“Nhóc Phong.” Dương Bách Xuyên đi qua gọi Cung Lăng Phong.  

“Ha ha, cuối cùng thằng nhóc nhà cậu cũng đến rồi.” Cung Lăng Phong đứng dậy, cho Dương Bách Xuyên một cái ôm mạnh mẽ.  

Ở trên bàn ngồi năm sáu người, có nam có nữ, Dương Bách Xuyên nhìn qua thấy đều là bạn học thời cấp 3, trong đó còn có một người phụ nữ nhìn hơi quen.  

Cung Lăng Phong cười ha ha, nhỏ giọng nói: “Nhóc Xuyên, Dư Giai đến, còn có Nghiêm Bốn Mắt. Thật ra cậu ta nghe được Dư Giai trở về, hẹn Dư Giai, ha ha, không phải lúc trước cậu muốn theo đuổi Dư Giai sao. Cơ hội đêm nay rất tốt, anh em ủng hộ cậu.”  

“Cút đi.” Dương Bách Xuyên cười mắng một tiếng, thật ra tình cảm lúc trước với Dư Giai rất mơ hồ, viết một bức thư tình cho cô, kết quả chưa đưa đến tay của Dư Giai đã bị chủ nhiệm lớp bắt được. Cũng may lúc đó chủ nhiệm lớp không tồi, không công khai, nhưng Cung Lăng Phong lại là nhân chứng.  

Lúc đó là năm nhất, căn bản không hiểu yêu hay không yêu, hoàn toàn là thấy thích thích.  

Lúc ở cấp 3, Dư Giai chính là người học giỏi nhất, mấy người đều là bạn học cùng lớp. Sau khi tốt nghiệp Dương Bách Xuyên đi vào Cố Đô học đại học, Dư Giai đi học đại học Yên Sơn, từ đó đến giờ không liên hệ, không thể tưởng tượng được sẽ gặp lại vào đêm nay.  

Nghiêm Bốn Mắt chính là con nhà giàu, Nghiêm Cấm Nhãn, nên trước kia luôn gọi là Nghiêm Bốn Mắt, rất thích theo đuổi Dư Giai nhưng không thành công.  

Nghiêm Bốn Mắt không thích Dương Bách Xuyên, bởi vì từ lúc đi học anh ta đã rất khinh thường trai thôn.  

Mọi người không chỉ nói về nó.  

Liếc mắt đảo qua một lượt, mấy người đêm nay đều là bạn học trong huyện, ngoài Nghiêm Bốn Mắt ra, mấy người khác đều có quan hệ không tệ. Đặc biệt là lúc ở trường, Dư Giai và Dương Bách Xuyên, một người là lớp trưởng, một người là lớp phó học tập. Học tập không tồi, cũng nói chuyện hợp nhau, nhưng cuối cùng cũng không yêu đường, lúc đó cũng không hiểu yêu. Lúc trước ở cấp ba, hai người cũng xem như nhân vật học giỏi.  

Dương Bách Xuyên đi qua lần lượt bắt tay với bọn họ.  

Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, Dư Giai cũng vui vẻ, chủ động đứng lên, cười nói: “Dương Bách Xuyên, lớp trưởng Dương đã lâu không gặp.”  

“Dư Giai ~ lớp phó học tập Dư, đã lâu không thấy ~” Hai người bắt tay nhìn nhau cười.  

Giống như trở về thời cấp ba.  

Nghiêm Bốn Mắt thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, trong mắt hiện lên sự không vui. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy anh và Dư Giai bắt tay, trên mặt Dư Giai hiện lên nụ cười, trong lòng lập tức không vui.  

Thấy tình cảnh như vậy, Nghiêm Bốn mắt cười ha ha, nói: “Lớp trưởng, lâu rồi không gặp.”  

Người này cố ý vươn tay, bắt tay với Dương Bách Xuyên, đánh gãy cuộc nói chuyện của Dương Bách Xuyên và Dư Giai.  

“Bốn Mắt đã lâu không gặp.” Dương Bách Xuyên vẫn gọi anh ta là Bốn Mắt.  

Mấy người ngồi xuống, nâng chén uống rượu, cho đến khi nói đến công tác của từng người sau khi tốt nghiệp, một bạn học đứng dậy kiêu ngạo làm ra vẻ nói: “Đi vào công thương, về sau có việc mọi người cứ tìm tôi.”  

Sau một trận nịnh hót, một người hỏi Nghiêm Bốn Mắt, nói: “Bốn Mắt, sau tốt nghiệp cậu thế nào? Công tác ở đâu?”  

Ngay lập tức khuôn mặt của Bốn Mắt hồng hào đỏ rực, tự hào nói: “Vào tỉnh làm ở cục vệ sinh môi trường ở Cố Đô, dù sao cũng coi như ổn định, có lẽ về sau ít về quê. Trong nhà đã mua hết xe và nhà, đang giục tôi đi kết hôn đây.”