Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Ngôi nhà cũ ở phía bắc thành phố, thường có phiên chợ buổi sáng, nếu muộn hơn một chút thì sẽ không có gì để mua.Tiêu Dĩnh nghĩ buổi trưa sẽ có hai nam nhân cường tráng nên cô bắt xe buýt đến chợ rau Thành Đông mua thức ăn.Phía đông thành phố thuộc khu đô thị mới, chợ khá rộng, không những có nhiều cửa hàng mà còn có nhiều loại thịt và rau củ để lựa chọn.Khi bố Tiêu nghe tin con gái ông chuyển đến ngôi nhà cũ một mình, ông đã nhanh chóng gửi cho cô 150 tệ để trang trải chi phí sinh hoạt.Mặc dù thường sống tiết kiệm nhưng Tiêu Dĩnh vẫn có rất nhiều tiền bên mình.Một mình tiết kiệm thì được, nhưng có khách thì không nên.

Cô mua hai cân thịt bò, một cân thịt ba chỉ lợn và vài cân khoai tây.Ông chú bán thịt lợn cười nói: “Cô bé, gần mười giờ rồi, chú phải đóng cửa hàng.

Ở đây còn bốn miếng sườn, nếu cháu muốn hết, chú sẽ bán rẻ cho cháu!”Đôi mắt Tiêu Dĩnh hơi lóe lên, cô lắc đầu: “Thôi ạ, cháu mua đủ thịt rồi.”Ở thời đại này, thịt là thứ phổ biến nhất, xương heo không ai muốn, ngay cả sườn heo cũng không ai muốn vì xương quá nặng lại không nhiều thịt.Đại thúc mỉm cười lấy lòng và thì thầm: "Lấy hết đi, chỉ cần trả cho chú một tệ rưỡi là được.""Đắt quá." Tiêu Dĩnh cười nói: "Thời tiết nóng bức, thịt không nấu ngay, buổi tối ăn thịt sẽ không tươi, nếu chỉ có một tệ, cháu sẽ mua."Đại thúc do dự rồi nói “Ừm”, nhìn bốn chiếc xương sườn dài có chút miễn cưỡng.Tiêu Dĩnh đúng lúc bổ sung: “Nếu không được thì thôi.”Nói xong cô quay người rời đi——"Đợi đã!" Đại thúc hét lên: "Một tệ! Lấy đi!"Một lúc sau, Tiêu Dĩnh trở lại với đầy đồ.Vì trạm xe buýt hơi xa nên cô chỉ mua thêm một giỏ rau bên đường rồi vác thật nhanh trên vai.Đột nhiên, một bóng dáng hơi quen thuộc xuất hiện ở ven đường phía trước!——Lại là Trần Băng!Anh ta đang ngồi trước một quán ven đường, ngồi xổm bên cạnh là một chàng trai trẻ, tiểu hầu của hắn---Hoàng Thiết Tùng.Hai người mỗi người cầm một cây kem nhỏ, vừa liếm vừa trò chuyện.Sắc mặt Trần Băng có chút không tốt, tựa hồ đang tức giận, nổi giận với Hoàng Thiết Tùng.Tiêu Dĩnh khẽ cau mày, cúi người vùi đầu đi vòng qua cửa hàng nhỏ, vội vàng từ bên kia rời đi.Lúc này, giọng nói giận dữ và lớn tiếng của Trần Băng lọt vào tai cô.---Không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao? ! Bắt tao phải cưới cô ta? ! Cô ta tưởng mình là ai? Hằng Nga trên trời chắc? ! Mụ béo chết tiệt!Tiêu Dĩnh dừng lại, vội vàng trốn vào con hẻm cạnh cửa hàng, cẩn thận lắng nghe.Hoàng Thiết Tùng liếm kem và tặc lưỡi nhiều lần."Trần thiếu, tôi biết ngài cảm thấy khó chịu và chán ghét.

Nhưng...!dù sao thì cô ta cũng đã ngủ với ngài, người nhà cô ta cũng biết chuyện, có lẽ sẽ hơi khó để giả vờ không biết về chuyện này.


"Trần Băng trợn mắt, cười lạnh mấy tiếng."Không thì sao? Bọn họ còn muốn gì nữa? Tao đã đưa tiền cho rồi, đủ năm trăm tệ! Tao cũng đưa cho chiếc nhẫn vàng! Chả lẽ tao thật sự nghe theo lời nói nhảm của bọn họ mà cưới mụ béo đó!? ""Vậy không được!" Hoàng Thiết Tùng hét lên: "Một con cóc như thế muốn ăn thịt thiên nga! Cô ta nghĩ hay thật! Trần thiếu phu nhân chắc chắn phải là một thiên nga !"Trần Băng khó chịu nói: "Này!", lẩm bẩm: "Đều là lỗi của ta.

Đêm đó ta hơi say, không phân biệt được đông tây nam bắc nên ngủ với mụ béo đó trong phòng ngủ.""Cái đó..." Hoàng Thiết Tùng cười đen tối, hạ giọng: "Trần thiếu, tuy cô gái đó không đẹp lắm nhưng lại có dáng người rất tốt.Ngài thấy thế nào? Không tệ, phải không?""Cút đi!" Trần Băng cười mắng: "Thằng nhãi này! Ngươi đã lén đo lường tất cả phụ nữ ở Huệ Thành à!"Hoàng Thiết Tùng cười khúc khích và nhỏ giọng: "Tôi làm sao có thê lợi hại như vậy.

Tôi không thể so sánh ngài---Trần thiếu gia.


Ngài đã ra trận với súng và đạn thật.

Tôi chỉ có thể liếc nhìn vài cái.""Ha!" Trần Băng lắc lắc cây kem đậu xanh trong tay, chán ghét nói: "Cũng may là ta ngủ đến rạng sáng, nếu không có lẽ đã nôn mửa.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt to lớn của cô ta, cái gì cũng không muốn ăn.

Dù cô ta lớn hay nhỏ ta cũng không có hứng thú!”Hoàng Thiết Tùng suy nghĩ một lúc rồi nói với giọng thắc mắc: "Trần thiếu, chuyện này…….


Tiêu Dĩnh có biết không?""Đương nhiên không thể để cho cô ấy biết!" Trần Băng bĩu môi nói: "Ta đã cảnh cáo người nhà Lâm Kiến Kiều, nếu có người dám tiết lộ, đừng trách ta vô lễ!""Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Hoàng Thiết Tùng thì thầm: "Phụ nữ keo kiệt.

Nhỡ đâu Tiêu dĩnh phát hiện ra, chắc chắn cô ta sẽ ghen.

""Ha..." Trần Băng không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Đã mấy ngày không gặp người phụ nữ đó rồi! Lâm Vân Bảo mấy ngày nay quấy rầy ta nhiều đến nỗi cô ta luôn đợi ta ở cổng nhà máy phân bón khi cô ta tan sở.

Ta sợ cô ta sẽ nói những điều vô nghĩa.


Không còn cách nào khác ngoài việc theo dõi cô ta trong lúc này.”"Trần thiếu, ngài vẫn chưa biết phải không?" Hoàng Thiết Tùng cau mày, lắc đầu: "Chuyện này đã lan truyền trong nhà máy hai ngày nay.""Truyền cái gì? Truyền cái quái gì?!" Trần Băng sợ hãi trợn mắt, trầm giọng mắng: "Lâm Kiến Kiều chết tiệt! Ông ta dám nói bậy - ta sẽ băm hắn!""Không, không, không." Hoàng Thiết Tùng mỉm cười xin lỗi: "Làm sao tên hèn nhát Lâm Kiến Kiều đó có thể chống lại lời nói của ngài! Cho dù có cho ông ta một trăm cái mạng, ông ta cũng không dám! Lâm vân Bảo đó dạo này luôn chờ đợi ngài ở cổng nhà máy, mỗi khi gặp ai đó đều hỏi ngài ở đâu, có rất nhiều người đang thầm thắc mắc liệu cô ta có phải là đối tượng của ngài hay không."“Hừ” Trần Băng lạnh lùng nói: "Ai nói? Là ai? Mù đúng không? Trần Băng ta sao có thể tìm một mụ béo như vậy làm bạn đời?"Hoàng Thiết Tùng lắc đầu, cười khổ: “Trong nhà máy có mấy trăm người, cũng có rất nhiều phụ nữ thích buôn chuyện, chưa đầy một ngày, gần một nửa số người trong nhà máy biết chuyện, nếu cứ tiếp tục như vậy, giám đốc nhà máy sẽ sớm biết thôi.""Ối!" Trần Băng ném que kem nhỏ đi, khẩn trương nói: "Mau! Ta phải về nhà giải thích với bố!""Chờ đã!" Hoàng Thiết Tùng ngăn hắn lại, nhắc nhở: "Hôm nay là ngày làm việc, giám đốc nhà máy còn đang ở văn phòng trong nhà máy! Chúng ta lén lút chạy ra ngoài, ngài quên sao! Ngài phải đi vào bằng cửa sau.

"Trần Băng vẫn có chút hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Không thể để cho bố ta biết được… Ngươi cũng biết đấy, ông ấy tính tình thẳng thắn, làm việc gì cũng cứng đầu, nếu biết chuyện này, có lẽ ông ấy sẽ lập tức cho ta kết hôn với mụ béo Lâm Vân Bảo đó.”Lão giám đốc nhà máy có suy nghĩ bảo thủ, không thích quan hệ bừa bãi của cấp dưới với cả nam và nữ, bình thường gặp phải chuyện như vậy, ông luôn cứng rắn, ai nên kết hôn thì lập tức kết hôn, ai không nên ngoại tình, sẽ bị trừng phạt nặng nề, tất cả sẽ bị giáng chức, giáng chức không thương tiếc.Dù rất yêu thương con trai, nhưng chủ nhà máy chỉ có một đứa con trai duy nhất như vậy, ông ước hắn có thể lập gia đình, sớm khởi nghiệp và mở rộng các chi nhánh của nhà họ Trần.

Nếu phát hiện con trai mình có bạn tình, hắn tuyệt đối không được phép đi lang thang khắp nơi, nhất định phải cưới ngay lập tức.Hoàng Thiết khuyên: "Trần thiếu, vậy thì ngài phải đến các phòng ban để làm rõ, cảnh cáo những người thích nói nhiều và mím chặt miệng.

Ngoài ra, mấu chốt là phải ngăn chặn Lâm Vân Bảo đến cổng nhà máy của chúng ta!""Đúng, đúng!" Trần Băng đứng dậy, "Hai việc này phải làm nhanh lên! Không thể để mụ béo đó hủy hoại danh tiếng và tương lai của ta..."Tiêu Dĩnh ở trong ngõ nghe tiếng bước chân xa dần của bọn họ, trên mặt không có biểu tình gì.Nhà cô họ có rất nhiều chiêu trò ghê tởm, đoán sau này sẽ còn nhiều trò hay hơn nữa.Cô không cần làm gì nhiều, chỉ cần chờ xem kịch.Trời đã không còn sớm nên cô vội vã ra khỏi con hẻm và đi theo hướng khác để đến bến xe buýt..