"Tôi đã nói rồi, phòng pháp vụ chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, không phải mấy người nói gì là được."

Phùng Thương hừ lạnh đáp lại. "Anh..." Vẻ mặt Lâm Đông Cường vô cùng giận dữ.

Phùng Thương khoát tay, anh ta nói: "Dẫn toàn bộ bọn họ về trước đãit"

"Anh dám động đến thiếu gia của bọn tôi thử xem?” Cẩu Phú Quý đứng chắn trước mặt Phùng Thương.

Lý Trạch Vũ khoát tay, hắn nói: "Không có quy củ? Lui ra cho ông đây."

"À... Vâng!"

Cẩu Phú Quý ngượng ngùng lui sang một bên.

Lý Trạch Vũ nhìn Phùng Thương: "Đội trưởng Phùng đúng không, tôi cũng không muốn làm khó anh, nhưng tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?"

“Tôi cũng muốn gọi điện thoại!"

Lâm Đồng Cường không cam lòng yếu thế.

Lúc này gã ta muốn cầu cứu cha mình.

Phùng Thương im lặng một lát, sau đó anh ta nhíu mày nói: "Cho mấy người một phút."

Lâm Đông Cường nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho dãy số đầu tiên, rồi nói một tràng dài, sau khi cúp điện thoại, gã ta cười lạnh.


"Ranh con, lát nữa mày sẽ phải khóc!" "Vậy để xem người khóc là ai."

Lý Trạch Vũ cong miệng, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

Lâm Đông Cường cười khinh thường.

Mặc dù gã ta là một tên quân áo lụa là, nhưng gã ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được Lý Trạch Vũ không phải người bình thường.

Nhưng thế thì sao?

Nơi này là Tuyên Thành, là sân nhà của Hưng Nghĩa Các bọn họ.

Cho dù ở nơi khác có là rồng là hổ, nhưng đã tới đây thì cũng phải ngoan ngoãn nằm sấp!

Dưới ánh mắt của mọi người, Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra, hắn đơn giản nói một câu: "Phòng pháp vụ Tuyên Thành

muốn đưa tôi đi, anh giải quyết đi."

Phùng Thương thấy hai người đều đã gọi điện xong, anh †a vung tay: "Dẫn hết đi."

Nhưng vừa dứt lời, điện thoại anh ta vang lên.

Là cấp trên ở phòng pháp vụ gọi đến!

Vẻ mặt Lâm Đông Cường không hề sợ hãi, gã ta cười ha ha: "Đội trưởng Phùng, để anh nói chuyện điện thoại xong thì quyết định lại nhé."


"Người làm bậy trời đều nhìn thấy, tôi khuyên anh đừng nên quá kiêu ngạo!"

Phùng Thương nắm chặt hai tay, tiếp theo anh ta ấn bắt máy...

Lâm Đông Cường liếc Lý Trạch Vũ, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Trân Thanh Tuyết, gã ta chọc tức nói: "Muốn tôi buông tha cho tên mặt trắng của cô thì buổi tối đến biệt thự tư nhân của tôi tìm tôi. Hầu hạ ông đây thoải mái, nói không chừng ông đây có lòng từ bi sẽ tha cho nó."

Trần Thanh Tuyết vô cùng giận giữ, cô đang định mở miệng.

"Chó cắn cô một miếng, cô cũng không thể cắn lại, dù sao người và súc sinh cũng khác nhau!”

Lý Trạch Vũ giành trước nói.

Trần Thanh Tuyết khẽ gật đầu, an ủi: "Không cần lo lắng, tôi sẽ không để anh gặp chuyện gì đâu."

Mặc dù cô không quen biết Lý Trạch Vũ, nhưng dù sao người ta cũng vì cô nên mới chọc phải Lâm Đông Cường, vậy nên cô không thể mặc kệ được!

"Tôi xin nhận ý tốt của cô, thế nhưng tôi rất muốn biết, cô thật sự không biết tôi là vị hôn phu của cô sao?"

Lý Trạch Vũ nghiêm túc hỏi.

“Tôi không có vị hôn phu, tôi lại càng không quen anhl" Trần Thanh Tuyết không nhịn được khinh thường.

Đấn lúc nào rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện linh ta linh tinh! Phùng Thương cúp điện thoại rất nhanh.

"Đội trưởng Phùng, thế nào? Bây giờ vẫn muốn tôi về phòng pháp vụ với anh sao?”

Lâm Đông Cường cười ha ha hỏi.

Phùng Thương không thèm để ý, anh ta liếc nhìn Lý Trạch Vũ đầy thâm ý, sau đó mơi xoay người nhìn Lâm Đông Cường, anh ta chỉ vào bọn họ, ra mệnh lệnh: "Chỉ cần dẫn bọn họ về là được!"

"Diễn trò gì vậy?"

Vẻ mặt Lâm Đông Cường nghậệt ra...