Tin tức Liễu Mỹ nhân bệnh không tỉnh lại truyền khắp trong cung, Yến Vân Hoa hạ chỉ sai người chiếu cố Liễu Mỹ nhân cẩn thận, lại mượn cớ ban thưởng cho phụ mẫu Liễu Mỹ nhân.


Việc này rơi vào tai Thái Y viện, tỷ đệ Tề gia vì vậy mà có một phen ý tưởng khác.


"Liễu Mỹ nhân này vậy mà được Đại phi nương nương tự mình trị liệu, ngủ đến không tỉnh dậy, xem ra việc này không đơn giản." Tề Thanh trầm giọng nói xong, tinh tế cân nhắc, nhưng không nghĩ ra huyền cơ trong đó.


"Y thuật Tề Tháp ta có thể sánh bằng với y thuật nương nương, nàng cũng cứu không được người, chỉ sợ..." Nói xong, Tề Tháp ghé vào sát tai Tề Thanh, thấp giọng nói, "Liễu Mỹ nhân này thân mình kỳ thật không kém, cũng không có bệnh tật gì, đột nhiên bị bệnh, trừ phi là trúng độc."


"Trúng độc?" Tề Thanh ngạc nhiên một chút, cảm thấy đệ đệ nói rất có đạo lý, "Đại phi nương nương tự mình ra tay trị liệu cho nàng, độc người này chỉ sợ cùng Đại phi nương nương cũng có chút liên hệ."


Tề Tháp đã an bài người bên cạnh Hoàng đế, hắn chỉ ra rằng chính là nàng!


"Làm sao biết được?"


"Bệ hạ độc sủng nàng nhiều năm, nhưng bệ hạ chỉ vừa lâm hạnh Liễu Mỹ nhân, Liễu Mỹ nhân lại xảy ra chuyện, ngươi nói trong cung này, người không thể dung nạp Liễu Mỹ nhân nhất là ai đây?"


"Nữ nhân độc ác!"


"Cho nên ngươi thật sự cân nhắc một chút đường lui cho Tề gia... Mặc kệ ngày sau vị nào cầm quyền, nữ nhân này trăm triệu lần không được lưu!"


"Không sai... Khụ khụ..."


Đột nhiên Tề Thanh khụ một tiếng, ý bảo Tề Tháp ngưng lại, hai người lẳng lặng nhìn thấy Đỗ Nhược cùng Trần Thủy Tô đi qua, ra vẻ chính kinh ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.


Trần Thủy Tô kéo Đỗ Nhược vào hậu viện, nhìn bốn bề vắng lặng, mới thấp giọng nói: "Tiểu Nhược, về sau ngươi phải thật sự cẩn thận chút, giả bệnh ở trước mặt Đại phi nương nương, sẽ rơi đầu!"


Đỗ Nhược cả kinh, "Ngươi thế nhưng biết?"


Trần Thủy Tô gật đầu thật mạnh, "Trong cung này, phần đông mọi người đều biết, có một số việc ta biết còn nhanh hơn ngươi, cho nên, rốt cuộc đừng làm chuyện như vậy nữa." Thoáng một chút, Trần Thủy Tô lại cảm thán nói, "Phu tử đã là Đại phi nương nương của Đại Yến, tiểu Nhược, đừng đần đồn nữa, bằng không nếu bị người nhìn ra ngươi giả mất trí nhớ, bệ hạ là người đầu tiên không tha cho ngươi!"


Trong lòng Đỗ Nhược chợt lạnh, gật đầu nói: "Ngày sau ta làm việc sẽ càng cẩn thận hơn chút."


"Cách xa Đại phi nương nương một chút, ngươi nhìn Liễu Mỹ nhân bị giáo huấn đi!"


"Phu tử cũng không hại người!"


"Hậu cung tranh thủ tình cảm, chỉ có ngươi không tưởng tượng ra được tàn nhẫn như vậy!"


"..."


Đỗ Nhược buông bỏ cãi cọ với Trần Thủy Tô, chuyển đề tài sang một bên, "Thủy Tô, ta nghe nói hôm nay bệ hạ thiết đãi gia yến, phu thê Thương Đông Nho tiến cung."


Trần Thủy Tô gật gật đầu, "Không sai." Nói xong, nàng dường như đoán được ý Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, ngươi cũng đừng dính vào! Hoàng cung trọng địa, giết người là tử tội!"


"Việc báo thù không gấp gáp được, ta hiểu." Đỗ Nhược trấn an lo lắng của Trần Thủy Tô trước, "Ta chỉ muốn nhìn xem, hai người này máu tươi đầy tay, mấy năm nay có thể bị thiên đạo báo ứng?"


"Tiểu Nhược..." Trần Thủy Tô còn muốn khuyên một câu.


Đỗ Nhược lại lắc lắc đầu, "Ta chỉ ở xa xa nhìn một cái, yên tâm, sẽ không gây chuyện."


"Ta cùng ngươi."


"Ta đi được rồi, Thủy Tô, ta cam đoan, nhất định sẽ không quậy ra chuyện gì."


"Được rồi."


Trong mắt Trần Thủy Tô hiện ra ưu lo, chỉ có thể nhìn Đỗ Nhược dần dần đi xa.


Hôm nay trời quang tươi đẹp, muôn hoa trong Ngự hoa viên đua thắm khoe hồng, bươm bướm bay múa, thật là xinh đẹp, cho nên gia yến này được thiết đãi tại Ngự hoa viên.


"Tiểu Quốc cữu, bên kia có hồ, cẩn thận chút!" Đột nhiên vang lên tiếng cung nữ lo lắng dặn dò, chỉ thấy một cung nữ bước nhanh đuổi theo một tiểu oa nhi bướng bỉnh chạy theo bươm bướm, hoảng hốt không thôi.


"Con bướm! Ta phải bắt con bướm!" Tiểu oa nhi mặc xiêm y lụa mỏng, cười đến vui vẻ, có thể bước đi hơi lảo đảo, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ bổ nhào vào con bướm phía trước kia.


"Tiểu Quốc cữu! Không nên đi tới phía trước! Phía trước là --" cung nữ kinh hô một câu, cũng không kịp ngăn lại tiểu oa nhi Thương Thanh Vân, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhào vào trong hồ.


"Khụ khụ... Vân nhi sợ hãi... Khụ khụ... T t... Cứu cứu Vân nhi... Cứu cứu..." Thương Thanh Vân bối rối vuốt mặt nước, cũng không chụp được mấy cái, hắn bị nước tràn vào trong miệng, hắn muốn kêu cứu lần nữa, nhưng hắn không phát ra được âm thanh, hắn muốn giãy dụa ra khỏi mặt hồ, lại phát hiện hành động đó làm cho hắn càng nhanh chìm hơn.


"Ùm ---"


Xiêm y bạch sắc như tuyết đột nhiên nhảy vào hồ, không lâu sau, nâng lên Thương Thanh Vân hấp hối ra khỏi mặt hồ.


"Đã xảy ra chuyện gì?" Thương Thanh Đại nghe cung nữ kinh hô, bước nhanh lại đây, cung nữ sớm bị dọa mất hồn vội vàng quỳ xuống, cứng họng không nói nên một câu.


"Vân nhi!" Thương Thanh Đại nhìn thấy Thương Thanh Vân bị người nọ ẫm lên, khi nàng nhìn rõ người cứu là ai, đáy lòng càng lo lắng hơn ba phần.


A Nhược.


Đỗ Nhược không hành lễ với Thương Thanh Đại, thuần thục nới cổ áo tiểu Thanh Vân ra, không ngừng ấn ngực hắn, làm cho hắn phun nước ra.


"Khụ khụ!"


Tiểu Thanh Vân mãnh liệt phun ra vài ngụm nước, bị sợ tới mức không nhẹ, vừa mở mắt ra thấy tỷ tỷ quen thuộc, vốn định khóc gọi một tiếng, lại bị giọng nói Đỗ Nhược đánh gãy.


"Trước không vội khóc, ngươi hít thở sâu mấy hơi, nói cho ta biết, ngực có đau hay không, có buồn nôn hay không?" Đỗ Nhược chỉ chỉ ngực hắn, hỏi một câu.


Tiểu Thanh Vân sợ hãi liếc mắt nhìn Thương Thanh Đại một cái, "T t..."


Thương Thanh Đại cúi xuống nhìn hắn, thản nhiên nói: "Nghe lời Đỗ ngự y."


Tiểu Thanh Vân mấp máy miệng, thành thành thật thật nghe theo lời Đỗ Nhược hít thở sâu vài ngụm, che ngực nói: "Chỗ này... Chỗ này không thoải mái... Đau..."


Đỗ Nhược tiến lên tinh tế bắt mạch cho hắn, Thương Thanh Đại nhìn từng hành động của Đỗ Nhược đều lưu lại trong đáy lòng.


Trái tim, phút chốc hơi hơi đau sót.


Thương Thanh Đại không thể không thừa nhận, nàng rất muốn A Nhược, rất muốn, rất muốn.


Nếu nơi này không phải là hoàng cung, mà là ven hồ bình thường, cứu người không phải là Thương Thanh Vân, mà là dân chúng tầm thường, như vậy ước nguyện ban đầu sóng vai tế thế giang hồ, nếu là còn có thể thực hiện được, thì tốt biết bao nhiêu?


Đỗ Nhược có thể cảm giác được ánh mắt Thương Thanh Đại ấm áp như đã từng quen thuộc, nàng không dám giương mắt nhìn lại Thương Thanh Đại, sợ vừa nhấc mắt sẽ phá vỡ sự yên lặng trong giờ khắc này.


Nàng không khỏi mỉm cười, lần này chớp mắt không trốn tránh ở chung, làm cho lần này chớp mắt giống như trở lại như lúc trước cùng nhau tương ái.


Chỉ là, nơi này dù sao cũng là hoàng cung, sự yên lặng như vậy sao có thể tiếp tục?


"Đã xảy ra chuyện gì?" Yến Vân Hoa đi tới, không đợi đáp lời, đã nhìn hiểu được bên này phát sinh chuyện gì. Hắn yên lặng nhìn cung nữ dập đầu đằng kia, "Hôm nay Vân nhi nếu xảy ra chuyện gì không hay, trẫm giết cửu tộc ngươi cũng không đủ bồi thường! Ngươi tới, đem tội tì này đánh hai mươi đại bản nặng, sung quân làm cung nô ở Lâm Hoài!" Nói xong, hắn chú ý tới sự tồn tại của Đỗ Nhược, "Là ngươi cứu Vân nhi?"


Đỗ Nhược cung kính gật đầu, "Tiểu Quốc cữu chỉ là bị kinh hách, nuốt vài ngụm nước miếng, sau đó chỉ cần điều trị thích đáng, sẽ không có di chứng gì."


"Vân nhi!" Giọng Tề Tương Nương vang lên ở phía sau, nàng đi theo Thương Đông Nho lo lắng đi tới, trước khi hung hăng trừng mắt liếc Thương Thanh Đại một cái, sau đó đau lòng nhìn bộ dạng xa lạ của tiểu Thanh Vân, vành mắt hồng hồng, bế hắn lên.


Thương Đông Nho thấy Đỗ Nhược, không khỏi cả kinh, "Đỗ Nhược?!"


Đỗ Nhược không nhìn hắn nhiều, chỉ cung kính cúi đầu với Yến Vân Hoa, "Bệ hạ, hạ quan cáo lui trước."


"Ngươi như thế nào sẽ ở trong cung?!" Thương Đông Nho cảm thấy hoảng sợ, đột nhiên Đỗ Nhược xuất hiện trong cung, vạn nhất lại cùng Thương Thanh Đại nối lại tiền duyên, chuyện khi quân phạm tội này Linh Xu Viện làm sao gánh nổi?


Nhưng mà không đợi Đỗ Nhược trả lời hắn cái gì, tiểu Thanh Vân lại sợ hãi đẩy Tề Tương Nương ra, khóc nhìn Thương Thanh Vân, "T t... Ta không biết bọn họ... Ta sợ..."


Những lời này không thể nghi ngờ là lưỡi dao sắc bén xuyên tim, một đao này nháy mắt đâm sâu trái tim Tề Tương Nương và Thương Đông Nho.


"Thanh Vân, ta là mẹ ruột của ngươi a!"


"Ta là phụ thân của ngươi a!"


"Ô ô... T t... Ta không biết bọn họ... Ô ô..."


Thương Thanh Đại lạnh lùng bế tiểu Thanh Vân ra khỏi lòng ngực Tề Tương Nương, bảo hộ ở phía sau lưng, lạnh nhạt nói, "Thương viện chủ cùng phu nhân có phải hay không đã quên cấp bậc lễ nghĩa? Lúc này gặp bệ hạ, vì sao không hành lễ trước? Nếu truyền đi ra ngoài, còn tưởng rằng các ngươi vào bệ hạ sủng ái ta, như vậy không đem bệ hạ để vào mắt!"


Sắc mặt Yến Vân Hoa trầm xuống, cũng không nói chuyện.


Thương Đông Nho cùng Tề Tương Nương chỉ có thể quỳ bái với Yến Vân Hoa, "Tham kiến bệ hạ."


"Còn bản cung thì sao?" Thương Thanh Đại hất mặt, lạnh nhạt hỏi một câu.


Tề Tương Nương lặng yên nâng con ngươi đỏ bừng lên, hung hăng oán Thương Thanh Đại một cái, nàng chỉ hận năm đó đi sai bước cờ, nguyên tưởng rằng có thể lấy mạng Thương Thanh Đại, cũng không nghĩ đến ngược lại làm cho Thương Thanh Đại bóp lấy mạch máu của nàng!


Yến Vân Hoa ho nhẹ hai tiếng.


Thương Thanh Đại giải thích nói: "Bệ hạ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Cung do bệ hạ sủng ái nô tì, người nhà nô tì càng phải biết cấp bậc lễ nghĩa hơn người khác, để tránh cho người ta nói tới, nói nô tì một nhà thị sủng mà kiêu. Bệ hạ, ngươi nói có phải hay không?"


Yến Vân Hoa nghe nàng nói có lý, gật gật đầu.


Thương Đông Nho chỉ có thể lặng yên kéo kéo tay áo Tề Tương Nương, hai người cùng nhau hướng tới Thương Thanh Đại cúi đầu, "Tham kiến Đại phi nương nương."


Yến Vân Hoa cười nói: "Đều là người trong nhà, đều đứng lên đi, gia yến lập tức bắt đầu rồi, đều ngồi vào vị trí đi." Nói xong, Yến Vân Hoa nghiêng người nhìn Đỗ Nhược, "Đỗ ngự y cứu Vân nhi có công, sau khi gia yến, trẫm sẽ có ban thưởng."


Thương Thanh Đại lại cười nói: "Tính ra, Đỗ ngự y coi như là đệ tử đã bị đuổi của Linh Xu Viện, bệ hạ, nô tì muốn thay bệ hạ ban thưởng cho Đỗ ngự y."


"Đại nhi muốn ban cho Đỗ ngự y cái gì đây?" Yến Vân Hoa đột nhiên hưng trí.


"Chốc lát bệ hạ liền biết." Thương Thanh Đại lắc đầu cười, "Đỗ ngự y, ngươi dẫn Vân nhi trở về nghỉ ngơi điều dưỡng trước, sau đó đổi xiêm y rồi trở về lĩnh thưởng."


Đỗ Nhược đoán không ra ý tứ Thương Thanh Đại, nàng cũng chỉ có thể làm theo lời Thương Thanh Đại, "Vâng, nương nương."


Tề Tương Nương có chút sợ hãi, nhìn Đỗ Nhược nắm tay tiểu Thanh Vân, sợ Đỗ Nhược đối với tiểu Thanh Vân động tay chân.


"Bệ hạ..." Tề Tương Nương nhịn không được mở miệng.


"Chuyện gì?" Yến Vân Hoa thản nhiên nhìn nàng một cái.


Tề Tương Nương thấp giọng nói: "Dân phụ nhiều năm không gặp Vân nhi, cho nên muốn theo Đỗ ngự y dẫn Vân nhi..."


"Vị phu nhân này là không tin hạ quan sao?" Đỗ Nhược lạnh lùng đánh gãy lời của nàng.


"Vị phụ nhân này?" Thương Đông Nho đối với xưng hô này nghi hoặc, "Đỗ Nhược, ngươi chẳng phải nên gọi Tương Nương một câu phu nhân sao?"


"Chuyện cũ trước kia, Đỗ Nhược đã không nhớ được, nhưng trong cung có cung quy, còn thỉnh... Thương viện chủ phu nhân chớ khó xử hạ quan." Đỗ Nhược vẫn làm ra vẻ cái gì cũng không nhớ, nhưng nàng biết hiện tại nàng nắm mạch máu Thương Thanh Vân của hai người kia trong tay, nếu hôm nay nàng không cứu đứa nhỏ này, hôm nay bọn họ nhất định sẽ có thể trải qua cảm giác thống khổ mất đi thân nhân này!


Nhưng mà, nàng là y giả, há có thể tồn tại loại tâm tư ác độc này? Thương Thanh Vân dù sao cũng là đứa nhỏ vô tội, nếu nàng đối với đứa nhỏ này hạ thủ, nàng cùng Tề Tương Nương bọn họ có cái gì khác nhau đâu?


Thương Đông Nho âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn thoáng qua biểu tình Đỗ Nhược cùng Thương Thanh Đại, hai người đều tĩnh lặng bình tĩnh như nước giống nhau, không có ánh mắt nóng cháy giống như năm đó.


"Thật không nhớ rõ sao?" Tề Tương Nương cũng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.


Đỗ Nhược lạnh lùng nói: "Nếu nhị vị muốn nói cho hạ quan biết rốt cuộc trong quá khứ là bộ dáng gì, thật ra hạ quan rất nguyện ý nghe."


Thương Đông Nho cùng Tề Tương Nương làm sao nói cho nàng? Hai người đồng loạt lắc lắc đầu, "Việc quá khứ, có nghe hay không đã không còn trọng yếu."


Thật không trọng yếu sao?


Đỗ Nhược giả vờ gật gật đầu, nhịn xuống hận ý mãnh liệt dưới đáy lòng, nắm tay tiểu Thanh Vân cúi đầu với Yến Vân Hoa và Thương Thanh Đại làm một cái lễ, sau đó dẫn theo tiểu Thanh Vân dần dần đi xa.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~~~ mọi người đợi lâu!