Thể dục buổi sáng kết thúc, Hạ Sơ vốn muốn đưa Nhị Miêu về nhà, nhưng con mèo này lại vô cùng có tinh thần, hơi quá hưng phấn, chạy nhảy loạn khắp nơi, căn bản không nghe lời. Nhưng phòng y tế căn bản không cho phép có động vật ngoại trừ con người xuất hiện, Nhị Miêu không thể nào đi theo cô. Dưới tình huống này, Lương Mục Trạch vươn mình mà ra, nói để Nhị Miêu đi theo anh, chờ sau cơm trưa sẽ đưa về cho Hạ Sơ.

Hạ Sơ không yên lòng nói: "Được không?" Lo lắng Nhị Miêu gây chuyện, cũng lo lắng nó bị hù dọa.

"Thả trong phòng làm việc của anh." Lương Mục Trạch gật đầu với cô một cái, hét lớn tên Nhị Miêu, một người một mèo cùng rời khỏi. Đặc biệt kỳ quái là, chỉ cần là Lương Mục Trạch, Nhị Miêu liền tuyệt đối nghe lời. Đoán chừng nó cũng biết quả hồng phải bóp quả mềm!

Nhị Miêu đi theo Lương Mục Trạch, cũng không nghe lời lắm, chạy loạn khắp nơi. Dọc theo đường đi đụng phải không ít người, đại đa số người đều muốn cười không dám cười, chỉ ý vị sâu xa nhìn anh lâu mấy lần, sau đó lại nhìn Nhị Miêu một lát.

Cho đến sắp tới gần lầu chính, hai chiến sĩ mang theo bốn con chó quân đội đi từ xa đến gần, mấy con chó quân đội này, được huấn luyện nghiêm khắc nhất, không khí chỉ hơi khác chút cũng có thể cảm thụ được, cách thật xa đã bắt đầu sủa lên với Nhị Miêu, Nhị Miêu bị sợ hãi, tiếng kêu cũng biến thành gào thét, không ngừng cọ bên chân Lương Mục Trạch, co lại thành một đoàn nho nhỏ.

Chiến sĩ nhìn trận thế này, vội vàng kéo mấy con chó quân đội quẹo qua khúc quanh, nhưng bốn con chó này giống như thấy được con mồi, hết sức hưng phấn, cứ giãy giụa về phía Lương Mục Trạch. Lương Mục Trạch thấy Nhị Miêu đã bắt đầu sợ phát run, khom lưng xách nó lên vội vàng bước nhanh tránh ra.

Lông của Nhị Miêu đều bị dựng lên, vẻ hưng phấn đã sớm bị sợ đến không còn tung tích, trở nên đặc biệt yên lặng.

Mới vừa vào lầu chính, đã đụng phải đại đội trưởng Đổng đang định đi ra, chân mày kia nhíu lại như có thể đè chết một con muỗi, nhìn cũng không nhìn Lương Mục Trạch, cứ đi thẳng tới, chắc là còn nhớ mối thù nửa bao thuốc.

Lương Mục Trạch phân phó văn thư Tiểu Lưu, bảo anh ta cất lại hết mấy đồ dễ vỡ trong phòng làm việc, mặc cho Nhị Miêu chạy vui vẻ ở trong phòng làm việc. Vào lúc này Nhị Miêu lại rất ngoan, nhìn chung quanh, chỉ ngồi thẳng dưới đất không nhúc nhích, có lẽ là sợ chó quân đội cao lớn uy mãnh chợt chạy ra lấy mạng nhỏ của nó.

Hạ Sơ trở lại phòng y tế, đã nhìn thấy quân y Tiết cười tươi như hoa nhìn cô, nhìn đến tóc gáy cô đều bị dựng lên. Hạ Sơ xoa xoa cánh tay đi trở về chỗ ngồi của mình, "Đừng nhìn tôi cười như thế, tôi sẽ hiểu lầm."

Quân y Tiết hơi kinh hãi lui về phía sau, "Hiểu lầm cái gì?"

"Hiểu lầm, anh là kẻ biến thái."

". . . . . ."

Hạ Sơ ngưỡng mặt, híp mắt cười giả lả.

Quân y Tiết nhìn lên nhìn xuống đánh giá Hạ Sơ, một hồi lâu mới nói: "Một cô gái có vẻ rất điềm đạm, sao lại nói mấy lời thế này?"

Hạ Sơ nhún vai một cái, không sao cả nói: "Tôi vẫn luôn như vậy."

"Coi chừng trung đội Lương chuyển nhào vào trong ngực người khác, không nhớ em!"

"Chớ rủa tôi, tôi sẽ tin thật, tin thật rồi tôi sẽ tăng gấp bội nguyền rủa anh!"

"Tôi vẫn luôn không muốn hiểu, trung đội Lương bình thường đều ở quân khu, hai người làm sao phát triển? Chân tướng không phải giống người ta nói chứ, bởi vì bị ép buộc, anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó em liền lấy thân đền đáp?"

"Đúng vậy đó" Hạ Sơ gật đầu, nói nghiêm túc: "Anh ấy đã cứu tôi, tôi đương nhiên là phải báo đáp."

"Thật?" Quân y Tiết cách cái bàn thò người ra, nói rõ ràng, không tin!

"Đều nói đúng cả, anh không tin cũng không có biện pháp gì cả."

Quân y Tiết ngượng ngùng rút thân thể về, biết cũng không hỏi ra cái gì, dứt khoát đứng lên qua phòng bên sửa sang lại thuốc men.

Công việc trong đại đội rất thanh nhàn, Hạ Sơ thường đọc sách trong thời gian làm việc, xem sách tình cảm, xem sách dưỡng sinh, dù sao thời gian rất trống trãi, có thể xem đủ loại sách, cũng mau khi cô đến đây, thì số sách trong kho rất là nhiều.

Ước chừng hơn chín giờ, quân y Tiết chợt chạy tới từ bên cạnh, hào hứng hỏi Hạ Sơ: "Lúc bắn súng có thắng không?"

Hạ Sơ xem sách, cũng không có ngẩng lên đầu, chậm rãi nói: "Lúc ở trường học bắn thắng."

"Có muốn thử lại hay không?"

Hạ Sơ ngẩng đầu lên, hơi mờ mịt hỏi: "Thử lại cái gì?"

"Bắn súng."

"Ở nơi này?" Hạ Sơ cười lạnh, "Không cần, mất mặt. Múa rìu trước cửa Lỗ Ban (người thầy vĩ đại về kiến trúc và nghề thủ công), tôi không ngốc."

"Trung đội Lương nổi tiếng là tay súng thần trong quân khu, cô cũng đã gia nhập gia đình quân nhân bao lâu rồi, không thể kéo tổ chức lui về phía sau."

"Đồng chí quân y, bây giờ là thời gian làm việc, anh muốn tự tiện rời khỏi cương vị sao?"

"Quân y quân y, nơi nào có quân nhân nơi đó có quân y, cho nên, quân y chỉ cần nhìn chung quanh, đi dạo chung quanh, ngộ nhỡ có đồng chí nào không chống nổi, lập tức có thể được cứu trị thật tốt, đi thôi."

Hạ Sơ lắc đầu.

"Này" quân y Tiết ngứa tay khó nhịn, nhiều ngày không đụng súng, bây giờ anh nghe thấy tiếng súng liền kích động, "Vậy đi xem một lát cũng được, nói không chừng có thể đụng phải trung đội Lương đó, chưa từng thấy trung đội Lương bắn súng phải không? Hôm nay chô mở mắt."

Hạ Sơ nghĩ đến buổi trưa chứng kiến anh bắn súng rất chính xác đó, trong lòng hơi trướng lên. Lần đó nhìn thấy, nhưng cự ly hơi xa, quân y Tiết vừa nói như thế, cô cũng hơi kích động, không nhịn được sự "Kích động" liên tục của quân y, để sách xuống đứng lên.

Hai vị quân y, đeo thùng thuốc của mình, mặc áo khoác trắng, dáng vẻ nghiêm túc lão luyện, nhưng chỉ có bọn họ biết, động cơ trong lòng không tinh khiết cỡ nào.

Bãi bắn bia ở trong một cái sân độc lập, dùng núi cách trở, chia làm nhiều khu vực. Quân y Tiết quen cửa quen nẻo dẫn Hạ Sơ "vượt núi băng đèo", cô chưa bao giờ biết đại đội đặc chủng cách bãi bắn bia xa vậy, hơn nữa bãi bắn bia còn lớn thế, sớm biết đã không tới, ngồi đọc sách thật tốt, đi chi cho vất vả.

"Có còn xa lắm không?" Hạ Sơ hứng ánh mặt trời, híp mắt hỏi. Hạ Sơ đã ném thùng thuốc của mình cho quân y Tiết, mình thì đi nhẹ nhàng, nhưng khoảng cách này thật sự là, quá xa!

"Nhanh, không nghe thấy tiếng súng càng ngày càng rõ ràng sao?"

Rốt cuộc đến nơi, Hạ Sơ hận không thể không để ý ánh mắt của mọi người, đặt mông ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi thật tốt. Nên chỉ đành lên chiếc xe jeep ngồi một lát.

Quân y Tiết đặc biệt hưng phấn, chạy nhanh đến bên cạnh một người nhìn như lãnh đạo, người nọ khẽ nghiêng người, Hạ Sơ mới nhìn rõ, thật sự là Lương Mục Trạch! Cứ như là hẹn trước, thật trùng hợp!

Lương Mục Trạch vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Hạ Sơ không nhúc nhích cách đó không xa, phân phó người bên cạnh mấy câu, liền cất bước tới đây. Đi vào nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô, hơi thở còn có một chút không thông, liền thấy đau lòng, "Tới sao không nói với anh? Anh đi đón em."

"Còn không phải do tên quân y đó." Hạ Sơ chỉ vào điểm trắng phía trước cực kỳ tức giận nói: "Cứ dụ dỗ em, lôi kéo em đi, nhưng anh ta lại không nói cho em biết bãi bắn bia xa vậy, anh ta thì rất có tinh thần, cứ hận như không thể làm một bước thành ba bước, em làm sao bằng chứ."

Lương Mục Trạch hoàn toàn không còn giống như vị trung tá uy phong lẫm lẫm lúc nãy, lúc này vẻ mặt của anh chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là dịu dàng cưng chiều. An ủi kéo tay của cô, "Đi thôi, đã đến rồi, thì bắn hai phát đi."

Hạ Sơ đứng bất động, "Vậy có thể buông lỏng tay ra trước không?"

"Thế nào?" Lương Mục Trạch nhíu mày.

"Bãi bắn bia là chỗ nghiêm túc, đừng nên như vậy, sớm muộn gì em cũng phải đi, mấu chốt là anh, về sau người khác sẽ cười anh, phải làm thế nào?"

Lương Mục Trạch nhếch khóe miệng cười lạnh, đâm trán cô: "Hạ Sơ, anh đã không sợ, em sợ cái gì?"

"Em sợ, em thật sự sợ, em nhát gan, em không phải quả hồng mềm sao!" Hạ Sơ không tình nguyện mà nói, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sự thật không phải do cô chọn.

Lương Mục Trạch than thở, xoa xoa tóc của cô nói: "Đi thôi."

Bài học hôm nay là di động bắn nhanh, Lương Mục Trạch không có ở đại đội hai tuần lễ, hôm nay liền đi dạo hết các sân huấn luyện, trạm thứ nhất chính là bãi bắn bia, không ngờ lại có vui mừng ngoài ý muốn, mặc dù không lộ vui giận, nhưng trong lòng anh thật hồi hộp.

Quân y Tiết đã mặc áo rằn ri vào, thừa dịp thay đổi người, xông lên cho đỡ nghiện. Hạ Sơ vốn cho rằng tài bắn súng của anh ta không giỏi, nhưng trong nháy mắt liền trợn tròn mắt, đại đội đặc chủng thật đều là nhân tài, không thể khinh thường. Động tác của quân y chẳng những đúng tiêu chuẩn, nhanh chóng, bắn cũng rất chính xác, dĩ nhiên tài nghệ không thể so sánh với lính đặc biệt, nhưng mà Hạ Sơ thấy đã tốt lắm rồi. Cô hơi lo lắng nhìn về phía trước, chỉ van xin người này, đừng kéo cô xuống nước, cô thật không muốn mất mặt.

Trước kia ở trường học từng có huấn luyện xạ kích, kỹ thuật của cô thật không ra hình dáng gì, sau đó chăm chỉ luyện tập mới hơi tốt hơn một chút, bắn mười phát được 80 điểm mới miễn cưỡng hợp cách, còn là cái loại nằm trên mặt đất không nhúc nhích nhắm ngay mục tiêu....

Tiếng súng bên tai vang lên không dứt, Hạ Sơ nhẹ nhàng kéo trang phục Lương Mục Trạch, ghé vào lỗ tai anh nói: "Em không bắn súng, anh chống đỡ giúp em nhé."

"Cái gì?"

Hạ Sơ trừng anh, anh rõ ràng có thể nghe rõ, cô có thể nghe anh nói mà, chẳng lẽ anh không thể sao?

"Em nói, em không bắn súng, nếu anh ta giao súng cho em thì anh lên."

"Vậy à..." Lương Mục Trạch khẽ cau mày, suy tư, "Không tốt lắm đâu, em không sợ bị người khác nói ư, nếu anh thay em chẳng phải là. . . ."

Trả thù! Đây chính là trả thù trắng trợn!

Nhưng, vào giờ phút này, cô tình nguyện bị người khác bàn tán hai người bọn họ thế nào, cũng không muốn vung đao trước mặt Quan công, nhất là sau khi biết quân y Tiết có tài bắn súng tốt thế.

Quả nhiên, không ngoài dụ đoán của Hạ Sơ, quân y Tiết quá đủ nghiện, hào hứng đi tới đây, đưa khẩu súng cho Hạ Sơ, "Thử một chút, đặc biệt đã ghiền."

Hạ Sơ mỉm cười, không nhận súng, quả quyết lắc đầu.

"Đi xa như vậy mà không bắn súng, không phải em phí công sao? !"

Hạ Sơ vẫn lắc đầu, mặc anh nói như thế nào, cô cũng không nhận súng.

Không biết là ai có lá gan lớn kêu một câu, "Chị dâu bắn một phát đi." Kết quả chiến sĩ khắp bãi bắn bia bắt đầu ồn ào lên, hét lớn muốn Hạ Sơ bắn một phát. Dù sao đi nữa bọn họ có nhiều người không sợ, cùng lắm thì cùng nhau chịu phạt.

Hạ Sơ càng 囧 rồi, cự tuyệt không cho Lương Mục Trạch mặt mũi, không cự tuyệt thì không nể mặt mình, nhưng mình thật nổ súng, thì sẽ vứt mặt mũi của Lương Mục Trạch. Hạ Sơ c6 dầu gì cũng là người ở trường quân đội đợi tám năm, xạ kích lại không biết, truyền đi thật mất mặt đó? !

Nhưng Lương Mục Trạch bên cạnh lại không nói một câu, cô cũng không thể trắng trợn nháy mắt với anh. Tên đáng chết này quá không phối hợp rồi. Chẳng lẽ thật phải nhắm mắt lên?

Lúc này, Lương Mục Trạch "Khụ" một tiếng, hiệu quả nhanh chóng, bãi bắn bia lập tức an tĩnh.

"Ai muốn xem?"

Không ai trả lời.

"Cậu sao?" Lương Mục Trạch hơi hất cằm về phía quân y Tiết.

Quân y cười hì hì, cũng không sợ, "Là tôi cứng rắn kéo Hạ Sơ tới, nếu như không để cô ấy bắn hai phát, chẳng phải là tôi không đủ trượng nghĩa à."

"Được chứ, chuyện này dễ thôi." Lương Mục Trạch vừa vén tay áo lên, vừa nói: "Có thể thắnh tôi, thì sẽ để Hạ Sơ biểu diễn cho các cậu xem, tài bắn súng của Hạ Sơ, không phải ai muốn xem cũng có thể xem." Buồn cười, tôi còn chưa từng thấy cô ấy xạ kích, từ khi nào đổi phiên đến chỗ mấy thằng nhóc lông tóc chưa dài của các cậu rồi hả?

"Nói giỡn à, trung đội Lương, cả đội có ai là đối thủ của anh, đừng nói đại đội, quân khu cả nước, cũng không có mấy ai có thể so sánh qua anh."

"Vậy thì đừng xem." Nói xong, quay đầu lại hét lớn phân phó: "Đi lái xe tới đây, tôi còn muốn đến chỗ khác xen."

Lương Mục Trạch từ trước đến giờ là người nói một không hai, anh chỉ cần nói không muốn, ai cũng không ép buộc được, đã biết tính tình của anh. Những người khác đều không dám nói cái gì, dù thế nào đi nữa anh đã khai điều kiện ra rồi, muốn xem, trước hết thắng anh, nhưng kết quả đã rõ ràng.

"Tôi tới!" Một thanh âm đối với mọi người mà nói giống như tiếng trời truyền đến, mọi người rối rít quay đầu lại, nhìn thấy đại đội trưởng Đổng mặc áo rằn ri và bí thư, nhân viên bảo vệ của anh.

Thanh âm này đối với Hạ Sơ mà nói, giống như là cơn ác mộng.

Đổng Chí Cương đi vào, lại lặp lại: "Tôi tới."

"Tới cái gì?"

"Cậu mới vừa nói."

"Tôi mới vừa nói gì?"

Đổng Chí Cương hung hăng nhìn chằm chằm Lương Mục Trạch, trong lòng còn treo nửa bao thuốc, bây giờ là đang báo thù riêng.

"Đại đội trưởng, trái tim ngài không tốt, đừng bắn súng thì tốt hơn, xung lượng lúc xạ kích sẽ chấn động trái tim của ngài, nên cẩn thận cho thỏa đáng." Hạ Sơ nói nghiêm túc.

"Cháu không ở phòng cứu thương, chạy tới bãi bắn bia làm chi?" Đổng Chí Cương xoay đầu qua hướng Hạ Sơ.

"Ừ, đúng vậy, chỗ có quân nhân thì có quân y, chúng ta nên hoạt động mà không nên ngừng lại, như vậy có thể giàm được thương vong." Hạ Sơ nhắm mắt nói, dù sao anh ta chắc chắn cũng cho rằng là bởi vì Lương Mục Trạch ở đây, cho nên anh ta mới tìm tới.

Đổng Chí Cương giật giật khóe miệng, nhìn Hạ Sơ, lại chuyển hướng tới Lương Mục Trạch. Người kia nhún nhún vai, thật bình tĩnh tuyên bố: "Anh bắn không lại tôi!"

Ánh mắt của Đổng Chí Cương hận không thể bay ra ngoài, "Nhân viên bảo vệ."

"Có."

"Lên đạn! Hôm nay tôi muốn xem xem, Lương Mục Trạch này rốt cuộc có mấy con mắt! ! !"