Mấy ngày nay, tâm trạng của Lưu Phong có thể nói là… vô cùng tốt…?
Chắc là do ngày lễ phụ nữ sắp tới gần, nên cô nhóc này lại rất háo hức.
Tuy nhiên, chỉ háo hức được đúng 3 giây, Lưu Phong đã bị lôi đi xử lý công vụ.

Mặc dù bản thân đã kịch liệt từ chối, nhưng cương vị đại nữ đệ tử chân truyền lại không tha cho cô a!
Xuyên Giang cũng bận không kém.

Mấy ngày nay trên tông môn toàn có mấy ủy thác tào lao, khiến cho nàng ta tức đến sôi máu, chỉ thiếu chút nữa là lật bàn lên!
Lưu Phong cô không muốn cảnh tượng đổ nát đấy diễn ra, nên cô vừa xử lý công việc trong nội môn, vừa phải giúp Xuyên Giang xử lý giấy tờ.
Ninh Hinh tuy có thể coi là ẩn thân lâu nhất trong nhóm đệ tử chân truyền, nhưng mấy hôm trước, muội ấy đã bị triệu về, cốt để phụ công chuyện cùng họ.
Nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào a??? Sao công vụ càng lúc càng chất đống thế kia???
Xử lý được 1 chút bên trên, thì lại có đống công vụ khác đè lên, khiến cho bọn họ phải làm không được nghỉ tay a!
Lưu Phong vừa mài mực, vừa sắp xếp, phân loại công văn giúp Xuyên Giang, thì đột nhiên Anh Kiệt đạp cửa lao vào, dọa cho cô tí thì hất văng luôn nghiên mực về phía sư tôn của cô a!
- Sư tôn! Sư tôn! Có thêm mấy hàng công văn khác trên sảnh chính đang chờ người đến xử lý nga!
Nghe đến đây, Lưu Phong tí ngất xỉu.

Ninh Hinh đơ người, làm rơi luôn bút xuống bàn.

Còn Xuyên Giang, nàng ta bóp nát cây bút trong tay, sát khí hừng hực lên, dọa cho đám người trong phòng mồ hôi đổ ròng ròng, tay run cầm cập, miệng liên tục khấn cầu tai qua nạn khỏi.
- Làm gì mà lắm thế, bộ trong đây vẫn chưa đủ? - Nàng ta hỏi Anh Kiệt.
- A… không, đệ tử không có ý đó nga! - Anh Kiệt sư huynh gãi đầu - Chỉ là đống đấy đã bị tồn đọng hơn 2 canh giờ rồi, mà hiện tại trong sảnh chính tông môn đang có khách, nên cần phải vận chuyển gấp đi.
Mới đem hết công văn đi từ sáng thôi mà, sao bây giờ lại chất đầy rồi…?
- Có khách thì đuổi khách đi, trong tông môn lắm việc thế mà còn hơi tiếp khách à? - Xuyên Giang đen mặt lại.
Anh Kiệt nghe thế, lập tức xua xua tay:
- A… dạ… không được a!
Xuyên Giang nhíu mày:
- Cớ gì mà không được?

- Các lão sư thúc đều bảo là khách quý nga, không có lệnh của họ tuyệt đối không được làm phiền những vị khách kia.
- Khách quý đến nhường nào, thân là tông chủ ta phải ra ngoài đón tiếp chứ.

- Xuyên Giang toan bước ra khỏi cửa.
- A… sư tôn đừng đi! - Anh Kiệt chặn cửa lại - Hiện… hiện tại các lão sư thúc đang tiếp khách rồi nga, họ lệnh cho đệ tử vận chuyển công văn xuống cho ngài, dặn là không được cho ngài biết, tránh lại quấy nhiễu thời gian xử lý văn kiện quý báu của ngài a!
Xuyên Giang chính thức bùng bổ sát khí.
Anh Kiệt sư huynh thấy cảnh tượng bên trong đang dần bất ổn, vội vàng thi lễ:
- A… đệ tử xin được phép cáo lui!
Xong hắn ta chạy mất dạng.
Xuyên Giang nàng thở dài, rồi đóng cửa, quay lại bàn làm việc.
Lưu Phong hướng ra cửa nhìn, ngẫu hứng bấm đốt ngón tay, nhưng cô nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Cô đột ngột đứng dậy, chắp tay hành lễ:
- Thưa sư tôn, đột nhiên đệ tử phát hiện ra mình có quên 1 chút chuyện, nên hiện tại đệ tử xin phép được cáo lui trước a! - Không chờ Xuyên Giang nói câu nào, Lưu Phong nhanh chóng lao ra cửa, triệu kiếm tới rồi ngự kiếm bay đi.
- Ngươi…!
Xuyên Giang nhất thời cứng họng.

Lần này nàng không biết nên nói thế nào nga!
Ninh Hinh ôm đống công văn trong lòng, nhẹ nhàng nói:
- Bẩm sư tôn…
- Ngươi muốn học đại sư tỷ nhà ngươi trốn việc đúng không? - Xuyên Giang gằn giọng lên.
- Đệ tử không dám a! - Ninh Hinh liên tục lắc đầu - Đệ tử chỉ muốn hỏi là để đống công văn đã xử lý này ở đâu thôi…
Xuyên Giang 1 tay xoa xoa thái dương, tay còn lại chỉ vào 1 giá sách còn trống:
- Để chỗ này.
Ninh Hinh run cầm cập, ngoan ngoãn đặt đống sách lên giá, rồi quay lại bàn, tiếp tục làm việc.
Đến tối, có thể nói là Xuyên Giang và Ninh Hinh đã hoàn thành công vụ.
Nên nói thế nào nhỉ, mấy ủy thác quan trọng thì nàng cùng Ninh Hinh tập trung xử lý, còn mấy cái ủy thác mà nàng ta coi là tào lao, thì… trực tiếp đốt luôn nga!
Cho nên, đến chập tối cùng ngày, thì Xuyên Giang và Ninh Hinh mới xong việc.


Khi 2 người họ đến thực đường dùng bữa, thì ở đấy đã khóa cửa, tắt nến, không có ai ở đấy.

Nếu không có rất nhiều nữ đệ tử khác đang tụ tập ở đằng trước cửa, thì họ nghĩ rằng thực đường đã đóng cửa từ lâu a!
Ninh Hinh đến trước, hỏi 1 nữ đệ tử đằng đấy:
- Cho hỏi chút, tại sao thực đường lại đóng cửa thế kia?
Nữ đệ tử đó trả lời:
- A nhị sư tỷ! Muội vừa mới đến thôi, nên muội cũng không rõ tình hình ở đây lắm a!
Ninh Hinh chắp tay đáp lễ:
- Đa tạ!
Sau đó, Ninh Hinh sư muội mau về báo cáo lại tình hình cho Xuyên Giang.

Nàng ta lập tức tiến đến trước cửa thực đường.

Những đệ tử ở đấy, thấy Xuyên Giang thì lập tức nhường đường cho nàng đi.
Xuyên Giang đến nơi, thì lập tức triệu hồi Đông Quân tới, phá nát luôn cửa.

Đám đệ tử ở trong đấy nháo nhào hết cả lên, khiến những người ngoài cửa phải giật mình, trong đó có hết luôn đám nam đệ tử chân truyền.
Rất nhanh sau đó, có người lục đục thắp nến lên.

Anh Kiệt đứng đầu đám đệ tử trong thực đường, vội chắp tay thi lễ.
- Đại đệ tử Nam Anh Kiệt, bái kiến sư tôn!
Xuyên Giang nhíu mày, tra hỏi:
- Các ngươi làm cái trò gì mà tối đen rồi không thắp nến, còn độc chiếm thực đường?
Anh Kiệt gãi đầu, cười hì hì.


Còn Minh Triết tiến lên nói:
- Trước tiên kính mời sư tôn và mọi người vào trong trước đã nga! Đứng ở ngoài coi chừng muỗi đốt đó!
Cả đám đứng ngoài kia lùa vào, nhưng sau đó lại bị dồn về giữa trung tâm thực đường.
Không hiểu sao thực đường hôm nay lại sạch sẽ thế a! Đồ đạc gọn gàng đâu ra đấy, còn trang trí chi chít trên tường nữa.
Đột nhiên, ruy băng từ đâu xuất hiện, bay tứ tung khắp khu vực đó.
Niệm Chân sư huynh đi đến, chắp tay nói:
- Nhị đệ tử Mạc Niệm Chân bái kiến sư tôn! Nhân ngày lễ của phái nữ, đồ nhi đại diện cho tất cả nam đệ tử tại đây xin kính chúc ngài và các nữ đệ tử khác luôn vui vẻ, may mắn không bao giờ hết, thành công vượt bậc trong mọi lĩnh vực mà mọi người mong muốn!
Xuyên Giang khoanh tay nghe, sau đó nói:
- Lời của ngươi ta xin nhận.
Ninh Hinh chờ sư tôn nói xong, mới chen vào nói:
- Mà các huynh cũng khá quá đấy, nửa ngày mà đã trang trí lại khắp thực đường thế này a!
Anh Kiệt gãi đầu, cười lớn:
- Haha, đâu có đâu! Chỉ là tụi ta nhân lúc sư tôn, sư muội, và các nữ đệ tử khác bận nên chuẩn bị thôi!
Ngay lập tức, Ninh Hinh đớ người.

Xuyên Giang nắm thóp thời cơ hỏi luôn:
- Ý ngươi là sao? Vậy là đống công vụ nhảm nhí kia là do các ngươi?
Anh Kiệt lỡ miệng nói luôn:
- Vâng…
Ngay lập tức, cả đám đệ tử đứng cạnh lao lên bịt miệng hắn lại.

Hi Trung mồ hôi túa ra, vội vàng giải thích:
- Khoan, xin ngài hãy nghe đệ tử giải thích nga…
Nhưng đã muộn mất rồi!
Xuyên Giang đã đen mặt lại, sát khí xung quanh càng đậm đặc thêm, khiến cho những người ở đấy phải tái mặt lại.

Tay vẫn còn Đông Quân, nàng ta đuổi theo nhanh đám đệ tử đang chuồn đi kia.
- Chạy mau lên, sư tôn hiện nguyên hình rồi! - Anh Kiệt gào lên, tá hỏa bỏ chạy.

Trời đã về khuya.


Xuyên Giang đột nhiên tỉnh dậy, nhờ có ánh trăng ngoài kia nên nàng ta thấy có 1 chiếc hộp bằng gỗ trên đầu giường.

Xuyên Giang cầm chiếc hộp gỗ đấy lên và mở ra.

Bên trong có 1 chiếc trâm cài bằng bạc - chất liệu trang sức nàng thích nhất, tạo hình chi tiết cánh sen tại đầu mũ, có tua rua rủ xuống.
Nàng ta nhìn chiếc trâm cài đấy 1 lúc, rồi nói vọng ra:
- Đến rồi thì ra đi, cứ núp núp làm gì.

Còn đâu phong thái của người tu tiên nữa?
1 lát sau, Lưu Phong xuất hiện, quỳ xuống đất hành lễ.

Xuyên Giang hỏi cô luôn:
- Đi đâu mà giờ mới về?
Lưu Phong chỉ biết gãi má, cười hì hì.
Xuyên Giang biết là gặng hỏi cũng vô ích, nên nàng ta nói:
- Đi đến tận khuya mới về, lá gan ngươi cũng to lắm nga!
Sau đó, nàng nằm xuống giường, nhưng vẫn gằn giọng:
- Khuya rồi nữ tử ra đường không an toàn lắm.

Lên đây ngủ cho ta!
Lưu Phong ngơ ngác 1 hồi.

Xuyên Giang không thấy phía bên kia không phản ứng lại, cằn nhằn:
- Không lên thì thôi, lăn về viện của ngươi đi! Ai bàn tán gì sau lưng ngươi ta cũng mặc kệ!
Cô nhanh chóng định thần lại, cười tươi, rồi nhảy lên giường luôn.

Xuyên Giang giật mình quát lên:
- Mau thay quần áo ra! Bẩn hết giường ta rồi!
Lưu Phong vui vẻ đáp lời:
- Đệ tử tuân lệnh nga~.