Chương 48:

“Được, ai đi đường nấy. Nhưng cô tuyệt đối không chạy thoát khống chế của tôi, chỉ cần hợp đồng của cô một ngày không hết thời hạn, tôi sẽ che giấu cô một ngày. Hơn nữa, dù cho hợp đồng hết thời hạn, tôi cũng có thể tiếp tục tuyệt đường đi của cô. Chắc chắn không cho cô cơ hội Đông Sơn tái khởi.”

“Vậy tôi chờ… Chỉ là, tôi cảm thấy tôi sẽ chờ Huy Hoàng diệt vong.”

Nhiều năm như vậy, tình cảm cứ như vậy trôi theo dòng nước.

Diệp Uyển chỉ coi như mình gặp phải một con chó không tim không phổi, cô không phải không đau lòng, mà sau khi cơn đau qua đi, cô mới biết mình rất định phải ra khỏi màn sương mù này, mới có thể nắm giữ cuộc sống mới.

Diệp Uyển che đậy vết thương cuối cùng nơi đáy lòng, bước nhanh rời đi.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ ôm ý tưởng để cho tất cả bọn họ biến mất khỏi giới giải trí, phải kiên trì.

“Sao rồi?” Chị Hy vẫn luôn đợi Diệp Uyển ở phòng hóa trang.

“Khai chiến rồi.” Diệp Uyển nở nụ cười, lúc rời khỏi văn phòng của Hoắc Phong Lãng, đã buông xuống chuyện mới xảy ra.

Ngay lúc hai người nói chuyện, một người phụ nữ mang giày cao không thấm nước hùng hổ xông đến, giọng nói sắc bén vang khắp tầng lầu: “Diệp Uyển, cô mù sao? Tin nhắn tôi gửi cho cô sao cô không trả lời? Tôi đợi cô hơn mười phút.”

Diệp Uyển hơi ngước mắt, lạnh lùng nhìn cô ta một chút. Chị Hy ho khan một tiếng: “Cô ta chính là Tiêu Dĩnh.”

Tiêu Dĩnh cho rằng cô mà biết cô ta là người đại diện Hoắc Phong Lãng cử đến, sẽ lập tức nhận sai với mình, cười đắc ý: “Nếu cô thành tâm xin lỗi, tôi còn có thể tha thứ cho cô.”

“A, cô đây là lần đầu tiên làm người đại diện?” Diệp Uyển liếc cô ta một cái, cũng không quay đầu lại, bước vào phòng hóa trang, đóng cửa lại, hoàn toàn xem Tiêu Dĩnh là không khí.

“Cô.”

Tiêu Dĩnh không nghĩ tới Diệp Uyển đã bị công ty phong sát cắt hết con đường nghệ thuật, còn dám lớn lối đối xử với mình như vậy, một chân đá văng cửa phòng hóa trang, sau đó hất đổ ly nước trên bàn.

“Choang.” Tiếng vỡ vô cùng chói tai.

“Chưa nghe bất kì minh tinh cấp bậc nữ hoàng điện ảnh nào phải nghe người đại diện “sắp xếp”, công ty muốn ép tôi ra ngoài, tôi không có vấn đề, cô ư? Cô cho rằng sau khi tôi bị buộc ra ngoài, làm người đại diện của tôi cô phải được công ty trọng dụng? Đến lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô sẽ là người đầu tiên bị đá đi.”

“Cô nói bậy. Tổng giám đốc Bùi không thể đối xử với tôi như vậy.”

“Nha? Sao lại không thể? Để tôi đoán xem? Đại khái anh ta đồng ý trả cho cô rất nhiều tiền lương, cô xác định, cô có thể cầm được sao? Tôi nói cho cô biết, trước lúc đó, cô đã bị tôi xử lí xong.”

Ánh mắt Diệp Uyển đột nhiên trở nên ác liệt, sắc bén như dao, tiếng nói phát ra lạnh lẽo, cô áp sát Tiêu Dĩnh từng bước một.

“Trong giới này, không có người tuyệt đối sạch sẽ, tôi từng lấy được giải ảnh hậu Kim Vũ, tôi phải đạp xuống bao nhiêu người mới có thể bò lên vị trí đó, nếu cô không muốn làm hòn đó kê chân tiếp theo của tôi, thì nhanh chóng quyết định làm cơ sở ngầm của Hoắc Phong Lãng hay của tôi đi.”

Ánh mắt Diệp Uyển rất đáng sợ.

Tim Tiêu Dĩnh gần như muốn ngừng đập.

Cô ta lui về phía sau hai bước, cơ thể tựa vào tường, “Tôi… Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”

“Không hiểu? A. Vậy cô xem cái này sẽ hiểu.” Chị Hy cười lạnh đem tài liệu Lục Cảnh Thầnsai người điều tra về Tiêu Dĩnh ném vào ngực cô ta.

Tiêu Dĩnh nghi ngờ mở ra kẹp tài liệu trong tay, chỉ nhìn không tới hai trang, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.