“………… Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, kế hoạch khu thương mại tạm thời dừng lại, các vị không có ý kiến gì chứ?” Ôn Mỹ Phách thong thả ung dung khép tài liệu lại, mắt cười xán lạn nhìn qua một lượt người của Ôn gia.

“Tạm thời không triển khai kế hoạch khu thương mại, chẳng lẽ không lo lắng việc này sẽ làm công ty bị hao tổn nghiêm trọng sao?” Ôn Nghi Hải mở đầu gây khó dễ.

“Chỉ là tạm thời dừng lại, chờ tôi tìm được địa điểm tốt hơn, kế hoạch sẽ tiếp tục.” Ôn Mỹ Phách tươi cười giải thích.

“Không phải đợt trước cậu đã có địa điểm tốt rồi sao? Tại sao đột nhiên không muốn?” Thẩm Mỹ Phương không hiểu hỏi.

“Tôi suy nghĩ đến hình tượng của tập đoàn Hán Hoàng, nếu cương quyết dồn ép cô nhi viện Mary, truyền đi không hề dễ nghe.”

“Chỉ sợ tổng giám đốc Ôn không phải vì hình tượng của tập đoàn Hán Hoàng, mà để người đẹp vui lòng.” Giọng nói rảnh rỗi lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Không đoán ra anh ta, khiến người ta chán ghét quả nhiên lại xuất hiện!

“Ngọc Viễn, câu này của anh có ý gì? Tôi không hiểu.” Ôn Mỹ Phách vẫn ung dung dựa vào ghế, cau mày.

“Kế hoạch khu thương mại tạm thời thay đổi, bởi vì cô vệ sĩ xinh đẹp bên cạnh cậu phải không?” Ôn Ngọc Viễn lạnh lùng nhìn anh. “Cậu đánh cược mảnh đất này cùng cô ta là sự thật.”

“Từ trước đến giờ tôi không thích đánh cược, càng không lấy giá cao như thế làm tiền đánh cược.” Vẫn tươi cười rạng rỡ, Ôn Mỹ Phách không hề hoang mang trả lời.

“Mặc kệ cậu có thể nói chuyện hiền lành, cậu trợ giúp Đường Hiểu Ân giúp đỡ cô nhi viện không phải chuyện giả đâu.” Anh ta hừ nhẹ.

“Vậy thì đại biểu cái gì? Làm nhiều công ích, đối với hình tượng tập đoàn Hán Hoàng có lợi chứ không có hại không phải sao?”

“Tổng giám đốc Ôn, thích làm người khác vui không giống với tác phong cương quyết sắc bén của cậu từ trước đến giờ, cậu làm vậy chỉ có một nguyên nhân,” sau mắt kính, đôi mắt của Ôn Ngọc Viễn híp lại nhìn anh. “Chính là cậu đã yêu Đường Hiểu Ân, vì một người phụ nữ không để ý đến lợi ích tập đoàn, cậu không có tư cách làm tổng giám đốc tập đoàn Hán Hoàng!”

Anh ta lên án khiến tim Ôn Mỹ Phách đập nhanh, anh rất hiểu Ôn Ngọc Viễn, nếu không phải cực kì khẳng định, anh ta sẽ không nói. “Dục gia chi tội? Anh không thể bởi vì cô ấy bên cạnh tôi 24h, thì nói chúng tôi có tình cảm.”

“Các người đương nhiên có, là tận mắt tôi thấy,” môi mỏng của Ôn Ngọc Viên nâng lên nụ cười quỷ quyệt. “Cậu không nghĩ đến đến buổi từ thiện của công ty Kim thị, tôi cũng được mời tham gia chứ? Cậu cùng Đường tiểu thư thân mật tôi thấy rất rõ.”

“Chỉ là một nụ hôn, anh đã cảm thấy tôi thích Đường Hiểu Ân sao?” Ôn Mỹ Phách cười như không cười: nhưng trong lòng có chút lo lắng, anh nên giấu kín cảm xúc của mình mới đúng. “Chỉ là một nụ hôn có thể chứng minh điều gì? Chỉ là lúc ấy hơi kích thích, chẳng lẽ Ngọc Viễn chưa từng gặp dịp thì chơi sao?” Anh ra vẻ không thèm để ý nhíu mày.

“Rốt cuộc có phải gặp dịp thì chơi không, đôi mắt của tôi rất sáng.” Ôn Ngọc Viễn lạnh lùng mỉm cười, “Hành động của cậu có thể gạt người khác, nhưng ánh mắt của cậu không lừa được ai đâu.”

“Mỹ Phách, nếu thật sự cậu vì Đường Hiểu Ân mà ảnh hưởng đến chiến lược quan trọng của công ty, có lẽ nên suy tính đuổi việc Đường tiểu thư.” Ôn Nghi Hải cau mày nói.

“Đường Hiểu Ân đi hay ở không phải do tôi quyết định, không phiền các vị phí tâm.” Ôn Mỹ Phách cười nhạt, tròng mắt đen sáng chói nhận lấy ánh mắt khiêu khích của Ôn Ngọc Viễn.

“Nếu như cậu cố ý không đuổi việc Đường Hiểu Ân, có lẽ ngay cả chức tổng giám đốc Ôn thị không thể đảm đương, chúng tôi nên thận trọng suy nghĩ lại mới được.” Khẽ nheo mắt, Ôn Ngọc Viễn âm trầm tiếp lời.

“Tôi thật quá sơ suất! Phạm vào lỗi tôi không nên phạm nhất!” Đi ra khỏi tập đoàn Hán Hoàng, vẻ mặt Ôn Mỹ Phách u ám, không thể tiếp tục cười như mọi ngày. “Tôi lại sơ ý để lộ cảm xúc chân thật!”

Như thế nào anh cũng không sao, chỉ lo lắng sẽ khiến Đường Hiểu Ân gặp nguy hiểm. Ôn Ngọc Viễn nham hiểm kín đáo, không phải bây giờ anh mới biết, còn hiểu anh ta là người vì đạt được mục đích có thể dùng mọi thủ đoạn.

“Tổng giám đốc, Ôn Ngọc Viễn nói gì vậy?” Lương Cảnh Thư đi sát phía sau anh, nhiều năm rồi anh chưa từng thấy Ôn Mỹ Phách tức giận như thế.

“Ôn Ngọc Viễn anh ta………..” Vừa nói đến đây liền dừng lại, Ôn Mỹ Phách dừng bước, nhìn Lương Cảnh Thư thật lâu, gương mặt tuấn tú từ trước tới giờ niềm nở nay lại hơi mệt mỏi. “Cảnh Thư, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không phản bội tôi phải không? Cậu là người duy nhất tôi tin tưởng.”

“Tổng giám đốc, tôi chắc chắn sẽ không phản bội ngài.” Lương Cảnh Thư trả lời như đinh chém sắt.

“Có câu này của cậu tôi liền yên tâm.” Hít một hơi, Ôn Mỹ Phách lấy lại tinh thần. “Hiểu Ân đâu? Sao không thấy cô ấy?”

“Cô ấy ở phía trước chờ ngài.” Lương Cảnh Thư giải thích.

“Cảnh Thư, gần đây cậu phải chú ý sự an toàn của Đường Hiểu Ân, nếu có chuyện gì không đúng, lập tức tạm dừng công việc của cô ấy cũng không sao.” Ôn Mỹ Phách tình ý sâu xa dặn dò.

“Tổng giám đốc, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Mọi việc nên cẩn thận hơn,” Ôn Mỹ Phách cau mày, làm hỏng gương mặt anh tuấn của anh, “Nhớ, chuyện này phải giữ bí mật, đừng cho Hiểu Ân biết.”

“Tổng giám đốc ——”

“Làm theo lời tôi đi!”

“Vâng.”

“Anh Cảnh Thư, rốt cuộc hai người cũng tới,” Đường Hiểu Ân chờ bên cạnh xe thật lâu vừa thấy họ liền vẫy tay, “Em chờ hai người lâu quá.”

“Có một số chuyện cần phải làm, như thế nào? Không có việc gì chứ?” Nở nụ cười thật nhanh, Ôn Mỹ Phách cười hỏi.

“Không có việc gì, em có chuyện gì chứ? Đừng quên em phải bảo vệ anh.” Đường Hiểu Ân nhăn mũi, không khí khi ánh mắt hai người gặp nhau rất ngọt ngào.

Cho dù anh không nói, cô cũng có thể cảm thấy anh thích mình, chỉ là anh không thẳng thắn nói ra mà thôi.

“Không có việc gì là tốt, nếu như có ——” môi mỏng hiện lên nụ cười rực rỡ, Ôn Mỹ Phách chưa nói xong, một người đội mũ bảo hiểm, đi xe phân khối lớn, phi nhanh về phía bọn họ.

“Cẩn thận!” Theo trực giác Đường Hiểu Ân bổ nhào về phía Ôn Mỹ Phách, đẩy anh ra, không ngờ người lái xe máy xông thẳng về phía cô, Ôn Mỹ Phách nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào ngực, khiến cô và Tử Thần lướt qua nhau.

Sau một lúc hoảng hốt, người đi xe máy không quay đầu lại nghênh ngang mà đi.

“Hiểu Ân, em không sao chứ?” Ôn Mỹ Phách lòng như lửa đốt đỡ Đường Hiểu Ân đứng dậy, cẩn thận kiểm tra cô từ trên xuống dưới, xác định cô bình yên vô sự.

“Vâng, em không sao.” Đường Hiểu Ân lắc đầu một cái, sắc mặt cô trắng bệch còn hoảng hồn. Là ảo giác của cô sao?

Cảm thấy mục tiêu của người đi xe máy là cô không phải Ôn Mỹ Phách.

“Đáng chết!” Không nhịn được khẽ nguyền rủa ra tiếng, Ôn Mỹ Phách ôm chặt cô vào trong ngực, dùng sức dường như muốn nhập cô vào trong xương máu, khuôn mặt anh tuấn hơi tái.

Trong nháy mắt kia, trái tim của Ôn Mỹ Phách dường như ngừng đập, nếu anh phản ứng chậm chút nữa, nếu chậm chút nữa…… hậu quả anh không dám tưởng tượng.

Đều do anh! Anh không nên nhất thời khinh thường biểu lộ cảm xúc thích Đường Hiểu Ân, mới có thể hại cô lâm vào cảnh nguy hiểm.

“Ôn……. Mỹ Phách, em không sao, em thật sự không sao cả.” Anh ôm chặt như vậy, giống như rất sợ mấy cô, Đường Hiểu Ân nhẹ giọng trấn an: trong lòng tràn đầy cảm động.

Thật ra anh còn thích cô nhiều hơn trong tưởng tượng của cô đi!

“Tổng giám đốc……….” Lương Cảnh Thư nhíu chặt mày, trao đổi ánh mắt với Ôn Mỹ Phách. Bất luận anh cẩn thận như thế nào, Đường Hiểu Ân đã trở thành mục tiêu bị đối phương uy hiếp.

“Tôi biết rõ.” Từ từ nhắm mắt lại, lông mi dài của Ôn Mỹ Phách che giấu tâm tư phức tạp của anh, lập tức có quyết định. Cho dù cách này làm tổn thương người khác, rất tàn nhẫn, nhưng anh phải làm như vậy, bởi vì đây là cách duy nhất bảo vệ Đường Hiểu Ân.

Ôn Ngọc Viễn, lần này anh khinh người quá đáng, đừng trách tôi coi thường tình cảm và thể diện của người thân.

Bảy giờ sáng, mặt trời ấm ấp từ từ nhô lên, Ôn Mỹ Phách trắng đêm không ngủ chậm rãi xuống lầu, giữa hai lông mày còn có cẻ tiều tuỵ.

Ánh mắt anh phức tạp nhìn Đường Hiểu Ân đang ăn sáng một mình ở dưới lầu, hít sâu một hơi rồi nở nụ cười sáng lạn.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Đường hiểu Ân kinh ngạc nhìn anh nở nụ cười, là cô nhìn nhầm sao? Tại sao cô lại thấy nụ cười hôm nay của Ôn Mỹ Phách không giống mọi khi?

“Hôm qua ngủ ngon không?” Ngồi xuống đối diện cô, Ôn Mỹ phách lơ đãng hỏi.

“Vâng, ngủ rất ngon.”

“Ừ………….” Gật đầu một cái, Ôn Mỹ Phách không yên lòng lật tới lật lui bánh nướng xốp trong đĩa.

Anh không còn lựa chọn nào khác, phải làm như vậy. Anh tự nói trong lòng, đây là vì bảo vệ Hiểu Ân, không có chuyện gì quan trọng hơn sự an nguy của cô. Chuyện này vì anh mà ra, đương nhiên anh phải là người kết thúc ——

Cho dù cô hận anh đến thấu xương, anh cũng cam nguyện chịu đựng.

Phát hiện sắc mặt anh không tốt, Đường Hiểu Ân hơi kinh ngạc nhìn anh, cô rất ít khi thấy vẻ mặt anh nặng nề như thế.

“Sao vậy? Sáng sớm đã ngơ ngẩn nhìn tôi thế sao?” Trong lòng có quyết định, anh miễn cưỡng cười, đeo lên chiếc mặt nạ bình thường của anh.

“Không có gì.” Bị anh hỏi trong lòng giật mình, Đường Hiểu Ân vội vàng thu hồi tầm mắt.

“Hay là trên mặt tôi dính gì, khiến em nhìn ngơ ngẩn như vậy?”

“Không có.” Lắc đầu mạnh, Đường Hiểu Ân buồn buồn nói.

“Chẳng lẽ em ——” Nhìn vẻ mặt cô không được tự nhiên, Ôn Mỹ Phách ưu nhã nâng má, đôi mắt sáng như thạch anh đen không chớp nhìn cô, khiến cô cảm thấy tim đập nhanh. “Yêu tôi chứ?”

“Cái gì?” Nghe lời nói của anh, Đường Hiểu Ân ngây người.

“Tôi nói em đó! Chẳng lẽ vì tôi giúp em một chuyện nho nhỏ mà thích tôi sao?” Ôn Mỹ Phách còn cười giống như thiên sứ thuần khiết vô hại, nói ra toàn những lời sắc bén có gai, “Tôi chỉ dùng một ít thủ đoạn, em liền thích tôi! Không phải tôi tự đại quá mức, tôi còn tưởng rằng em hơi khó theo đuổi, không nghĩ tới dễ mắc câu như vậy, thật ngoài dự đoán của tôi, như thế nào? Còn muốn tôi hôn nữa sao?”

“Ôn Mỹ Phách, anh đang nói nhăng cuội gì vậy?” Anh nói như vậy làm não cô nhất thời khó có thể hoạt động, cô kinh ngạc lườm anh, giống như anh bị người sao Hoả nhập vào.

“Có người nào nói vẻ đẹp của em có ngạo khí, tựa như đoá hoa hồng nếu hái sẽ bị gai đâm không?” Cũng bởi vì em khó hái, tôi càng muốn hái được, cho nên nhất quyết chơi trò lạt mềm buộc chặt này, làm cho mỹ nhân băng sơn động lòng.” Vẻ mặt Ôn Mỹ Phách hiện rõ sự mất hứng. “Nhưng bây giờ tôi không muốn chơi nữa, ra tay quá dễ tôi không có hứng thú, tôi khuyên em đừng bao giờ nghiêm túc đối với tôi.”

“Ôn Mỹ Phách, anh đang đùa sao? Đang yên lành tại sao nói như vậy?” Buồn cười lại cười không nổi, trong đầu Đường Hiểu Ân phát ra một tiếng nổ vang dội.

“Tôi rất nghiêm túc, tôi chưa từng nghiêm túc như vậy, chỉ đơn thuần không muốn chơi nữa, thuân tiện nhắc nhở em đừng thích tôi!” Biết rõ sự tin tưởng của cô đối với anh đang dần mất đi, Ôn Mỹ Phách nhíu mày, vẻ mặt ảo não cực kì đả thương người khác, giống như cô là món đồ chơi bị bỏ rơi.

“Ôn Mỹ Phách, anh có ý gì?” Từng lời anh nói như dao cắt vào lòng cô, Đường Hiểu Ân không nhịn được đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch.

“Tôi tin em nghe rất rõ, cần tôi nói lại sao?” Thong thả ung dung cắt miếng bánh nướng xốp cho vào miệng, Ôn Mỹ Phách cười khẩy hỏi ngược lại, đối với vẻ mặt bị tổn thương của cô không thương xót.

“Anh——”

“Còn nói muốn em đừng yêu tôi rất khó khăn, cứ phải lên giường với tôi mới chịu sao?” Ôn Mỹ Phách dong lười chống cằm, nói ra những lời không hề lưu tình. “Như vậy em yêu con người tôi? Hay yêu tiền của tôi?”

Đường Hiểu Ân hoàn toàn không thể phản ứng.

Đây là Ôn Mỹ Phách cô biết sao? Cô cho là Ôn Mỹ Phách cũng thích cô………. Đường Hiểu Ân không dám tin nhìn mặt anh: đau lòng dường như muốn vỡ thành hai mảnh.

Thì ra là…….. cô chỉ là đồ chơi! Chỉ có một mình cô nghiêm túc.

“Tại sao không nói gì? Em không thể trả lời vấn đề của tôi sao?” Ôn Mỹ Phách nhíu mày. “Nếu như em cảm thấy ra đi như vậy quá đáng tiếc, thật sự muốn thân mật với tôi, bây giờ chúng ta có thể lên lầu, tạo kỷ niệm chia tay, như thế nào?”

“………”

“Hay là em đã quá yêu tôi, muốn cầu xin tôi đừng bỏ em?” Ôn Mỹ Phách hạ một đòn thật mạnh cuối cùng.

“…………Thế nào……….Tôi làm sao có thể yêu anh chứ?” Chơi trò chơi tình yêu sau lưng thật sự quá tàn khốc, tay Đường Hiểu Ân lặng lẽ nắm chặt lại, mặc dù bây giờ cô vẫn không thể tin, “Tôi làm sao có thể thích loại người ích kỷ, máu lạnh, lại nhiều tiền như anh?”

“Hả? Em không yêu tôi sao?”

“Dĩ nhiên!” Đường Hiểu Ân hít sâu một hơi, đôi mắt sáng ngời không chịu yếu thế nhìn lại anh, “Anh đừng dát vàng lên mặt mình nữa, tôi không hề yêu anh.”

“Nếu em không dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết nhìn tôi như vậy, có lẽ lời nói của em sẽ đáng tin hơn.” Ôn Mỹ Phách nở nụ cười đáng ghét, chỗ nào đau anh liền đạp vào chỗ đó. “Nhưng mà, không yêu tôi là chuyện tốt, nếu không giao tình giữa em và Cảnh Thư làm tôi rất khó xử.”

Anh vô tình nói những lời như vậy làm cô thương tích đầy mình.

Thì ra đây là trò chơi tình yêu giết thời gian của những thiếu gia có tiền, cho nên anh đặc biệt cảnh cáo cô chớ tự đa tình!

“Tổng giám đốc Ôn yên tâm, tôi sẽ không yêu anh khiến anh khó xử, thực tế……..” Đôi mắt trong veo của Đường Hiểu Ân đầy hơi nước, tuyên bố: “Thực tế tôi rất chán ghét anh! Hơn nữa còn cực kì ghét!”

Nghe câu trả lời của cô, trong mắt Ôn Mỹ Phách thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp, môi mỏng cố tình cười.

“Vậy sao? Em rất chán ghét tôi, như vậy rất tốt, xem ra chúng ta đều có ý nghĩ chung, nguyên tắc của tôi từ trước tới giờ là đã gặp nhau cũng có lúc chia tay,” anh nhẹ nhàng vui vẻ nói, “Em cũng đừng khóc! Tôi ghét nhất phụ nữ khóc để giữ chân đàn ông, ngàn vạn đừng phá hỏng ấn tượng tốt đẹp của tôi với em.”

Lời nói tàn nhẫn của anh như xát muối vào vết thương của cô, đau đến mức làm cô khó thừa nhận.

Tính cách của một người đàn ông làm sao có thể thay đổi 180 độ như vậy? Hôm qua còn hỏi han cô ân cần, hôm nay lại hận không thể ném cô đi, chỉ vì cô là món đồ chơi, anh thích thú chơi một chút rồi trêu chọc hai lần, cảm thấy không thú vị nên vứt đi sao?

Mắt cô nhất định bị mù mới có thể yêu anh, yêu một người đàn ông đáng hận như vậy……….

Mắt cô thật sự bị mù rồi!

“Anh yên tâm, tôi sẽ không khóc, nếu có khóc cũng không phải vì anh.” Quật cường nén nước mắt lại, Đường Hiểu Ân lạnh lùng nói.

Ôn Mỹ Phách tươi cười nhẹ nhàng, “Rất tốt, hi vọng em nói được làm được.”

Nhìn anh bình tĩnh nở nụ cười, hàm răng Đường Hiểu Ân cắn mạnh môi dưới, nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Giờ phút này cô chợt hiểu càng yêu sâu đậm bao nhiêu, càng căm hận bấy nhiêu, quá mất mặt, thật sự rất mất thể diện……….

“Tôi ăn no rồi, xin lỗi tôi đi trước.” Hiện tại sự kiêu ngạo mạnh mẽ và tự ái không cho cô suy sụp, Đường Hiểu Ân rất tỉnh táo đi ra khỏi phòng ăn, như trận gió lốc cuốn ra ngoài.

Nghe phía sau có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, nụ cười rực rỡ của Ôn Mỹ Phách bỗng chốc tắt lịm, thay vào đó là sự chán ghét mình cực kì.

Còn tiếp tục như vậy, anh nhất định sẽ bị ghét cay ghét đắng! Biết rõ cô thích anh, nhưng anh lại đối với cô tàn nhẫn, tổn thương cô, nhưng ——

Chỉ có để cô ghét anh, hận anh, cô mới có thể an toàn, cho dù không nguyện ý, anh cũng phải làm như vậy!

“Vậy sao? Tổng giám đốc thật sự nói như vậy?” Nghe Đường Hiểu Ân vừa khóc vừa kể xong, Lương Cảnh Thư cảm thấy đau lòng cho cô, anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô, im lặng than thở.

Anh biết tổng giám đốc vì bảo vệ Hiểu Ân nhất định sẽ cách xa cô, nhưng không nghĩ sẽ dùng cách quyết liệt như thế, sau khi nói xong những lời tàn khốc đó, còn có thể xoay chuyển tình cảm được sao?

Anh không dám nghĩ, thật không dám nghĩ.

“Em hận anh ta! Càng hận mình ngu ngốc.” Đường Hiểu Ân cắn răng nghiến lợi nói, đôi mắt khóc sưng lên.

Cô là đồ đần độn! Hơn nữa còn không biết nhìn người, mới có thể sai lầm coi tên vô lại đó là người tốt!

“Đừng khóc.” Thở dài một hơi, Lương Cảnh Thư bất đắc dĩ nhìn cô em gái mình nhìn từ nhỏ đến lớn, nếu như Ôn Mỹ Phách thật sự hoa tâm thì không sao, nhưng anh ta không phải đâu! Anh ta vì bảo vệ cô mới nói những lời độc ác như vậy, không biết an ủi cô thế nào.

“Anh Cảnh Thư, tại sao anh không nhắc em trước?” Cắn môi, Đường Hiểu Ân nghẹn ngào oán giận, “Nếu em biết anh ta là đại thiếu gia hoa tâm, nhất định em sẽ cách xa anh ta.”

“Hiểu Ân, xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh nên nhắc em trước.”

“Làm thế nào bây giờ? Em thật sự cảm thấy mất mặt quá.” Cao ngạo tự ái không thể chịu đựng đả kích như vậy, đau khổ sắp làm cô điên rồi.

Tại sao cô lại yêu một người đàn ông như Ôn Mỹ Phách chứ? Tại sao lại…….

“Đừng khóc, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu.” Lương Cảnh Thư nhẹ giọng an ủi.

“Anh Cảnh Thư.” Đường Hiểu Ân cảm thấy rất uất ức nhào vào lòng anh, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt rơi xuống.

“Không có chuyện gì, tất cả sẽ ổn thôi.” Lương Cảnh Thư vỗ nhẹ vai cô, lông mày chau chặt.

“Mỹ Phách, sao vậy? Anh nhìn gì mà thất thần vậy?” Cách đó không xa, một đôi nam nữ đang đi về hướng bọn họ đột nhiên dừng lại.

“Không có gì.” Ôn Mỹ Phách thu hồi tầm mắt, gương mặt bình tĩnh khiến người khác khó đọc được tâm tư.

“Không phải thấy người phụ nữ anh yêu khóc trong lòng Lương Cảnh Thư, cảm thấy rất khó chịu chứ?” Kim Tường Nhi chau mày, cố ý hỏi.

“Không phải.” Mày đang chua lại, chợt giãn ra, Ôn Mỹ Phách không do dự trả lời.

“Thật ra, hôm đó sau khi nghe anh nói cô ấy là người phụ nữ của anh, em cảm thấy hoàn toàn hết hi vọng rồi, bởi vì em biết anh là người có tình cảm trong sáng, chưa hề thích ai, anh không bao giờ nói ra câu đó ——” Giọng nói Kim Tương Nhi nhỏ dần, giương mắt nhìn anh. “Đã như vậy, anh quyết định phải làm như vậy sao? Chẳng lẽ anh không sợ cô ấy sẽ không yêu anh nữa: mãi mãi rời xa anh sao?”

Ôn Mỹ Phách xích mích với Ôn Ngọc Viễn cô biết rõ, cô đã đồng ý giúp việc này, bởi vì không làm người yêu vẫn có thể làm bạn bè. Huống chi với thân phận và gia cảnh của cô, Ôn Ngọc Viễn không dám làm gì cô đâu.

Cho nên cô lập tức trở thành người an toàn nhất.

“Anh có thể làm gì khác chứ?” Ôn Mỹ Phách lắc đầu tự giễu nói. “Không có chuyện gì quan trọng hơn sự an toàn của cô ấy.”

Người đàn ông này rõ ràng rất yêu rất yêu Đường Hiểu Ân, mới có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy!

“Được rồi! Anh đã nói vậy, em cũng cùng anh diễn vở kịch này.” Kim Tường Nhi tức giận trả lời. Làm ơn, hiện tại cô cũng đang thất tình! Anh có thể cân nhắc ngôn từ một chút được không?

Ổn định tâm trạng, Ôn Mỹ Phách cùng Kim Tường Nhi đi về phía Lương Cảnh thư, cũng không nhìn đôi mắt đỏ hoe của Đường Hiểu Ân một lần, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của cô. “Cảnh Thư, hai ngày tới chuyện ở công ty làm phiền cậu.”

“Tổng giám đốc muốn đi đâu sao?” Lương Cảnh Thư giật mình.

“Tôi đã đồng ý cùng Tường Nhi đi du lịch, mấy ngày nữa mới trở về, chuyện ở công ty làm phiền cậu giúp tôi xử lí.” Ôn Mỹ Phách cười nói, Kim Tường Nhi cũng phối hợp khoác tay anh.

Mấy ngày nữa mới về? Chứng tỏ sẽ qua đêm ở ngoài sao?

Nghe vậy, thân thể mềm mại của Đường Hiểu Ân cứng đờ, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu, chỉ trừng mắt nhìn giày mình.

Không nghe thấy, không nghe thấy, ác ma này nói gì cô cũng không nghe thấy. Nhưng tại sao cho dù cô nghĩ như vậy, nước mắt vẫn rơi xuống………

“Tổng giám đốc ——” Lương Cảnh Thư nhăn mày chặt hơn. Anh hiể, nhưng có cần hạ thuốc độc mạnh như vậy không? Làm bộ là được rồi, vì sao nhất định phải kích thích Hiểu Ân?

“Cảnh Thư, cậu nên hiểu ý tôi.” Ôn Mỹ Phách cắt đứt lời anh (Lương Cảnh Thư) muốn nói, liếc nhìn Đường Hiểu Ân một cái, cố tình thân mật ôm lấy Kim Tường Nhi lướt qua cô.

Xác thực, anh cố ý, đẩy Đường Hiểu Ân càng xa, cô càng an toàn.