Thân là thiếu chủ của Hưng Nghĩa Các, có thể nói ở Tuyên Thành, Lâm Đông Cường muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Hễ là người phụ nữ gã ta coi trọng, sẽ không có ai thoát được lòng bàn tay của gã ta.

Gã ta cực kỳ tin tưởng, nữ tổng giám đốc lạnh lùng trước mặt này cũng không ngoại lệ!

Cái gì?

Lâm Đồng Cường mơ hồ thấy có một người đang nhìn chăm chằm Trần Thanh Tuyết, vì thế gã ta liếc nhìn bốn phía xung quanh.

"Quạ Đen, móc mắt tên tiểu bạch kiểm kia cho tôi!"

Lâm Đông Cường vô cùng tức giận.

Trong tiềm thức của gã ta đã coi Trần Thanh Tuyết là người phụ nữ của mình, những người đàn ông khác chỉ liếc nhìn Trần Thanh Tuyết một cái thôi là bất kính với gã taI

"Vâng!"

Một người đàn ông lực lưỡng, tóc mái chéo đi về phía Lý Trạch Vũ.


Rất nhiều nhân viên thấy cảnh này đều lộ ra vẻ mặt đồng cảm với Lý Trạch Vũ.

Đặc biệt là những nhân viên nữ!

Bọn họ muốn tiến lên chia sẻ hoạn nạn với Lý Trạch Vũ, nói không chừng có thể giành được ấn tượng tốt từ hắn. Nhưng từ khi biết được bối cảnh của Lâm Đông Cường, bọn họ đều xua tan suy nghĩ này trong đầu!

Trai đẹp đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thể quan trọng bằng mạng nhỏ của mình!

"Phú Quý, hai anh em ta gặp không ít người ham sống, thế nhưng lại gặp khá ít mấy tên tự đâm đầu vào chỗ chết!"

"Đúng vậy." Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hoàn toàn khác những người khác, hai bọn họ nhìn Lâm Đông Cường đầy thương hại!

"Lâm Đông Cường, đang ở công ty của tôi, nếu anh còn dám xăng bậy, tôi sẽ lập tức thông báo cho phòng pháp vụ!”

Trần Thanh Tuyết bỗng đi đến đứng trước mặt Lý Trạch Vũ, cô cứng rắn ngăn bước chân Quạ Đen lại.

“Tên mặt trắng này là cô bao nuôi à?”


Sắc mặt Lâm Đông Cường xanh mét, thậm chí gã ta còn có cảm giác vợ ngoại tình.

"Miệng chó không phun được ngà voil"

Trân Thanh Tuyết hờ hững đáp lại, giọng lạnh như băng.

Lâm Đông Cường hừ lạnh, gã ta nói: "Bây giờ chỗ này là công ty cô, nhưng nhanh chóng thôi sẽ không phải nữa, cô có thể bảo vệ được tên mặt trắng này một lúc, chứ có thể bảo vệ được hắn cả đời sao?"

Nói xong, gã ta vung tay lên: "Chúng ta đi!"

Thế nhưng trước khi rời đi, gã ta còn không quên cho Lý Trạch Vũ ánh mắt chọc tức.

Giống như đang nói: Thằng nhóc, mày chờ chết đi! "Ông đây cho mày đi rồi sao?" Một giọng nói khí phách vang lên trong đại sảnh.

Lâm Đồng Cường dừng lại, gã ta trợn mắt nói: "Thằng nhóc kia, mày vừa mới nói gì?”

"Phú Quý, cậu lên hay là tôi lên?”

Thân là tâm phúc của Lý Trạch Vũ, Vật Tương Vong sao có thể không đoán được tâm tư của lão đại chứ.

Cẩu Phú Quý nhún vai, hắn khinh thường nói: "Loại bụi đời này không đáng để tôi ra tay, giao cho cậu xử lý là được rồi"

Vật Tương Vong trừng mắt nhìn hắn, gã tức giận nói: "Cậu không giả vờ thì chết hải!"