Hoàng thành vẫn là hoàng thành, không biết phu tử có còn là phu tử lúc trước hay không?


"Tiểu Nhược..." Dọc đường đi vào trong cung, Trần Thủy Tô không nhịn được kéo kéo ống tay áo Đỗ Nhược, "Ngươi nhìn ta vài lần, ngươi thật không nhớ ta sao?"


"Cung đình là trọng địa, không được loạn ngôn, cô nương, ta khuyên ngươi theo khuôn phép một chút, miễn cho tự hại mình." Đỗ Nhược lạnh nhạt nói một câu với nàng, sau đó phất tay thoát khỏi ngón tay của Trần Thủy Tô.


"Ai..." Trần Thủy Tô nặng nề thở dài, đành nhịn xuống một bụng lời muốn nói, chờ cơ hội sau, lại lôi kéo tiểu Nhược nói rõ toàn bộ.


Cung vệ dẫn Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô đến trước Vạn Thọ cung, liền có hai gã bưng lên hai bồn nước ấm, nói: "Thái hậu là vạn kim chi chủ, các ngươi giúp Thái hậu khám chữa bệnh, trước phải rửa tay."


"Vâng."


Hai người Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô đồng loạt rửa sạch tay.


Cung nữ đem nước ấm bưng xuống, liền có cung nữ khác dẫn hai người đi tới trước cửa điện, cửa điện thoáng mở ra một đường, hồi báo nói: "Thái hậu, bệ hạ chiêu mộ thần y đến đây."


"Mau... Mau cho thần y tiến vào..." Bạch Thái hậu đau đớn khó chịu, nghe qua giọng nàng, đã là hơi thở mong manh.


"Chậm đã!"


Đột nhiên, trên hành lang vang lên một tiếng quát chói tai.


Một người mặc y phục nữ Thái y bạch sắc đi tới, nàng ước chừng không đến ba mươi, mặt mày lạnh lùng, gò má trái có một nốt ruồi đỏ thắm, đó là nữ Thái y chuyên chẩn bệnh cho nữ quyến Hậu cung - Hữu viện phán Thái Y Tề Thanh.


"Tề đại nhân, có cái gì không ổn sao?" Cung nữ đi trước hành lễ, bối rối hỏi một câu.


Tề Thanh liếc mắt hai người một cái, nói: "Các nàng dù sao cũng đến từ bên ngoài, xiêm y trên người còn bị mưa lất phất ướt không ít. Thân mình Thái hậu vốn gầy yếu, nếu lại lây dính hàn khí hoặc là bệnh khí từ người các nàng, một khi gặp chuyện không may thì tội danh này ai gánh?"


"Này..." Cung nữ không dám lên tiếng.


Đỗ Nhược đi từng bước tới trước, chắp tay nói: "Dân nữ có thể đứng ở chỗ này, bắt mạch bằng chỉ."


"Nhìn ngươi còn nhỏ tuổi, khẩu khí nhưng lại không nhỏ." Tề Thanh liếc giá một cái, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lại nhìn Trần Thủy Tô bên cạnh nàng, "Ngươi thì sao? Cũng có thể bắt mạch bằng chỉ sao?"


"Có thể." Trần Thủy Tô cũng chắp tay cúi đầu.


Khóe miệng Tề Thanh gợi lên một tia cười lạnh, nàng hướng cung nữ, "Các ngươi đều nghe thấy chưa, hai người các nàng có thể bắt mạch qua chỉ, cho nên, nên làm như thế nào, các ngươi phải rõ hơn ta."


"Vâng." Nhóm cung nữ gật gật đầu, liền lui về trong điện, chỉ chốc lát sau, nắm hai tơ hồng đi ra, một cái đưa cho Đỗ Nhược, một cái đưa cho Trần Thủy Tô.


Trần Thủy Tô nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, đáy mắt nổi lên một trận hồ nghi quang man, nếu nói tiểu Nhược thật sự không nhớ, vì sao còn nhớ rõ y thuật này?


Đỗ Nhược vươn tay trái, ngưng thần bắt mạch.


Tề Thanh cẩn thận quan sát biểu tình hai người, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Đỗ Nhược, nàng cảm thấy gương mặt người này thanh tú, mâu quang như sao, thần thái bắt mạch qua sợi chỉ lại bình tĩnh, tuyệt đối không thể khinh thường.


Đột nhiên Đỗ Nhược thở dài một hơi, nhìn về phía cung nữ, hỏi: "Xin hỏi mấy ngày nay Thái hậu ăn qua món gì lạnh sao?"


Cung nữ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Trong cung biết Thái hậu xưa nay dạ dày không tốt, mấy món lạnh sẽ không có trong ngự thiện của Thái hậu."


"Cái này kỳ quái." Đỗ Nhược lắc lắc đầu.


Trần Thủy Tô kéo ống tay áo Đỗ Nhược một chút, chuẩn bị nói vào lỗ tai nàng một câu gì.


Tề Thanh kinh ngạc hỏi: "Các ngươi nhận thức nhau?"


"Cô nương này từ lúc bắt đầu, luôn nói nhận thức ta, ta cũng không hiểu nổi." Đỗ Nhược trừng mắt liếc nhìn Trần Thủy Tô một cái, "Cô nương, ngươi nhất định là nhận sai người."


"Ngươi là tiểu Nhược, ta như thế nào nhận sai? Chúng ta là t muội tốt lớn lên cùng nhau!" Trần Thủy Tô quýnh lên, dậm chân.


"Có lẽ là, chính ta thật sự không nhớ rõ." Đỗ Nhược xoay người về phía cung nữ, tiếp tục hỏi, "Mấy ngày gần đây Thái hậu đau bụng khó nhịn, thậm chí có triệu chứng tiêu ra máu?"


Cung nữ gật đầu thật mạnh, "Không sai!"


Đỗ Nhược chắp tay cúi đầu, nói: "Bệnh tình Thái hậu khẩn cấp, mong rằng cung nữ t t hồi bẩm Thái hậu, cho phép dân nữ thi châm cứu mạng."


"Này..." Cung nữ nhìn thoáng qua Tề Thanh.


Tề Thanh trầm giọng nói: "Tiểu cô nương, ngươi cần phải hiểu rõ, Thái hậu là vạn kim chi chủ, nếu bị ngươi phá hủy, không chỉ ngươi rơi đầu, mà cả nhà ngươi cũng bị tru diệt!"


Đỗ Nhược thản nhiên nói: "Vị đại nhân này thật kỳ quái, dân nữ lúc này có thể nghe thấy Thái hậu suy yếu thống khổ trong điện, nếu chậm trễ, có thể mất mạng. Nhưng đại nhân khiến dân nữ cảm giác không muốn cho dân nữ vào cứu trị Thái hậu."


"Ngươi..."


"Nếu dân nữ đã gỡ cáo thị, tự nhiên nắm chắc việc cứu trị Thái hậu, cũng tự nhiên biết thất bại là hậu quả gì!" Nói xong, Đỗ Nhược lại hướng cung nữ cúi đầu, "Thỉnh cung nữ t t mau chóng thông truyền."


"Được... Được..." Cung nữ sớm đã không có chủ ý, đành lui vào trong điện, đến hỏi ý Thái hậu.


Trần Thủy Tô nhìn về cung nữ khác, nghiêm túc nói: "Dân nữ cần đại phụ tử, củ gừng, cam thảo, hai chén nước, sắc bảy phân, phải nhanh ngao xong đưa tới."


"Nếu là sớm hai ngày dùng bốn nghịch thang có lẽ còn dùng được, hiện tại trước đem hàn độc trong cơ thể Thái hậu bức ra, mới có thể bảo trụ sinh mệnh." Đỗ Nhược vội vàng nói một câu, cung nữ lúc nãy đi thông truyền liền mở cửa đại điện ra một ít.


"Thái hậu cho mời!"


Đỗ Nhược thoáng gật đầu, bước nhanh đi đến bên giường Thái hậu, nháy mắt quỳ xuống đã xuất ra túi châm tùy thân, "Thái hậu, xin thứ cho dân nữ bất kính." Nói xong, nàng hướng Trần Thủy Tô, "Làm phiền cô nương giúp ta lấy nến đến đây."


"Được." Trần Thủy Tô vội vàng giúp Đỗ Nhược cầm nến đến.


Nếu cứu Thái hậu chỉ có một mình Đỗ Nhược có công, Thủy Tô sẽ không tránh khỏi tội danh lang băm, cho nên vì bảo toàn tính mệnh Thủy Tô, Thái hậu phải do hai người cùng nhau cứu.


"Cô nương, thỉnh giúp ta đỡ Thái hậu đứng lên, thuận thế xoa bóp mấy chỗ huyệt vị ở sau lưng Thái hậu, xúc tiến huyết mạch thông thuận." Đỗ Nhược phân phó một câu, Trần Thủy Tô đã hiểu rõ.


Dù sao ba năm ở Tống Vương phủ học tập y thuật, nàng cũng không dám lười biếng.


Đỗ Nhược trấn tĩnh lấy ra một cây ngân châm, hơ qua ngọn lửa, bắt đầu giúp Thái hậu hạ châm ép độc.


Tề Thanh đứng ở bên cạnh nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Đỗ Nhược, càng phát ra cảm giác tiểu cô nương này thật sự không đơn giản, thủ pháp đi châm của nàng thật kỳ lạ, lại dùng rất thuần thục.


Nàng không thể không thừa nhận, y thuật của tiểu cô nương này không thấp hơn nàng.


Cùng lúc đó, Tuyết Hương điện cũng nhận được tin tức dân gian có y nữ vào cung trị liệu Thái hậu.


Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn tiểu nội thị tiến đến bẩm báo, "Ngươi quả thật thấy rõ ràng? Tối nay gỡ cáo thị trên hoàng bảng vào cung trị liệu Thái hậu là hai tiểu cô nương không quá hai mươi?"


"Bẩm nương nương, quả thật đúng là vậy." Tiểu nội thị gật đầu thật mạnh.


Thương Thanh Đại từ trên giường nhỏ đứng lên, giương giọng nói: "Chỉ Lan, đi, theo bản cung đi Vạn Thọ cung nhìn một cái, cũng không thể để cho lang băm hại Thái hậu."


"Vâng." Chỉ Lan lấy một cây dù, vội vàng đuổi theo.


Tối nay hoàng bảng mới phát đi ra chưa quá ba canh giờ nhưng lại có hai cô nương trẻ tuổi đệ danh vào cung, vạn nhất là hai người tham tài hám lợi, Thái hậu mất mạng là nhỏ, phá hủy đại kế trả thù của nàng mới là đại sự.


Thương Thanh Đại mới rời Tuyết Hương điện không bao lâu, Yến Vân Hoa liền bước vào trong điện nhưng không nhìn thấy bóng dáng Thương Thanh Đại, không khỏi hỏi: "Đại nhi đi nơi nào?"


Cung nữ đứng ở cửa đáp: "Nương nương nghe nói có người đệ danh hoàng bảng, lo lắng là lang băm, đã đi qua kia nhìn tình hình một chút."


Yến Vân Hoa cười nói: "Đại nhi thật là có tâm." Nói xong, hắn ở trong điện bước đi thong thả trong chốc lát, "Bãi giá, trẫm cũng nên đi nhìn thân mình mẫu hậu một chút."


"Vâng."


Ngay lúc Thương hanh Đại trên đường tới Vạn Thọ cung, Đỗ Nhược đã thi châm đem hàn độc trong cơ thể Thái hậu bức ra ngoài, Trần Thủy Tô cũng bưng bốn nghịch thang nấu xong đưa tới.


Đỗ Nhược cẩn thận hầu hạ Thái hậu uống xong, liền quỳ xuống cúi đầu với Thái hậu, "Thái hậu tĩnh dưỡng một đêm, sáng sớm ngày mai, dân nữ lại đến thi châm cho Thái hậu, không quá bảy ngày, thân mình Thái hậu tự nhiên có thể chuyển biến tốt đẹp."


"Ai gia... Tin ngươi một lần... Lui ra đi..." Bạch Thái hậu suy yếu vô cùng, khoát tay áo.


"Vâng."


Đỗ Nhược gật gật đầu, cùng Trần Thủy Tô cùng nhau rời khỏi điện.


Tề Thanh đứng ở đại điện đã đợi hồi lâu, nàng nhìn hai người rời khỏi, lạnh lùng nói: "Đi thôi, cùng bản quan quay về Thái Y viện."


Đỗ Nhược bối rối nhìn nàng, "Vì sao chúng ta phải đi Thái Y viện?"


Tề Thanh lạnh lùng cười nói: "Nếu các ngươi đã cứu trị Thái hậu, tự nhiên phải ở lại trong cung chờ đợi kết quả, nơi này là Hậu cung, các ngươi không phải tú nữ, cũng không phải cung nữ, há có thể ở lại nơi này? Tự nhiên là theo bản quan quay về phòng dành ở Thái Y viện ở tạm." Nói xong, nàng đi trước một bước, cảnh cáo nói: "Nơi này chính là hoàng thành, hai người các ngươi tới Thái Y viện cũng phải theo khuôn phép, chớ chạy loạn nói lung tung, nghe hiểu chưa?"


"Vâng, đại nhân." Đỗ Nhược cung kính cúi đầu.


Tề Thanh hất mặt lên, nói: "Vậy đi thôi." Nói xong, nàng liền xoay người đi trước.


Trần Thủy Tô lén lút trợn mắt Tề Thanh một cái, lại lén lút kéo kéo tay Đỗ Nhược.


Đỗ Nhược muốn bỏ Trần Thủy Tô ra, nhưng Trần Thủy Tô lại nắm càng thêm chặt.


"Ngươi..."


"Tiểu Nhược, mặc kệ rốt cuộc ngươi có nhớ ta hay không, chúng ta từng thề cả đời là t muội tốt, cho nên, ta sẽ chờ ngươi nhớ ra ta!"


"Ngươi đây là..."


Ta gọi là Trần Thủy Tô, tiểu Nhược, cần phải nhớ kỹ!"


"..."


Trần Thủy Tô rưng rưng mỉm cười, gắt gao nắm chặt tay Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, về sau ta sẽ cùng ngươi, bảo vệ ngươi!"


Trong lòng Đỗ Nhược chua xót lợi hại, nàng quay đầu đi, chỉ có thể nặng nề thở dài, lạnh giọng nói: "Tùy Trần cô nương, cao hứng là tốt rồi."


Cuối cùng hai người đi theo Tề Thanh dần dần đi xa.


"Đại phi nương nương đến --"


Thương Thanh Đại đi tới Vạn Thọ cung, nhóm cung nữ đều quỳ xuống hành lễ.


"Miễn lễ, tình huống Thái hậu như thế nào?" Trước khi Thương Thanh Đại bước vào trong điện, lại bỗng dưng cương cứng lại chỗ, khứu giác của nàng có thể tinh tường ngửi thấy hơi thở kia, tâm, bỗng dưng xoắn lại.


Sẽ không, nhất định là ảo giác của nàng, mùi dược thản nhiên kia sẽ không xuất hiện ở chỗ này!


"Nương nương, Thái hậu vừa uống thuốc, đang nghỉ ngơi."


"Bản cung muốn xem một chút, xác nhận Thái hậu mạnh khỏe."


Thương Thanh Đại nói xong, đến gần bên giường Thái hậu, chỉ cảm thấy mùi hương quen thuộc kia càng ngày càng đậm, nồng đến mức khiến nàng nháy mắt đỏ hốc mắt.


Khí sắc Thái hậu so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều lắm, Thương Thanh Đại nhẹ nhàng bắt mạch cho Thái hậu, bối rối rút tay về, nàng gắt gao cắn môi dưới, không để cho mình kích động gọi ra cái tên ẩn sâu đáy lòng đã lâu.


"Hai cô nương trị liệu cho Thái hậu hiện tại ở nơi nào?" Thương Thanh Đại kiềm chế lại một lúc, mới làm cho lời hỏi ra của mình nghe thật bình tĩnh.


"Bẩm nương nương, Tề hữu viện phán dẫn các nàng đến Thái Y viện nghỉ tạm."


"Thái Y viện!" Sắc mặt Thương Thanh Đại trầm xuống.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~