Translation: Dii 
Beta: Tm
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trình Khanh Khanh hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn hai đứa con nhỏ đang nằm ngoan ngoãn trên người mình.

Cô đặt lên gương mặt bé nhỏ của mỗi đứa một nụ hôn, quay đầu nhìn qua thì lại không thấy Bạch Duyên Đình trên giường, cô liền hỏi chúng: “Ba của các con đâu rồi?” 
“Ba đã sớm dậy từ lâu rồi, mẹ cũng nhanh dậy đi ăn sáng đi ạ.” 
Trình Khanh Khanh ngồi dậy, để ý thấy hai đứa nhỏ đều đã mặc quần áo chỉnh tề.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Là ba đã giúp các con mặc quần áo phải không?” 
Bạn nhỏ Tiểu Cảnh hất gương mặt bé nhỏ kiêu ngạo.

“Là con tự mình mặc đó.” Còn bạn nhỏ Tiểu Nhã vốn đang ngồi ở bên cạnh, lúc này lại vội vàng bò tới đối mặt với cô.

Con bé ngẩng đầu, đưa ra khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm nhìn cô với đôi mắt to không chớp, rồi thốt ra câu trả lời còn vương hơi sữa: “Con cũng là tự mặc được đó.” 
Trình Khanh Khanh ngắm nghía hai gương mặt non nớt này, trái tim cô tưởng như tan chảy đến nơi rồi.

Cô vội vàng ôm hai đứa lại rồi hôn vài cái. 
Sau khi đứng dậy mặc quần áo, cô đem hai đứa nhỏ xuống lầu thì thấy Bạch Duyên Đình đang đặt bữa sáng vào bàn ăn.

Sau khi nhìn thấy ba người bọn họ, anh liền cười dịu dàng và nói: “Mau qua ăn sáng đi.” 
Phong thái anh điềm đạm, cử chỉ tao nhã, đây căn bản là dáng vẻ của một đấng giai công tử tuấn tú khôi ngô.

Ai mà ngờ được người đàn ông đạo mạo lịch thiệp này lại có thể nhân lúc cô đang say giấc đêm qua mà ngấm ngầm làm điều “vô lễ” chứ. 
Trình Khanh Khanh vẫn thản nhiên coi như chưa xảy ra chuyện gì, giúp cho hai đứa nhỏ ăn sáng. 

Ăn sáng xong, bọn trẻ được Tiểu Vương đưa đến trường.

Bạch Duyên Đình một bên giúp cô dọn dẹp bát đĩa rồi nói với cô: “Đúng rồi, hôm qua em có nói là muốn học nhiếp ảnh nên anh đã nhờ người tìm được một giáo viên không tồi.

Cô ấy hiện điều hành một studio chụp ảnh, còn từng làm phóng viên, trình độ của cũng khá ổn.

Chốc nữa anh sẽ đưa em qua xem thử, nếu thấy được thì chúng ta sẽ bàn tiếp.” 
Trình Khanh Khanh không ngờ rằng anh sẽ giải quyết việc này nhanh gọn như vậy, vội nói với anh rằng: “Cảm ơn anh.” 
Anh chỉ cười không trả lời. 
Sau khi đã dọn dẹp ổn thoả, Bạch Duyên Đình đích thân đưa cô đến studio chụp ảnh có tên “Hỉ Lạc” 
Người phụ trách studio chụp ảnh đích thân ra tiếp đãi.

Cô ấy tên là Andy, cô có mái tóc dài gợn sóng, trông khoảng 40 tuổi nhưng do phong cách ăn mặc đơn giản mà sang trọng của mình nên nhìn cô ấy độc đáo khác biệt hẳn. 
“Vợ của tôi đành giao cho bên cô đấy.

Cô ấy vừa xuất viện, sức khỏe vẫn chưa được tốt lắm nên mong cô quan tâm nhiều hơn.” Tuy nói vậy nhưng thái độ của anh có chút không đúng mực, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

Không những thế, trong ngữ khí của anh nghe còn hơi có cảm giác bị áp bức. 
Andy thế mà lại không có ý định mạo phạm, trái lại còn cung kính gật đầu: “Bạch tổng, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không để Bạch phu nhân phải chịu uỷ khuất đâu.” Bạch Duyên Đình gật đầu.

“Thế thì được, nếu bà xã của tôi hài lòng thì khoản tài trợ mà studio cô muốn rất dễ để thương lượng.” 
Đôi mắt của Andy sáng lên ngay lập tức, cô nhiệt tình nói: “Vậy tôi ở đây xin được cảm ơn Bạch tổng trước ạ.” 
Cùng Andy nói thêm vài lời nữa, Bạch Duyên Đình liền rời đi.

Ánh mắt hướng theo bóng chiếc xe nay đã dần khuất, Trình Khanh Khanh thầm thở dài trong lòng, nhớ lại cái dáng vẻ lúc vừa rồi anh giao cô cho Andy, cô chỉ cảm thấy mình như là có thêm một người cha.


Andy là một người thân thiện.

Đầu tiên, cô ấy đưa cô đến tham quan toàn bộ nơi đây, sau đó giải thích cho cô khái niệm về studio của họ.

Đồng thời cũng phổ cập cho cô một số lý thuyết cơ bản về nhiếp ảnh. 
Andy cũng dẫn dắt một vài học viên nữa, tuy rằng họ đa phần đều ít tuổi hơn cô, nhưng do họ vào nghề sớm nên cũng tính là những đàn anh đàn chị và họ đối với cô rất nhiệt tình.

Kiếp trước cô nhận được chỉ toàn là sự thờ ơ, chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp người khác đối xử tốt với cô như vậy nên nhất thời cô cũng chưa kịp thích ứng.

Vì là ngày đầu tiên nên việc chính là làm quen với môi trường làm việc, sau khi xem qua tầng một, Andy liền dẫn cô lên phòng triển lãm ở tầng hai.

“Đây là tác phẩm đã đoạt giải thưởng của studio, Bạch phu nhân có thể xem qua thử.” 
Trình Khanh Khanh gật đầu, vừa lúc đó một nhiếp ảnh gia từ tầng dưới chạy lên nói nhỏ điều gì đó với Andy.

Andy quay lại bảo cô cứ xem tiếp đi, cô ấy xử lí công việc một chút rồi sẽ quay lại.

Trình Khanh Khanh cũng tự nhiên thoải mái để cô ấy đi giải quyết việc bận.

Khu trưng bày tác phẩm ở đây khá rộng, các bức tường được phủ kín bởi ảnh chụp, có vài bức ảnh chụp nhiều năm đã hơi ngả ố vàng nên ta cũng có thể hình dung được studio ở đây đã tồn tại khá lâu rồi. 
Một mình cô lạc lõng giữa cả một phòng triễn lãm khổng lồ, thế nhưng do cô hiện đã mê mẩn mấy bức ảnh này rồi nên không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Lúc này sau lưng cô đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, nhịp đế chạm đất dày và trầm, nghe không giống con gái lắm.


Trình Khanh Khanh quay đầu lại chờ đợi, cô rất ngạc nhiên không rõ là ai đang tiến đến. 
Bạch Hạo Hiên, sao anh ta lại chạy đến đây? 
Anh bước nhanh đến gần cô, ánh mắt sâu thẳm kia dán thật chặt lên mặt cô, vô số cảm xúc phức tạp nhất thời ẩn hiện thoáng qua mắt anh, vẻ mặt anh nghiêm trọng, nhưng chỉ yên lặng nhìn cô mà không nói cũng chả rằng. 
“Khanh Khanh.” Không biết đã qua bao lâu, anh nhẹ nhàng gọi cô sau ngàn vạn lần xoay người, giọng nói anh trầm thấp khàn khàn.

Trình Khanh Khanh vô thức lùi lại một bước.

“Sao anh lại đến đây? Anh… có chuyện gì sao?” 
Thấy cô xa cách mình như vậy, trên mặt anh hiện thoáng qua một nỗi đau, khoé miệng miễn cưỡng nở nụ cười gượng.

“Em quả nhiên là đã quên tôi rồi, phải chăng đây là hình phạt của em dành cho tôi ư?” Ngập ngừng một chút, anh lại giễu cợt.

“Hình phạt này của em dành cho tôi thực sự là quá đỗi tàn nhẫn!” 
Co vô cùng khó chịu khi bị ánh mắt trìu mến của anh nhìn chằm chằm.

Cô ấy hiện tại là vợ của Bạch Duyên Đình, cho nên khi trong quan hệ mập mờ với những người đàn ông khác, cô luôn cảm thấy rằng nếu cô nói nhiều hơn nữa thì chính là đang phản bội lại anh.

Lại nghĩ đến việc Mạch Gia Hân nói về chuyện giữa cô và Bạch Hạo Hiên từng là tình nhân của nhau, khiến cô càng phải giữ khoảng cách với anh ta, vì vậy cô chỉ có thể đổi chủ đề.

“Thế anh rốt cuộc là có việc gì?” 
Anh ta không trả lời, nhưng nỗi khổ tâm trong mắt anh dường như cũng đã vơi đi vài phần.

Thấy anh ta không đáp cô liền tránh sang một bên nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, em xin phép đi trước!” Vừa định quay đi như không có chuyện gì xảy ra, anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

Đôi mắt anh đỏ hoe, khuôn mặt có chút méo mó như thể đang cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của bản thân, tuy vậy ngữ khí nói chuyện cũng khá bình tĩnh. 
“Khanh Khanh, anh khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để đến đây gặp em, em thật sự không thể nguyện ý cùng anh nói thêm câu nữa à?” 
Trình Khanh Khanh giống như bị đâm, cô vội vàng muốn rút tay ra khỏi tay anh nhưng tuyệt nhiên không rút ra nổi, vì vậy cô trừng mắt nhìn anh ta nói: “Bạch Hạo Hiên, tôi là chị dâu của anh đấy, nếu anh đối xử với tôi thế này mà để anh trai anh biết, anh ấy sẽ rất tức giận, vì thế nên buông tay tôi ra mau! ” 

Bạch Hạo Hiên không những không buông tay mà thậm chí còn kéo cô vào lòng, vòng tay ôm chặt lấy cô.

Anh nói giọng nghẹn ngào.

“Khanh Khanh, anh xin lỗi, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, tuy rằng anh luôn muốn lấy em ở bên cạnh, nhưng anh trai của anh thì không bao giờ chịu buông tha.

Khanh Khanh, em đánh anh đi, em mắng anh đi, đối xử với anh thế nào cũng được, nhưng cầu xin em đừng quên anh! Làm ơn đừng lạnh nhạt với anh như vậy! Em có biết anh đã đau khổ như thế nào khi thấy em vứt bỏ sợi dây chuyền mà anh tặng không? Khanh Khanh, anh sẽ đưa em đi, bây giờ anh sẽ đưa em đi ngay, lần này anh sẽ không chần chừ nữa, chúng ta đi đến một nơi không ai biết đến, sống một cuộc sống êm đềm chỉ riêng ta thôi nhé!” 
Mặc dù Trình Khanh Khanh rất khó chịu khi bị anh ta giữ chặt, nhưng từ lời nói của anh cô có nghe ra được một chút manh mối, nếu theo như lời anh nói, bọn họ đã từng có ý định bỏ trốn một lần rồi sao? Chỉ là lúc đó Bạch Hạo Hiên lại do dự nên việc bỏ trốn cũng không thành.

Cô đột nhiên nghĩ đến những gì Mạch Gia Hân đã nói “Cuối cùng anh ấy đã chọn cách nâng khay ngang mày* với vợ mình.” Trình Thanh Thanh liền cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận. 
*Nâng khay ngang mày: Vợ chồng sống chung hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau. 
Lúc cô trở nên điên loạn, anh đã ở đâu? Hà cớ gì bây giờ anh không chịu buông tha, còn muốn chiếm lấy cô ở bên cạnh nữa.

Đây đều là chuyện nhảm nhí, nếu anh yêu cô thật thì làm sao vợ anh có thể mang thai được? Hơn nữa, ngay cả khi anh đưa cô theo cạnh, liệu anh cũng có thể chăm sóc cô được như Bạch Duyên Đình sao? 
Để giờ đây khi cô đã “bình thường” trở lại dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Bạch Duyên Đình, thì anh ta trở lại bày tỏ tình cảm sâu nặng với cô.

Anh ta dựa vào đâu mà cho rằng cô sẽ muốn đi cùng anh ta, dựa vào đâu mà kêu Bạch Duyên Đình là một tên công tử không ra gì như vậy? 
Trình Khanh Khanh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Anh mau bỏ tôi ra!” 
Anh vờ như không nghe thấy, vẫn tự nhủ: “Khanh Khanh, tha thứ cho anh được không? Anh thật sự không thể để mất em.

Thật sự không thể!” 
“Bạch Hạo Hiên, cậu làm cái quái gì thế?” 
Một tiếng thét vang trời từ cách đó không xa giống như một tiếng sét phá vỡ sự huyên thuyên lảm nhảm của Bạch Hạo Hiên, cũng khiến trái tim đang lo lắng của Trình Khanh Khanh được xoa dịu.

Cô quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Bạch Duyên Đình đang đứng ở cửa. 
Khác với vẻ dịu dàng ôn nhu thường ngày và luôn nở nụ cười trên môi, lúc này vẻ mặt của anh lại ảm đạm đến khó tin. 
Trình Khanh Khanh bật cười khi nhìn thấy anh, không phải là Bạch Hạo Hiên định đưa cô đi sao? Vậy thì để xem chồng cô có đồng ý hay không đã..