhà. Lôi kéo cô nhìn chung quanh. "Không có chuyện gì chứ?"

Hạ Sơ lắc đầu, ngã người lên sô pha, dùng gối ôm che mặt.

"Sao mặt của cậu hồng thế? Có phải gặp Lương Mục Trạch rồi không?"

"Cho nên, là cậu nói với anh ấy mình ra ngoài với Bùi Du à?!" Hạ Sơ bắn dậy như lò xo. Không phải đang hỏi ra nghi vấn, mà là rất khẳng định.

"Không phải mình đâu." Mễ Cốc khoát tay phủ nhận, "Mình chỉ nói cậu đi ra ngoài, anh ta liền hỏi với Bùi Du phải không. Thật không phải mình, không biết anh ta nghe được từ đâu."

Hạ Sơ thấy kỳ quái, làm sao anh biết? Cô xác định mình chưa từng đề cập đến cái tên "Bùi Du" với Lương Mục Trạch.

Mễ Cốc nhún vai, rồi sau đó ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh Hạ Sơ, cầm dao gọt trái cây lên gọt trái táo. "Buổi chiều anh ta lại tới, ngồi ở phòng khách như sát thủ, đợi cậu cả buổi chiều, làm mình núp ở trong phòng không dám ra ngoài. Khí thế của anh ta quá lớn, mình đi vệ sinh cũng phải ôm chân tường len lén ra ngoài."

òOh." Hạ Sơ đáp nhẹ một tiếng, gật đầu như có điều suy nghĩ.

"Ai!" Mễ Cốc dựa tới, cười híp mắt nhỏ giọng nói ở bên tai Hạ Sơ: "Cậu chưa nói với mình, Lương Mục Trạch này đẹp trai như vậy."

"Đẹp trai không?"

Mễ Cốc gật đầu, "Vô cùng đẹp trai, qua cửa."

"Mễ Cốc!" Hạ Sơ ném gối ôm vào mặt cô, "Là ai tối ngày hôm qua lòng đầy căm phẫn bất bình giùm mình hả? Là ai tuyên bố muốn giết đến đại đội đặc chủng hả giận giùm mình hả? Mặt của cậu có thể thay đổi nhanh hơn nữa không?"

Mễ Cốc tránh thoát gối ôm, đưa quả táo tới, "Mình không phải chuyển biến thuận theo thế cục sao? Vừa nhìn bộ dáng của cậu cũng biết bị anh ta làm cho đại loạn, mặt còn đỏ hơn quả táo, mình dĩ nhiên vội vàng đổi lại đội ngũ để đứng, tránh cho ngươi đem ta đá ra ngoài. Ai, quả táo này cậu ăn hay là không?"

Hạ Sơ nhận lấy quả táo, cắn "rôm rốp", giống như để hả giận.

"Mễ Cốc."

"Hả?" Mễ Cốc lại chọn một quả táo, tiếp tục gọt vỏ.

"Mình hỏi."

"Hỏi cái gì?"

Hạ Sơ gặm quả táo, cúi đầu, thanh âm nho nhỏ nói: "Mình hỏi, anh ấy có phải yêu mình không."

"Sau đó thì sao?"

"Anh ấy nói, uh"

"Mình nói sao cậu lại không biết nhịn như thế, ai cho cậu mở miệng hỏi trước? Cậu không thể chờ anh ấy nói ra trước sao?" Mễ Cốc giơ dao găm lên chỉ chỉ chõ chõ Hạ Sơ.

"Anh ấy không nói lời nào, không ngừng nhìn mình cười, cười đến mình cũng ớn lạnh, cậu có biết không, anh ấy chưa bao giờ như hôm nay, cứ cười mãi như bị bệnh ấy."

Mễ Cốc cười lạnh, "Mình thấy cậu mới là mắc bệnh đấy."

"Ai nha không biết nữa, hỏi cũng đã hỏi, còn có thể làm sao? Vào lúc này muốn kéo cũng không kéo về được."

Mễ Cốc xếp bằng ngồi đối diện Hạ Sơ, vẻ mặt phớt tỉnh hỏi: "Anh ta nói thích cậu xong, cậu có nói gì khác không?"

Hạ Sơ lắc đầu. Lúc ấy cả người đều bối rối, còn có thể nói gì?

"Được, vậy thì đúng, mình cho cậu biết Hạ Sơ, anh ta chính là nắm được tính cách của cậu, chính anh ta không nói ra miệng mới chờ cậu đến nói, cậu quá thua thiệt. Sau này, anh ta điện thoại tới cậu đừng nhận, phải tránh anh ta, không thể để cho anh ta sớm cưỡi lên đầu cậu, việc này không thể được. Nhất định! Nhất định, biết không? Chờ anh ta cầu khẩn thương lượng với cậu, thổ lộ với cậu nhiều lần, thì mới tính chấm dứt chuyện, hiểu chưa?"

Hạ Sơ gật đầu.

Mễ Cốc hài lòng cười, duỗi lưng một cái, "Hôm nay tâm tình không tệ, sáng sớm ngày mai có thể đối mặt việc làm mới rồi" tiếp theo hôn một cái lên mặt Hạ Sơ, "Ai yêu mặt của nhóc này đỏ thế, không hôn thì thật có lỗi với mình. À, Nhị Miêu còn chưa có tắm, giao cho cậu đó."

Mễ Cốc hôn gò má của cô, khiến Hạ Sơ phản xạ có điều kiện nhớ tới nụ hôn vừa rồi. Anh cắn cô, thậm chí hơi đau, nhưng sau đó lại dịu dàng hôn cô. . . .

Không nghĩ không nghĩ, Hạ Sơ vội vàng xoa đầu nhảy dựng lên, ôm lấy Nhị Miêu đi đến phòng vệ sinh. Bộ dáng cứ như nàng dâu nhỏ, Mễ Cốc nhìn liền biết có vấn đề.

"Nhị Miêu, Nhị Miêu, nói cho em biết bí mật này nhé?" Hạ Sơ bỏ Nhị Miêu vào trong nước, có mấy lời, cô không nhịn được muốn tìm người nói một chút.

"Meo meo ~"

"Vừa rồi, Lương Mục Trạch anh ấy hôn chị đó." Hạ Sơ khẳng định không biết, lúc này trên mặt cô hiện ra nụ cười ngốc nghếch cỡ nào.

"Meo meo ô ~"

Thanh âm của Nhị Miêu thay đổi, là phản ảnh bình thường sau khi tắm thoải mái, nhưng Hạ Sơ nghe vào lại không phải như vậy.

"Thế nào? Không vui? Vậy chị hôn em lại nhé." Nói xong đưa miệng về phía Nhị Miêu, nhưng Nhị Miêu lại vung móng vuốt nhỏ cào mặt của cô.

Hạ Sơ giận, tạt nước vào mặt Nhị Miêu, "Cũng biết em không cùng phe với chị! ! !"

"Khụ, khụ." Khi Hạ Sơ và Nhị Miêu chơi "chiến nước" không chán, cạnh cửa truyền đến tiếng ho của Mễ Cốc, "Được đó bạn học Hạ Sơ, cư nhiên biết chuyện mà không báo với mình."

Hạ Sơ mất tự nhiên nháy mắt, bắt đầu nghiêm túc tắm cho Nhị Miêu, vết đỏ ửng từ từ leo lên gương mặt, "Không phải cậu ngủ rồi sao, tại sao lại dậy?"

"Lúc này mới mấy giờ mà đi ngủ, cậu bị hôn hôn mê à?" Mễ Cốc tựa vào cạnh cửa, cười híp mắt chọc cô.

Hạ Sơ không có từ ngữ phản bác, chỉ có thể mở mắt nhìn chằm chằm Mễ Cốc, hừng hực như đang bắn phi tiêu ra ngoài, làm như muốn bắn Mễ Cốc thành tổ ong.

"Chớ trừng mình, không phải cố ý nghe lén, mình chỉ muốn hỏi cậu ăn cơm không, mình còn chưa ăn cơm tối đấy."

"Ăn." Vừa rồi Hạ Sơ còn tỏ vẻ muốn chặt Mễ Cốc làm trăm mảnh, giờ khắc này lại thay đổi, nở nụ cười lấy lòng.

Mễ Cốc bĩu môi tránh ra, trong chốc lát lại ghé đầu tới đây nói: "Không ngờ cậu còn có khuynh hướng ngược mèo, càng không ngờ." Mễ Cốc cười cười đặc biệt yêu nghiệt, "Cậu còn có thể tranh giành người yêu với một con mèo, Hạ Sơ, cậu thật là hiếm có trên đời."

Xe chạy trên đường cao tốc, người trong xe mở cửa sổ hóng gió đêm, đong đưa qua lại, trên mặt không giấu được vui sướng. Một tay vuốt tay lái, tay trái gõ cửa sổ, thỉnh thoảng còn ngâm nga theo âm nhạc. Mặc dù, không dễ nghe gì.

Đã lâu rồi Lương Mục Trạch chưa có vui vẻ như hôm nay. Xem ra, có mấy lời không hề khó nói ra miệng giống tưởng tượng.