"Việc tôi đã giao các anh xử lý thế nào rồi."

"Thưa... Hiện đã điều tra rõ ràng, bây giờ chỉ cần chờ lệnh của ngài là có thể hành động bất cứ lúc nào."

"Ừm... Trước cứ án binh bất động, tôi sẽ có cách xử lý riêng."

"Vâng."

Ngước nhìn đồng hồ, đã trễ thế này. Có lẽ ở công ty cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi.

Dao Dao động tác đứng dậy bước xuống giường mở tủ đồ lấy quần áo rồi vào phòng tắm.

Trước khi rời đi, nàng ghé qua phòng của Tiểu Y nhìn con bé một chút. Thật không đúng lúc, hiện là giờ ngủ trưa của con bé. Nàng cưng chiều ngắm nhìn bé con đáng yêu, đang chép môi mơ giấc mộng đẹp trong giường nhỏ của mình. Căn dặn A Di vài câu nàng mới yên tâm rời khỏi đến công ty.

Nàng vừa vào công ty liền không tránh khỏi những ánh mắt kỳ lạ của mọi người.


Thứ nhất, một tiểu thư ký tổng giám đốc nhỏ nhoi, cư nhiên đi làm muộn đến như vậy! Thứ hai, là đánh nhau sao? Cớ gì bên mặt lại dán một miếng băng gạc to thế kia, còn là có thể thấy hơi bị sưng lên nữa.

"Ây da! Dao Dao... Em... Em là bị làm sao vậy? Thứ bên mặt kia..." Vị tỷ tỷ quản lý Đồng lúc trước của nàng đúng lúc đi ra nhìn thấy mà bất ngờ thốt lên.

Dao Dao cũng xém bị doạ, nhẹ liếc nhìn xung quanh, rồi hướng quản lý Đồng cười ngượng nói: "Haha~ Đồng tỷ tỷ, ta không cẩn thận để bị ngã thôi, đa tạ tỷ đã quan tâm."

"Chậc, em đi đứng thế nào để ngã còn bị thương nặng như vậy." Quản lý Đồng nhìn đến vẫn là lắc đầu lo lắng.

"Tỷ đang đến phòng trà sao? Em nghĩ tỷ phải đến nhà ăn chứ?"

Dao Dao cười nói lãng sang chuyện khác. Mà kể cũng lạ, một con người yêu ẩm thực lại không đến nhà ăn có phải là rất kỳ lạ không?


"À, nơi đó hiện tại mọi người không tiện đến, nên đa số đã vào phòng nghỉ hoặc đi đến quán ăn bên ngoài rồi."

"Sao lại như vậy?"

Dao Dao nhíu mày khó hiểu. Công ty lớn S.W có một nhà ăn 5 sao cho các nhân viên, là nơi phục vụ mọi thứ, sang trọng và rất đẹp. Mọi người đột nhiên đổ xô đến nơi khác ăn như vậy, là nàng chậm trễ thông tin lớn gì sao?

"Em đến đó là sẽ biết ngay. Nhưng đừng quá kích động... "

Quản lý Đồng tỷ tỷ tốt bụng để lại lời khuyên cho Dao Dao.

"Là chuyện... "

"Đồng tỷ tỷ, chị ở đây sao! Đây, em có mang theo vài cái bánh tự làm ở nhà, chị dùng thử xem rồi cho em chút ý kiến được không?" Đang muốn hỏi tiếp, từ xa Dao Dao nhìn thấy có một nữ nhân viên trẻ tuổi vẻ ngoài đáng yêu xinh đẹp, hướng đến quản lý Đồng hô lên.

Cả hai bị tiếng nói thu hút liền quay sang, quản lý Đồng ánh mắt đột nhiên có phần trở nên dịu dàng nhìn người đang đi đến.


"Vậy sao, nhà ăn không tiện đến chúng ta đến phòng trà đi." Quản lý Đồng mỉm cười nói, nhận lấy hộp bánh trong tay nữ nhân viên đó. Rồi quay sang Dao Dao:

"Nếu không có việc gì chị đi trước... À mà, lần sau không nên đi trễ như vậy, sẽ càng gây chú ý với mọi người hơn đấy~~"

Nói xong quản lý Đồng còn nháy mắt ra hiệu gì đó với Dao Dao. Nàng nhìn theo hướng mắt quản lý Đồng một đường đi xuống, thì là... Nàng nghĩ cổ nàng không lẻ là bị dính gì khiến Đồng tỷ tỷ chú ý, tay không tự chủ sờ lên. Vừa để tay lên cổ thì một cảm giác rát nhẹ truyền đến, thì ra là dấu hôn Thiên Thiên để lại mà nàng không hay biết...

Dao Dao giật mình nhìn vào quản lý Đồng đang mỉm cười nham hiểm. Tỷ ấy nhìn thấy phản ứng của Dao Dao đạt như ý nguyện của bản thân, khoé môi kéo một độ cong lớn lại nhẹ kéo tay nữ nhân viên xinh đẹp nắm lại mười ngón tương khấu, cho Dao Dao một ánh mắt không rõ và tiêu soái bước đi.
Dao Dao bất động phía sau nhìn bóng lưng hai nữ nhân xinh đẹp rời đi, khuôn mặt ngốc ra nở nụ cười cứng ngắc.

Chuyện này nàng cũng đã gặp nhiều, chỉ là đột ngột như vậy nên nhất thời chưa tiêu hoá hết được. Nàng còn phải tìm Thiên Thiên mang cho nàng ấy vài món nàng đã dụng tâm chuẩn bị ở nhà mang đến. Chắc chắn nàng sẽ nhận được lời khen của Thiên tỷ đây~ hắc hắc!

Nàng hào hứng đến phòng Tổng giám đốc, gõ vài cái, đợi một lúc lâu lại không nghe tiếng trả lời bên trong. Nàng mạng phép mở cửa vào thì lại không thấy ai. Nàng tìm phó tổng hỏi một chút, thì nghe hắn ta qua loa trả lời Thiên tỷ hiện đang ở nhà ăn.

Nàng nghe vậy cũng liền đến nhà ăn tìm người. Vừa bước vào nhà ăn, nàng thật không tin vào mắt mình. Chuyện gì đang xảy ra đây!

Giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, cô nam quả nữ trong một nhà ăn sang trọng, rộng lớn, xinh đẹp không khí vô cùng ám mụi này! Thân mật như vậy là ý gì? Không phải muốn làm loá mắt người khác sao?
Khoan đã! Băng lãnh nữ vương xinh đẹp kia sao nhìn quen đến vậy? Còn không phải lão bà nhà nàng đó sao! Chết tiệt, tên nam nhân đó là ai lại làm cho khuôn mặt lạnh lùng ấy của Thiên Thiên có thể nở nụ cười như vậy chứ.

Chỉ nàng mới có thể được quyền làm điều đó, thật không thể bỏ qua chuyện như vậy được!!

Dao Dao trong lòng một trận lửa giận xong lên, khuôn mặt khó coi đến lợi hại. Nhìn xung quanh lại không có thứ gì để nàng xả giận, thật may trong tay lại có sẵn một lon cafe nóng nàng mua cho Thiên Thiên, thứ nàng ấy thường dùng khi bận rộn công việc.

Không nghĩ nhiều nàng liền mang ra, tay khui sẵn lon nước.

"Vật cản, không có! Khoảng cách, tốt! Hướng gió, tốt! Tư thế, tốt! Lực đá, tốt! 1, 2, 3!"

"Bốp! Cạch--"

"Ahh! Nóng, nóng quá... "

Một cú sút còn hơn cả Mexico, thật chính xác, chiếc lon vòng cung 180° bay đến trên đầu tên nam nhân ngồi phía xa kia.
Dao Dao chạy đến, vẻ mặt hoảng hốt nói:

"Anh... anh có sao không? Thật xin lỗi, lon nước này thật có quỷ a! Lại tự động bay đến chỗ anh như vậy, chậc... "

Dao Dao lắc đầu cảm thán nói, như những gì cô nói là một sự thật vậy.

Thiên Thiên cũng giật mình khi thấy từ đâu có một lon nước bay lên đầu trợ lý Trần. Khi nghe tiếng hắn ta la lên nàng mới hồi phục lại mà rút vài tờ khăn giấy đưa cho hắn, không quên âm thầm liếc xéo kẻ đầu xỏ gây ra chuyện này. Tên đầu xỏ đó lại ngụy biện bằng một lý do ngu xuẩn như vậy, rõ ràng là muốn khiêu khích người khác mà.

"Cô là ai! Không thấy có người ngồi ở đây sao, cô bị đuôi à! Thật nóng chết tôi rồi!"

Không để ý tên đó nói gì, Dao Dao vẻ mặt dần không thành thật mà trở nên kiêu ngạo nói: "Hả? Anh nói gì tôi không nghe rõ, có thể nhìn tôi nói chuyện được không?"
Thiên Thiên một bên nghe Dao Dao thốt ra câu nói kia mà không tự nhiên nghiêng mặt sang một bên mím môi nhịn cười. "Đồ ngốc... "

Trợ lý Trần đang lúc hoảng loạn nghe vậy liền nhìn lên, khi thấy dung mạo Dao Dao hắn lùi một bước, khi thấy sắc mặt Dao Dao hắn lùi hai bước, khi thấy ánh mắt Dao Dao hắn lùi ba bước. Khi thấy nụ cười Dao Dao hắn bước thụt mà té ngã.

"Không... Không có gì... Chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói tới." Hắn lấp ba lấp bắp nói.

Dao Dao nở nụ cười hài lòng: "A~ trợ lý Trần thật tốt bụng!"

Hắn nhìn Dao Dao lại nhìn Thiên Thiên, ánh mắt phức tạp run rẩy nói: "Không... Không có việc gì nữa tôi xin phép trước. Chào... Chào Hàn tổng, chào Lâm tiểu thư... "

Hắn sợ hãi chạy thật nhanh ra ngoài với vẻ ngoài sọc sệt và quần áo có chút bẩn do lon 'cafe thần kỳ' của Dao Dao gây ra.
Mọi chuyện coi như đã được xử lý xong, nàng quay sang Thiên Thiên. Đang định nói gì đó thì lại thấy nữ nhân vẫn đang lạnh lùng ngồi thông thả thưởng thức ly cafe nóng trong tay.

'Ực' sao Dao Dao có cảm giác như nếu nàng nói điều gì đó không đúng, ly cafe nóng tiếp theo sẽ được cho lên người nàng vậy.

"Thiên Thiên... Khụ, Thiên tỷ. Chuyện... Chuyện này là như thế nào, tỷ phải giải thích rõ cho ta đó! Ờ-Ừm!"

Thật không dám nhìn vào ánh mắt kia của Thiên Thiên, thật đáng sợ. Nàng chưa bao giờ cảm thấy thứ gì đó đáng sợ hơn ánh mắt của tỷ ấy cả. Dao Dao từ ho khan đến tằng hắng, ngẩn đầu, ưỡn ngực che đi sự sợ hãi 'nhẹ' trong lòng mà Thiên Thiên ban cho.

Ngược lại Thiên Thiên thật bình tĩnh đặt ly cafe trong tay xuống, nhìn Dao Dao nói:

"Chỉ là bàn công việc."
"Chỉ... Ân, là em hiểu lầm... "

Tại sao Dao Dao lại không hỏi tiếp? Với tình huống này là phải máu lửa một trận tranh cãi, rồi mới phân kẻ thắng người thua chứ? Sao Dao Dao lại đầu hàng luôn vậy? Ôi rõ rồi, Dao Dao là một "..."

Thật ra nàng cũng rất muốn hỏi cho ra lẻ lắm, nhưng nàng chú ý rõ mới thấy. Thiên vẫn chỉ giả vờ lạnh lùng với nàng thôi, thật sự nàng ấy đang rất bình thường thậm chí là vui vẻ nữa, có thể thấy nàng ấy đang phải mím môi nhịn cười kìa. Haizz...

"Đã hết giờ nghĩ trưa rồi mau quay lại làm việc. Chuyện này chị sẽ đưa ra hình phạt sau cho em."

Nói xong Thiên Thiên bước đi rời khỏi, trở về phòng làm việc. Dao Dao sau một lúc mới tiêu hoá hết câu nói mà đuổi theo sau.

"Cạch."

Nhìn cánh cửa đóng trước mặt, Dao Dao ỉu xìu cuối mặt xuống. Nhìn thức ăn trong tay có lẻ cũng đã nguội lạnh, lòng càng uất ức lủi thủi đi về bàn làm việc. Nàng mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn cánh cửa trước mặt kia. Ruốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, Thiên Thiên lại càng ngày càng trở nên kỳ lạ...
"Cảm giác này... Thật khó chịu."

Nàng nhắm mắt lại, muốn an tĩnh một chút thì chiếc điện thoại bàn reo lên. Nàng nhấc mắt, cái này chắc chắn là Thiên Thiên gọi a.

"Thư ký Lâm, mời cô vào phòng làm việc tôi một chút... Ừm, mang theo thứ trên bàn làm việc của cô nữa."

"Là..."

Dao Dao chưa kịp trả lời đã nghe đầu dây kia cúp máy. Nàng khó hiểu nhìn điện thoại trong tay. Trong hồ lô Thiên Thiên là đang chứa gì đây? Xưng hô đó là sao vậy, thư ký Lâm? Nghe thật không vào được a! Còn gọi nàng mang đến thứ trên bàn, là cái này sao?

"Cốc, cốc, cốc! "

"Vào đi."

"Cạch."

"Hì hì, không biết Hàn tổng cho gọi tôi tới đây là có việc gì? "

Nghe Dao Dao hỏi, còn kiểu gọi Hàn Tổng ấy. Thiên Thiên xiết nhẹ chiếc bút trong tay, nhưng nghĩ lại cũng không thành vấn đề. Nàng và Dao Dao sẽ quyết đấu một trận vậy.
"Theo như quy định của công ty, chị đã quyết định được hình phạt dành cho em..."

Thiên Thiên nhẹ xoay ghế, nở nụ cười nguy hiểm nói. Làm Dao Dao rùng mình một cái...

"Là... hình phạt gì?"

Chiếc bút trên tay Thiên Thiên xoay vài vòng.

"Em sẽ bị giáng chức trở thành tài xế cho tôi."

Khuôn mặt Dao Dao một bên đơ ra, chuyện này cũng có thể xảy ra sao? Chỉ vì tên nam nhân khi nãy? Cho dù có giáng nàng xuống làm bảo vệ hay làm lao công đi chăng nữa nàng cũng nguyện ý. Nhưng Thiên Thiên vì tên đó mà làm như vậy với nàng thì nàng không thể chấp nhận được!

"Việc đã xong, mời em ra ngoài cho."

Thiên Thiên lại cúi đầu lật mở tài liệu trên bàn tiếp tục công việc, không chú ý đến vẻ mặt của Dao Dao nữa. Nếu không nàng sẽ cười ra tiếng mất...

"Chị..."

Được thôi, người lớn không chấp nhất trẻ con. Lần này cứ theo ý nàng ấy vậy.
"Vậy chào Hàn Tổng, em xin phép đi dọn dẹp nơi làm việc của mình."

Dao Dao cúi chào, đang chuẩn bị mở cửa rời đi thì bị một giọng nói quen thuộc gọi lại.

"Đợi đã..."

"Thứ trên tay em... Để lại cho chị."

Thiên Thiên có chút ngập ngừng nói, Dao Dao nhìn lại đồ trên tay mình, dừng bước, khoé môi bỗng kéo lên một nụ cười không rõ.

"Hàn Tổng muốn dùng sao?"

Thiên Thiên nghe hỏi nhẹ đảo mắt, diện không biểu tình trả lời:

"Khụ. Không, là do công ty có quy định cấm mang theo đồ từ bên ngoài vào. Nên thứ trên tay em tôi sẽ tịch thu."

Dao Dao nhướng mày nhìn Thiên Thiên. Có đúng không vậy? Sao khi nãy nàng nhìn thấy có một nữ nhân viên mang bánh đến cho quản lý Đồng mà không bị tích thu? Quản lý Đồng cũng là một trong những người quản lý nghiêm khắc nhất ở S.W sao lại có thể bao che cho một tiểu nhân Viên đây?
"Tịch thu? Chị sẽ làm gì với nó đây, khi nó vốn là của chị, hửm?"

Dao Dao đi tới trước mặt Thiên Thiên, trên môi vẽ ra một nụ cười nhạt khó hiểu.

Nhìn người đi tới, Thiên Thiên trong lòng cảm thấy có chút chột dạ. Mỗi bước chân của Dao Dao đi đến đều làm cho nàng cảm thấy nó thật nặng nề, gây ra một hiện tượng nàng thật sự ít khi nếm trải, đó chính là tim trở nên đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.

"Chị sẽ... "

Nhìn vào ánh mắt sâu thẩm kia của Dao Dao, cổ họng nàng đột nhiên không thể phát ra thêm lời nào nữa. Dao Dao bước tới trước mặt Thiên Thiên, một tay chống lên bàn làm việc, nhướng người phía trước làm cho khuôn mặt nàng và Thiên Thiên thật gần nhau, còn có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở nhẹ của người kia.

Ngón tay thon dài nâng lấy khuôn mặt tình xảo của Thiên Thiên, cả hai đều nhìn vào mắt nhau. Máy điều hoà có phải là bị hỏng hay không đây, nhiệt độ ngày một tăng dần, như trái tim nóng bỏng của Dao Dao đang bị Thiên Thiên đốt cháy lúc này vậy.
"Là khi nào chị có một tính cách trẻ con như vậy đây? Ân, thật đáng yêu..."

Dao Dao nở nụ cười xấu xa, ánh mắt nhìn đến cánh môi bị thương chưa lành kia. Trực giác Thiên Thiên cho biết được Dao Dao sẽ hôn mình, nàng nhẹ nhắm mắt lại, có thể cảm nhận được hơi thở nhỏ của ai đó đang đến gần, Dao Dao cúi xuống, một nụ hôn... 'Bị Phá Vỡ Bởi Một Kẻ Đến Không Đúng Lúc!'

"Thưa Hàn Tổng... Sặc!? Tôi xin lỗi!"

"Rầm!"

Cả hai cùng giật mình, không khí ám mụi vừa rồi điều bị tiếng đóng cửa kia thổi bay chẳng còn lại gì. Dao Dao nhìn ra phía cửa ánh mắt như muốn đem cánh cửa kia đều ngũ mã phanh thay. Thiên Thiên sau một lúc mới hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, Dao Dao là có thuật thôi miên sao? Nàng vừa rồi hoàn toàn mềm lòng trước khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười hiếm có kia của Dao Dao.
Em không thể đánh về mặt cảm xúc như vậy được, là gian lận! Chị không phục!

"Em trở về làm việc đi, chị còn có việc cần xử lý."

Thiên Thiên chình lại tư thế ngồi, sửa một chút vạt áo. Trở lại hình dạng băng lãnh tổng tài khó tính, nghiêm khắc, kiệm lời ít nói, xinh đẹp ngất ngay. Dao Dao nhìn thấy mà khoé môi có chút co giật...

"Ha, được rồi. Em không phiền chị nữa."

Dao Dao quay người đi đến mở cánh cửa, vừa đi ra đã nhìn thấy trợ lý Chu của chủ tịch Minh Sầm. Cô ấy có chút bối rối cúi chào, nàng cũng gật đầu chào lại rồi bước đi.

"Trợ lý Chu, cô có thể vào."

Thiên Thiên thật có chút không vui vì chuyện vừa rồi. Chỉ một chút nữa là chạm rồi, vậy mà...

"Thưa... Tổng giám đốc."

Trợ lý Chu rụt rè mở cửa đi vào.

"Vì sao cô vào phòng làm việc của tôi mà không gõ cửa." Thiên Thiên lật văn bản tài liệu trước mặt, lạnh lùng lên tiếng.
"Ách, là... là... có chuyện gấp nên em quên..."

Trợ lý Chu có chút sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn đến tổng tài lạnh lùng trước mặt nói.

Thiên Thiên cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, việc vừa rồi có thể bỏ qua. Nhưng trước phải có điều kiện để nàng bỏ qua việc này đã.

"Được rồi, tại sao cô đến đây? Tần chủ tịch đâu?"

"Thưa, chủ tịch hiện không có ở đây. Ngài ấy nói rằng sẽ vắng mặt vài hôm để xử lý công việc riêng."

"Vậy công việc hiện tại?"

"Dạ... Trước khi đi, chủ tịch có căn dặn rằng 'có chuyện gì, cứ tìm Hàn tổng, đã có Hàn tổng không cần phải lo..."

Càng nói, giọng trợ lý Chu ngày một nhỏ dần và cúi chầm mặt xuống không dám ngẩn đầu đoán nhận băng tuyết ngàn năm phía trước kia.

Thiên Thiên lần này thật sự là tức chết rồi. Tên họ Tần kia, cư nhiên bỏ đi không báo nàng một tiếng.
"Cô đến đây có phải là..."

"Hàn tổng, xin ngài! Bên chủ tịch có một công ty lớn đến mời ngài ấy dự đại tiệc, nhưng hiện tại ngài ấy lại không có ở đây. Bây giờ chỉ còn có thể trong cậy vào Hàn tổng thôi, xin ngài!"

Trợ lý Chu có chút kích động đột ngột ngước lên nhìn Thiên Thiên, cắt cả lời nàng ấy vẫn chưa hỏi xong.

"Dự tiệc? Không thể hủy bỏ sao?"

Nàng thật không thích đi đến những chỗ như vậy, nếu không phải là rất cần thiết.

"Không thể! Công ty lớn ấy có tên là Tứ Vương hiện đang được rất nhiều nhà đầu tư lớn chú ý đến, nó có thể sẽ là đối thủ cạnh tranh của S.W trong thời gian sắp tới. Nếu được, trước khi điều đó xảy ra ngài phải cố gắng tạo mối quan hệ tốt với Tứ Vương. Còn nếu không thể làm bạn, thì chỉ có thể là kẻ thù!"

Phần này Thiên Thiên đánh giá tốt về cách làm việc của trợ lý Chu, không hổ danh là người theo bên cạnh Minh Sầm.
"Chuyện này tôi đã hiểu rồi, cô soạn giúp tôi lịch trình, tất cả cuộc hợp hoặc hẹn gặp nào cô từ chối tất cả giúp tôi."

"... Vâng, thưa Hàn tổng. Không còn chuyện gì nữa em xin phép trở về nơi làm việc của mình."

"Ừm."

Trợ lý Chu không ngờ cô không cần giải thích nhiều Hàn tổng có thể hiểu được và dễ dàng nhận lời như vậy. Điểm này nàng cũng thấy được trên người của chủ tịch Tần. Những người thông minh thường có những suy nghĩ thật logic mà chúng ta không thể đoán được.

Cũng như, những chuyện vừa rồi Dao Dao đã nghe thấy toàn bộ. Nàng đứng dựa nơi bức tường khuất gần đó, khuôn mặt trở nên có chút trầm ngâm.

"Tít, tít, tít..."

"Chuẩn bị đi, phía bên kia đã hành động như dự đoán. Tiếp tục theo dõi mọi hành động nơi đó, cho dù là chi tiết nhỏ nhất cũng phải báo cáo rõ ràng cho tôi."
"Dạ, mọi người sẽ cùng cố gắng!"

"Ân."

Sau cuộc nói chuyện mập mờ không rõ kia, Dao Dao ngước nhìn cửa phòng làm việc của Thiên Thiên. Việc lần này không phải đơn giản, nhưng Thiên Thiên là kẻ vô tội. Nàng sẽ không để cho bất cứ ai làm Thiên Thiên tổn thương, kể cả là nàng.

_________________________________________

#Yêu cầu nhỏ, nếu thấy lỗi chính tả xin hãy lướt chữ đó lại và nói giúp mình. :v Xia xịa!

Ngoài lề: 1 - 3 [ai Việt Nam chắc sẽ biết =))]