Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Anh lặng lẽ hỏi: "Xong hết chưa?"“Xong rồi.” Tiêu Dĩnh vỗ vỗ túi, thấp giọng giải thích: “Đây là những thứ đẹp nhất ở chợ đầu mối, đáng tiếc là không có nhiều.”Viên Bác dẫn cô ra khỏi chợ đầu mối, nói: “Trời tối rồi, tìm một nơi nghỉ ngơi và ăn chút gì đi.”Tiêu Dĩnh gật đầu, chỉ về phía nam thành phố: “Nghe nói ở đó có rất nhiều khách sạn sạch sẽ, giá rẻ, ngày mai em muốn tìm một nhà máy ở đó để lấy hàng, chúng ta đi về phía nam thành phố đi."Viên Bác đã đến tỉnh lỵ nhiều lần và khá quen thuộc với môi trường xung quanh.Anh tò mò hỏi: “Ai nói cho em biết?”Tiêu Dĩnh hơi đảo mắt, đáp: “Có bạn cùng lớp của em ở tỉnh lỵ, họ là người dân tỉnh lỵ nên rất quen thuộc.”Viên Bác không chút nghi ngờ, giải thích: “Các xe buýt ở tỉnh lỵ cho đến bảy giờ rưỡi mới nghỉ.

Chúng ta vẫn còn một ít thời gian, vậy chúng ta đi đến bến xe trước đi.”Hai người ở tỉnh lỵ không có phương tiện đi lại, đi ô tô bốn bánh thì quá đắt, đi xe đạp ba bánh thì quá chậm, đành phải dựa vào chiếc xe buýt rẻ nhất nhưng cũng là cách nhanh nhất.“Vâng.” Tiêu Dĩnh đi theo anh.Viên Bác dừng bước, vươn bàn tay to lớn chộp lấy chiếc túi trên vai cô, đặt lên vai mình, động tác tự nhiên và điêu luyện, như thể đó là điều hiển nhiên.Tiêu Dĩnh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Cái này không nặng, để em cầm.


Hành lý anh còn phải xách, có nặng lắm không?"“Không.” Viên Bác bình tĩnh nói: “Anh có thể cầm thêm mấy lần chỗ này nữa, trên xe có rất nhiều người, anh cầm là được, em đứng cho tốt.”Tỉnh lỵ không hổ là chợ lớn phía Bắc, giờ tan làm có rất nhiều người, đường phố đầy xe đạp và tiếng chuông ngân vang không ngừng.Viên Bác nhìn biển hiệu nhà ga và nhanh chóng chọn "Xe buýt số 5".“Con đường thứ năm chạy về phía nam thành phố, ngồi nó.”Tiêu Dĩnh gật đầu.Viên Bác nhìn thấy bến xe buýt chật kín người nên kéo cô lại phía sau.Một ông già bên cạnh nheo mắt, cúi đầu nhìn biển hiệu nhà ga, mỉm cười với Viên Bác."Chàng trai trẻ, cậu có biết chữ không? Xin hãy giúp tôi xem dòng Hi Dương Lí ở tuyến nào không.


Tôi đã già và vô dụng, mắt tôi trở nên mờ khi trời tối."Viên Bác nhìn thoáng qua, rất nhanh liền nhìn ra: "Cũng là con tuyến đường thứ năm.""Cảm ơn! Cảm ơn!" Ông già chống gậy không ngừng nói lời cảm ơn.Có hai chiếc xe buýt, nhiều người lên xe và chỉ còn lại vài người chờ xe số 5.Đợi thêm mười phút nữa, chiếc xe cuối cùng cũng chậm rãi chạy tới."Xe buýt số 5 đang đến!""Cuối cùng cũng đến rồi! Chân đợi mỏi nhừ rồi!"Viên Bác là một người đàn ông cao lớn, ngẩng cổ nhìn vào trong xe, nói với Tiêu Dĩnh phía sau: “Không có người, còn rất nhiều ghế trống.”Hai người lên xe không chút lo lắng, đi theo sau ông lão.Ông lão phải chống gậy, đi không nhanh, chân hơi run.Tiêu Dĩnh luôn là người tốt bụng, nhanh chóng đưa tay ra đỡ: "Ông à, để cháu giúp ông.""Ồ? Cảm ơn! Cảm ơn!" Ông lão cười khổ giải thích: “Bị bệnh nên chân tôi yếu ớt, không khỏi run rẩy."Những người phía trước đã lên xe buýt.Tiêu Dĩnh nhắc nhở: "Ông cẩn thận, bước cao chút."Ông lão đang bước lên —— đột nhiên, một người đàn ông từ bên kia chạy tới, thô bạo đẩy ông già ra rồi nhanh chóng chen vào xe.Ông lão thậm chí không thể đứng vững mà sau khi bị người đàn ông đẩy mạnh như vậy, ông đã ngã xuống!“Ông ơi!” Tiêu Dĩnh sợ hãi, vội vàng giúp đỡ ông lão.Thật không may, cô quá yếu để có thể đỡ được sức nặng của ông lão và ngã xuống.May mắn thay, Viên Bác phản ứng rất nhanh, nhanh chóng ném chiếc túi vải thô trong tay đi, vươn cánh tay dài ra ôm lấy Tiêu Dĩnh và ông lão ở hai bên trái phải.Tiêu Dĩnh sợ hãi nên nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh rồi giúp đỡ ông lão.Ông lão tức giận mắng: "Tên vô lại vừa nãy kia! Làm sao ngươi có thể lên xe?"Người đàn ông thô lỗ đã tìm được chỗ ngồi xuống và giả vờ như không nghe thấy gì.Viên Bác bình tĩnh đưa hành lý cho Tiêu Dĩnh, ngồi xổm xuống cõng ông lão trên lưng, cẩn thận lên xe, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ cho ông ngồi xuống.Ông già tỏ ra biết ơn và giơ ngón tay cái lên."Chàng trai trẻ có tinh thần Lôi Phong*, như vậy là tốt!"(*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.)Viên Bác chỉ cười không nói gì, xoay người kéo Tiêu Dĩnh lên xe, dùng đôi tay to lớn ôm hết hành lý.Lúc này xe buýt chậm rãi khởi động.Tiêu Dĩnh vô tình bị quán tính nghiêng về phía trước —— Viên Bác dùng đôi tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, đẩy cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cô thì thầm "Cảm ơn" .Xe buýt nhỏ và không có nhiều chỗ ngồi nên chiếc ghế duy nhất còn lại được nhường cho Tiêu Dĩnh.Viên Bác không hề quan tâm chút nào, dựa vào ghế của cô, đứng vững bằng thân thể cường tráng của mình.Một lúc sau, người soát vé đi tới và hét lên: "Đi về phía nam thành! Đi về phía nam thành! Một người ba hào! Một người ba hào!"Ông lão lấy ra một chiếc ví đen, run rẩy lấy ra một tệ rồi chỉ vào Viên Bác và Tiêu Dĩnh."Tôi trả tiền cho cặp vợ chồng trẻ và tôi, trả lại tôi 1 hào."(1 tệ bằng 10 hào-xu)Viên Bác vội vàng lắc đầu: "Ông, không cần đâu, chúng tôi tự mình trả là được.""Ha ha!" Lão giả cười nói: "Cứ coi như lời cảm ơn của tôi đối với cậu và tiểu phu nhân đi.


Nếu không phải vừa rồi nhờ cậu và phu nhân, có lẽ tôi đã phải đi bệnh viện rồi.

Gặp nhau là cái duyên, không thì chúng ta đã không ngồi cùng xe”Thấy ông lão hiểu lầm, hai má Tiêu Dĩnh đỏ bừng, giả vờ như không nghe thấy.Viên Bác có chút xấu hổ, nhưng cũng không giải thích gì, thấp giọng nói: “Vậy cảm ơn ông.”Người soát vé đưa cho ông lão một hào rồi uể oải bước ra phía sau xe.Chẳng bao lâu, màn đêm buông xuống, trong xe càng ngày càng tối, càng không rõ ràng.Người soát vé hét lên: "Mọi người nghe đây! Hãy giấu hành lý và ví tiền của mình đi, đừng để bọn trộm lấy mất! Chúng tôi không chịu trách nhiệm về bất cứ thứ gì trên xe!"Có người lẩm bẩm: “Chiếc xe này nhận tiền, sao có thể không chịu trách nhiệm?”Một góc khác có người vang lên: “Đúng vậy! Nhận tiền thì rất tích cực……”Người soát vé lớn tiếng: "Các người đang lẩm bẩm cái gì vậy? Tôi chưa nói rõ ràng sao? Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm thu mấy xu thôi.


Xe chạy quanh lộ trình sao có thể quan tâm nhiều như vậy !"Tiêu Dĩnh thường xuyên đi xe buýt và quen với thái độ kiêu ngạo của nhân viên nhưng cô không quan tâm điều đó quay đầu đi.Cô luôn giữ tiền kỹ càng và cẩn thận khi ra vào xe, không mua bán đồ đạc trên xe vì bất cứ lời lãi nhỏ nào nên chưa bao giờ bị mất tiền trong xe.Viên Bác thường xuyên vận chuyển hàng hóa ở nhà ga, từng thấy người qua lại, cũng từng chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn, bình tĩnh dựa vào ghế, bảo vệ Tiêu Dĩnh ở bên trong, không nói gì.Mười phút sau, mọi người bắt đầu xuống xe.Anh chàng thô lỗ cùng đám đông xuống xe sớm hơn, nhưng ngay sau đó quay lại giải thích: “Tôi chưa tới, chỉ là tôi nhìn nhầm thôi.”Người bán hàng phớt lờ anh ta.Một lúc sau, có người khác xuống xe.Người đàn ông thô bạo lại đi phía sau những người khác, định theo anh ta ra khỏi xe, nhưng đột nhiên chân anh ta vướng vào thứ gì đó, và anh ta ngã xuống với tiếng "bụp!"Anh tức giận đứng dậy, mới phát hiện cửa xe đã đóng, đối phương đã xuống xe."Ai?! Vừa rồi là ai ngáng chân tao?" Anh ta tức giận trừng mắt, sau đó quay lại nhìn đôi chân dài của Viên Bác, "Là mày?! Phải không?!"Viên Bác thẳng lưng, trầm giọng nói: "Lời ngươi nói thì là thật à? Có chứng cứ gì không? Đừng vu cáo!"Vừa rồi ông lão bị gã thô bạo đẩy xuống, trong lòng còn tức giận, thấy hắn lén lút đi theo người xuống xe, cảm thấy nhất định có chuyện không hay, liền dùng gậy chống để xuống xe."Đen đủi, tự mình đứng không vữngng bị ngã liền đổ lỗi cho người khác! Đừng tưởng chỗ nào cũng là chỗ của cậu!"Tên thô bạo tức giận, muốn giở thói ngang ngược —— nhưng hắn nhìn thấy Viên Bác cao lớn cường tráng, không phải người dễ coi thường, đành tức giận ngồi xuống ghế..