Đỗ Nhược thấy Thương Thanh Đại cùng Trần Thủy Tô nghiêng ngả lảo đảo từ xa chạy tới, còn không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì bị Thương Thanh Đại kéo theo chạy tới phía sau núi.


"Rốt cuộc làm sao vậy?"


"A Nhược, chúng ta phải bỏ mạng nơi xa xăm."


"Cái gì?"


"Tiểu Nhược, cái gì cũng đừng hỏi, trước chạy thoát rồi nói sau!"


Đỗ Nhược vội vàng gật đầu, đi theo hai người chui vào bên trong rừng rạm, dư quang thoáng nhìn thấy cung vệ triều đình đuổi theo.


"Ở bên kia!"


Cung bào của Thương Thanh Đại thật sự quá mức nặng nề, chạy vào bên trong rừng rậm lại dễ dàng bị vướng bụi gai dưới chân, một lần lại một lần làm chậm tốc độ.


Mắt thấy cung vệ ngày càng gần, Thương Thanh Đại nhìn thoáng qua Đỗ Nhược thật sâu -- không thể làm cho nàng gặp chuyện không may! Không thể!


Ngay tại lúc Thương Thanh Đại quyết định lưu lại giữ chân cung vệ, Trần Thủy Tô đã hành động nhanh hơn nàng.


Trần Thủy Tô lấy ra cây trâm trong lòng ngực, dùng mũi trâm cắt nát cung bào của Thương Thanh Đại, nàng xả xuống vài đường xé rách cung bào, "Chạy mau!"


Đỗ Nhược gật gật đầu, nắm chạt tay Thương Thanh Đại, "Phu tử, đi!"


Thiếu váy dài ràng buộc, quả nhiên Thương Thanh Đại chạy trốn nhanh hơn lúc nãy nhiều, nhưng nàng với Đỗ Nhược chạy ra vài bước lại phát hiện bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng Trần Thủy Tô.


Hai người bối rối nhìn lại, lại thấy Trần Thủy Tô tay không lấy bụi đất trét lên mặt mình, nàng quay đầu lại mỉm cười với hai người, "Phu tử, chiếu cố tiểu Nhược cho tốt, nếu không, ta biến thành qu cũng sẽ không tha ngươi!"


"Thủy Tô, ngươi đừng làm chuyện điên rồ, đi mau a!" Đỗ Nhược rơi lệ lắc đầu.


"Mặc dù ta không rõ lắm sinh tử cùng hứa hẹn rốt cuộc là tư vị gì, nhưng đối với ngươi, ta biết ta và ngươi là t muội tốt một đời, ta không thể cho ngươi có chuyện!" Đáy mắt Trần Thủy Tô đầy lệ, nàng đau thương nói, "Tiểu Nhược, ngươi còn sống là tốt rồi, đi a --"


"Tạch!"


Bội kiếm đều rút ra khỏi vỏ, cung vệ đã đến gần Trần Thủy Tô trong vòng mười bước.


"Đi!" Trần Thủy Tô lại khàn khàn tê rống một tiếng, nàng xoay người nhặt một nhánh cây thô sơ, quơ lung tung trước mặt cung vệ, "Thủy Tô ta sẽ không cho các ngươi đi qua khi dễ tiểu Nhược!"


"A Nhược, đi!" Thương Thanh Đại nghẹn ngào kéo Đỗ Nhược, "Đi!"


"Thủy Tô..." Đỗ Nhược quay đầu, lệ rơi lã chã, giờ khắc này, nàng đã không dám quay đầu lại nhìn Thủy Tô nữa, nàng sợ hãi nhìn thấy cả người Thủy Tô đầy máu tươi, sợ hãi Thủy Tô giống phụ mẫu liếc mắt một cái thì ngã xuống ngay trước mặt.


Trần Thủy Tô không còn nghe thấy giọng Đỗ Nhược và Thương Thanh Đại vang lên nữa, nàng biết, các nàng rốt cục nghe lời chạy.


"Tiểu Nhược, chạy nhanh lên, đừng làm cho ta xem thường!"


Nước mắt chảy xuống từ hốc mắt, khí lực của nàng so với cung vệ mà nói thật sự là quá mức nhỏ yếu, nhánh cây thô sơ trên tay giơ lên được một lần đã bị nhóm cung vệ chém thành mấy khúc.


"Ta sẽ không cho các ngươi đi qua thương tổn tiểu Nhược!" Trần Thủy Tô dùng hết sức đánh mạnh vào cung vệ đuổi tới trước mắt, đột nhiên cảm giác hai cổ lạnh lẽo đau nhức đâm vào ngực.


"Khụ khụ!" Trần Thủy Tô nhịn xuống đau đớn không hô lên, sợ chính mình yếu ớt làm cho hai người chạy xa không đành lòng sẽ quay đầu trở về.


"Bắt!" Cung vệ đá văng Trần Thủy Tô ra, "Những người khác đi theo ta!"


"Vâng!"


Khi Trần Thủy Tô gặp nạn như vậy, chỉ có thể nhìn hai người xa xa trốn càng sâu vào rừng rậm, đã không còn bóng dáng.


Máu tươi từ ngực Trần Thủy Tô chảy ra, nháy mắt nhiễm đỏ bạch y của nàng, nhưng Trần Thủy Tô lại nở nụ cười, cười đến phá lệ sáng lạn.


Không chỉ có yêu mới có thể cùng hứa sinh tử.


Tình nghĩa tỷ muội, cũng có thể.


"Tiểu Nhược... Phu tử... Nguyện các ngươi... Hết thảy khỏe mạnh..."


Khi Trần Thủy Tô được đỡ đi đến hướng Linh Xu Viện, nàng mệt mỏi cười khẽ, dần dần khép lại đôi con ngươi, trong tay còn nắm chặt cây trâm hoa Thủy Tô kia, gắt gao không chịu buông.


"Hi luật luật --"


Ngay tại lúc Đỗ Nhược cùng Thương Thanh Đại chạy ra khỏi rừng rậm, vừa bước lên đường núi được một chốc, bỗng dưng hai người dừng bước chân, không thể tin được hai bên đường núi đã có binh mã chờ từ sớm, có lẽ hết thảy đã đến hồi cuối.


"Nương nương đây là muốn đi đâu?" Giọng nói quen thuộc vang lên, hình như mọi chuyện quay về như lúc ban đầu, đêm hôm đó chạy chối chết, vẫn bị nam nhân này ngăn phía trước các nàng.


"Điện hạ, buông tha nàng!" Đỗ Nhược theo bản năng bảo hộ Thương Thanh Đại ở phía sau, nàng oán hận giương mắt nhìn Yến Vân Thâm trên lưng ngựa, cho dù không tình nguyện, nàng cũng nói ra miệng, "Cầu ngươi."


"Là bổn vương cầu các ngươi, ngoan ngoãn cùng bổn vương trở về đi." Yến Vân Thâm híp mắt cười, pha lẫn kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược, "Đều nói ngươi không nhớ được chuyện cũ, xem ra, tiểu Nhược năm đó hôm nay cũng thay đổi, lại học được nói dối."


Thương Thanh Đại tuyệt vọng hít một hơi thật sâu, nàng cầm chặt tay Đỗ Nhược, di chuyển lên đứng sóng vai cùng Đỗ Nhược, "Năm đó điện hạ tạo nghiệt còn chưa đủ sao?"


Yến Vân Thâm biết rõ Thương Thanh Đại ám chỉ chuyện gì, tươi cười trên mặt hắn dần dần biến mất, "Bổn vương cũng là thân bất do k."


"Hay cho một câu thân bất do k!" Thương Thanh Đại nâng hai mắt đẫm lệ lên, âm thanh lạnh lùng nói, "Tư vị thân bất do k này ta đã chịu đủ! Điện hạ còn muốn dẫn chúng ta trở về, chẳng bằng cho chúng ta một nhát kết liễu!" Nói xong, nàng nghiêng mặt thâm tình nhìn Đỗ Nhược, "A Nhược, ta vẫn là hại ngươi..."


"Nhưng không còn ai có thể tách ta và ngươi ra nữa, không phải sao?" Đỗ Nhược nhanh bắt lấy tay Thương Thanh Đại, thong dong nở nụ cười, "Phu tử, hôm nay chúng ta cũng không cần đi đâu, trên đường hoàng tuyền, ta cùng ngươi đi!"


"Nương nương nói cẩn thận! Những lời này nếu truyền ra ngoài, đối với hoàng gia ta cũng không phải là chuyện tốt!" Yến Vân Thâm ra vẻ không cảm xúc trừng hai người, ý bảo trái phải đem hai người vây quanh, đề phòng hai người bọn họ lại đào tẩu.


"Nói cẩn thận? A." Thương Thanh Đại cũng không có ý trầm mặc, "Ta cùng A Nhược lưỡng tình tương duyệt, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn trời không thẹn đất, có cái gì không thể nói? Ân?"


"Người tới!"


"Nếu điện hạ thật có tình người, sao lại yêu đến bỉ ổi như vậy? Chỉ dám sau lưng làm việc tiểu nhân! Không dám đường đường chính chính đi đòi lại người mình yêu!"


"Ngươi câm mồm!" Yến Vân Thâm bị Thương Thanh Đại nói trúng chỗ đau, hắn quát chói tai một tiếng, "Bắt! Đừng cho nàng nói nữa!"


Đỗ Nhược hiểu ý tứ cùng muốn chết trong lời nói của Thương Thanh Đại, nàng lại đứng lên phía trước bảo hộ Thương Thanh Đại, "Yến Vân Thâm, thù của phụ mẫu, ta hóa thành lệ qu cũng nhất định tìm ngươi đòi nợ!"


Yến Vân Thâm không nghĩ tới Đỗ Nhược còn biết hết mọi chuyện một cách rành mạch, hắn trầm mặc một lát, đột nhiên bình tĩnh lại, "Nếu các ngươi muốn chết, bổn vương liền thành toàn các ngươi!"


"Điện hạ chậm đã!" Lại một âm thanh quen thuộc vang lên, một nữ tử hắc y đeo mặt nạ từ trong rừng đi ra, giọng khàn khàn này Đỗ Nhược và Thương Thanh Đại đều nhận ra, không phải là Lan tiên sinh chứ ai?


Lan tiên sinh cũng không nhìn Đỗ Nhược và Thương Thanh Đại một lần, nàng đi tới bên người Yến Vân Thâm, nói khẽ vài câu với Yến Vân Thâm.


Yến Vân Thâm lại trầm mặc một trận, đột nhiên hắn cười lạnh một tiếng, "Sinh mệnh các ngươi, xem ra còn có điểm giá trị." Nói xong, Yến Vân Thâm cho trái phải một cái ánh mắt, "Trói các nàng lại!"


"A Nhược!" Đột nhiên Thương Thanh Đại gọi Đỗ Nhược một tiếng, Đỗ Nhược vội vàng quay đầu lại, đã thấy Thương Thanh Đại không thèm nhìn lại đã hướng đến mũi thương của gia tướng tự kết liễu, "Trên đường hoàng tuyền, chớ để ta chờ lâu!"


"Được..." Đỗ Nhược rơi lệ gật đầu, nhìn thấy một mũi thương khác, cũng đâm mình vào.


"Tê --"


Bọn gia tướng bối rối rút ngân thương trong tay về, cảm thấy dưới chân chảy ra cái gì đó mềm mại, không khỏi kinh hô một tiếng, "Có rắn!"


Chỉ thấy hai con rắn dài trườn quanh chân Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược, hung hăng cắn xuống.


"Ngươi... Vì sao... Vì sao..." Thương Thanh Đại chỉ cảm thấy toàn thân nháy mắt vô lực, nàng cùng Đỗ Nhược xui lơ ngã xuống, nặng nề nằm trên đường.


Thương Thanh Đại cố chống đỡ ý thức, gắt gao trừng mắt Lan tiên sinh, "Ngươi... Ngươi như vậy hại ta... Mẫu thân... Sẽ không... Sẽ không tha thứ ngươi..."


Tầm mắt đột nhiên biến thành một mảnh hắc ám, Thương Thanh Đại cuối cùng hôn mê, tê liệt trên người Đỗ Nhược.


"Lan tiên sinh tựa hồ còn có gì gạt bổn vương." Yến Vân Thâm thở phào nhẹ nhõm, lại nặng nề nói.


Lan tiên sinh lạnh lùng cười nói: "Chuyện cũ năm xưa thôi, lúc điện hạ điều tra Tề Tương Nương, thật chưa từng nghe qua ta cùng Hứa Nhược Mai sao?"


"Hoang đường..." Yến Vân Thâm thấp giọng hét lên một tiếng.


Lan tiên sinh vẫn còn cười, "Ta yêu một nữ nhân, thì nhận định một nữ nhân, làm sao hoang đường?" Nói xong, nàng nhìn về phía Yến Vân Thâm, "Điện hạ thật sự không biết sao? Một khi động tình, thì chỉ còn biết tên người kia, người khác, chuyện khác, còn có cái gì đáng để ý đến nữa?"


Yến Vân Thâm không lên tiếng.


Lan tiên sinh triệu hồi hai con rắn dài trên mặt đất, nàng xem xét mạch đập Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược một phen, giương mắt nói: "Điện hạ cần một cái lý do đi theo bên cạnh bệ hạ, cùng nhau hồi cung, cho nên đây tuyệt đối là lý do tốt nhất."


Yến Vân Thâm nhíu mày nói: "Bổn vương vẫn còn có điểm chưa rõ. Ngươi mới vừa nói tình thâm nghĩa trọng như vậy, cũng biết đem các nàng trở về, chỉ có một con đường chết?"


"Điện hạ mới vừa rồi không nghe ta nói lý do sao?" Lan tiên sinh cung kính cúi đầu với Yến Vân Thâm, "Hôm qua ta đã đi qua xem Hứa lão gia, hai mắt hắn đã mù, trên đời này mười tám pháp ngân châm, trừ bỏ Thương Thanh Đại sẽ không có người thứ hai. Điện hạ hẳn là hiểu được đây là ý gì?"


"..."


"Nha đầu Đỗ Nhược kia ta quả thật thích, nhưng tóm lại không thể so với mạng của Thương Thanh Đại." Lan tiên sinh trấn tĩnh nói xong, lại cúi đầu với Yến Vân Thâm, "Sau khi sự thành, còn thỉnh điện hạ giúp ta chôn cất nha đầu kia, cũng buông tha Thanh Đại một con đường sống."


Yến Vân Thâm cũng không trực tiếp đáp lại nàng.


"Cổ độc là sư phụ năm đó tự mình hạ, thế gian này trừ bỏ ta, không ai có khả năng giải độc này. Ai nhẹ ai nặng, điện hạ cần phải cẩn thận suy nghĩ."


"Lan tiên sinh, hiện tại là ngươi thương lượng với bổn vương hay là uy hiếp bổn vương?"


"Tại hạ là cùng điện hạ làm giao dịch."


"Được, ta đáp ứng ngươi!"


Yến Vân Thâm lạnh lùng gật đầu, hắn vội vàng nhìn hai người nằm trên mặt đấy, "Nhưng bổn vương cũng nói trước, hai người các nàng đưa đến trước mặt hoàng huynh, sẽ có một người phải chết."


Lan tiên sinh gật đầu cười nói: "Điện hạ đưa Thương Thanh Đại về là được, về phần nha đầu Đỗ Nhược kia, hôm nay ta phải mang đi."


"Ngươi không được giở trò gian trá!"


"Điện hạ, tiêu độc cần người chứa cổ, lời này ta không cần nói hẳn là ngươi hiểu được, vậy ngươi cũng hiểu ta dùng nha đầu kia làm cái gì?"


"Ngươi không sợ Thương Thanh Đại tỉnh sẽ hận ngươi?"


"Nàng sống được thì tốt, hận ta thì như thế nào?"


Nói xong, Lan tiên sinh cúi đầu lại dò xét mạch đập Thương Thanh Đại một chút, "Tốt lắm, độc đã có hiệu lực, độc này bộc phát, đảm bảo Thanh Đại giống như người chết mười hai canh giờ. Điện hạ mang một khối thi thể trở về, không lẽ bệ hạ sẽ xuống tay với một khối thi thể?"


Cuối cùng Yến Vân Thâm đã hiểu được, hắn trầm ngâm gật đầu, "Những lời này nếu các ngươi để lộ ra một câu, bổn vương lập tức chém hắn!"


Gia tướng ở đây đều là tâm phúc đi theo Yến Vân Thâm nhiều năm, mấy năm qua Yến Vân Thâm âm thầm làm chuyện gì, kỳ thật bọn họ đều hiểu được, một khi Yến Vân Thâm thành công, bọn họ từng người đều có trọng thưởng, làm sao dám mở miệng bán đứng chủ tử của mình?


"Vâng!"


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hoàn chương ~