Dương Bách Xuyên thình lình mở cửa, bởi vì dùng sức quá mạnh nên hai cánh cửa phát ra tiếng vang rầm rầm.  

Tức thì ánh mắt của mười một người trong phòng họp đổ dồn vào anh.  

Không biết là Triệu Nam bị người trung niên dọa sợ hay là chọc giận mà sắc mặt rất khó coi. Thấy Dương Bách Xuyên đến, cô ấy cảm thấy yên tâm khó tả.  

"Mẹ kiếp, cậu làm gì thế?"  

Người trung niên đang quát Triệu Nam trông thấy Dương Bách Xuyên liền mắng luôn.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, tuy người trung niên này tây trang đ ĩnh đạc, ăn mặc ra dáng, nhưng gương mặt dữ tợn và vết sẹo dài mười centimet trên má trái cho thấy ông ta là một tên lưu manh giả danh tri thức.  

Tướng mạo đã chẳng hiền lành thì chớ, còn nói năng thô tục.  

Dương Bách Xuyên híp mắt định nói chuyện, nhưng không ngờ lúc này Triệu Nam lại lên tiếng giải vây cho anh.  

"Là tôi bảo anh ta tới. Khuất Mạc, cổ phần của các ông đã bị thu mua, bây giờ tôi lấy danh nghĩa Tổng giám đốc tuyên bố sáu người các ông không còn là cổ đông của công ty đấu giá nữa. Mời các ông rời khỏi đây sau khi ký tên. Nếu ông còn nói năng lỗ m ãng nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát."  

Triệu Nam không ngờ hôm nay sau khi cô công bố kết quả, sáu cổ đông do Khuất Mạc cầm đầu lại ngang ngược như vậy. Quả thật công ty đấu giá này là gia tộc thu mua, nhưng lúc đó không thu hồi toàn bộ cổ phần, vẫn để nguyên cổ đông vốn có.  

Từ lúc thu mua công ty này đến nay, năm nào cũng lỗ vốn. Nếu lựa chọn công ty này để luyện tập thì Triệu Nam cho rằng phải tạo nên thành thích, cho nên cải cách công ty là việc bắt buộc phải làm. Thế nhưng ngay từ lúc bắt đầu mấy cổ đông này đã đối đầu với cô ấy, trong thời gian này cô ấy nhẫn nhịn để âm thầm thu mua cổ phần trong tay bọn họ. Cổ phần trong tay mỗi cổ đông không phải bọn họ toàn quyền nắm giữ.  

Cuối cùng thì hôm nay cũng ngả bài, kết quả là Khuất Nguyên nổi giận với Triệu Nam. Cô ấy không nợ những người này một đồng nào, ngược lại còn thu mua cổ phần của bọn họ với giá cao.  

Rõ ràng là bây giờ Khuất Nguyên chơi xấu. Triệu Nam biết lai lịch của các cổ đông cũ trong công ty đấu giá không vẻ vang gì, làm buôn bán đồ cổ. Ví dụ như Khuất Mạc, nghe nói trước đây ông ta lập nghiệp từ nghề đào mộ. Có điều Triệu Nam không ngờ hôm nay ông ta lại đe dọa mình.  

Đúng là ban đầu Triệu Nam bị dọa sợ, nhưng sau khi bình tĩnh lại cô ấy không tin Khuất Mạc dám ra tay. Mọi tài liệu giấy tờ đều được xử lý thỏa đáng, về mặt pháp luật sáu người Khuất Mạc không còn là cổ đông nữa.  

"Hừ, muốn đuổi bọn tao á, đừng hòng! Tao chưa từng sợ ai đâu." Khuất Mạc cười khẩy.  

"Gọi bảo vệ lên đây, báo cảnh sát." Triệu Nam dứt khoát ra lệnh cho thư ký.  

"Tôi gọi điện rồi."  

Thư ký vừa dứt lời, Tưởng Chấn dẫn theo mấy bảo vệ đi vào.  

Lúc này có lẽ là chó cùng rứt giậu, ánh mắt Khuất Mạc lóe lên vẻ hung ác, ông ta bước tới ghì chặt Triệu Nam và kề con dao không biết xuất hiện trong tay từ lúc nào vào cổ cô ấy, vẻ mặt ác độc: "Con ả này, mày chặt đứt đường tiền tài của tao tức là dồn tao đến đường cùng. Hôm nay mày đừng hòng sống sót."  

Thật ra Khuất Mạc không muốn làm vậy, nhưng ông ta không còn đường lui. Hồi trẻ ông ta theo người ta đi trộm mộ, sau đó theo chân đại ca hồi ấy thành lập công ty. May là công ty được Tập đoàn Triệu Thị thu mua, ông ta kiếm được một khoản tiền lớn, còn giữ được số cổ phần nhất định, mỗi năm đều có tiền thu vào, cuộc sống như vậy rất tốt.  

Về bản chất Khuất Mạc vẫn là kẻ lưu manh thô lỗ, sau khi có tiền ông ta nhiễm đủ thói hư tật xấu, cờ bạc chỉ là một trong số đó. Thời gian trước ông ta chơi một đợt, gần như thua hết cả tài sản, thậm chí còn nợ một khoản lớn.