Edit: Linh Sờ Tinh​

“Điện hạ, người gác cổng nhận được tin từ một tiểu nha đầu đưa đến. Nói
rõ là phải đưa tới tay quản sự của Đan Như Uyển, là có chuyện gấp cần
bẩm báo”.

Điền Phúc Sơn vừa nhận được tin vội chạy tới thư phòng. Hiện giờ chỉ cần có tin tức liên quan đến vị ở Đan Như Uyển, điện hạ nhất định sẽ xem
xét cẩn thận. Từ khi Dao chủ tử gặp chuyện không may, điện hạ chưa từng
nghỉ ngơi. Hôm qua vốn phải tiếp khách nên khá mệt mỏi, bây giờ lại thức suốt đêm. Trong mắt điện hạ đã đầy tơ máu, cố gắng chống đỡ chờ tin
khắp nơi truyền về.

“Điện hạ, Hách Liên chính phi đưa tin đến, muốn đến thăm bệnhtrắc phi. Tô Trắc phi cũng có ý ”.

Tông Chính Lâm nhận tờ giấy, hắn chỉ lo truy tìm dấu vết Mộ Tịch Dao để
lại nên bỏ mặc mọi chuyện khác, mí mắt cũng chưa từng nâng lên. Toàn bộ
tâm tư của hắn đều đặt ở việc phải tìm được Mộ Tịch Dao về. Nguyên Thành đế hôm nay sẽ trở về, nếu muộn một bước, chỉ sợ chuyện này mà thành lớn chuyện chỉ có chết.

Điền PhúcSơn ngượng ngùng, không dám nhắc lại. Không thấy không khí xung quanh điện hạ đã thành núi băng rồi hay sao.

“Điền Phúc Sơn!” Tông Chính Lâm đột nhiên hét lên, đấm một cáilên thư án, dáng vẻvô cùng kích động.

“Tìm kiếm Chim ruồi vàng!”

Kiều Kiều, cuối cùng thì nàng cũng giúp ta bớt chút bận tâm.

Nếu Mộ Tịch Dao ở đây, chắc sẽ vô cùng đắc ý. Nhớ tới dung nhan xinh đẹp của nàng, ánh mắt Tông Chính Lâm trở nên sâu thẳm. Nàng đúng là khiến
hắn vừa yêu vừa hận, lúc này thì nhớ nàng đến phát điên.

Chim ruồi vàng là cái gì? Điền Phúc Sơn đột ngột bị Tông Chính Lâm phát
tác nên hoảng sợ không dám hỏi nhiều, vội vàng phái người nghe ngóng tìm kiếm khắp nơi. Nhìn dáng vẻ của chủ tử, hẳn là có tin tức của Trắc phi?

Mộ Tịch Dao đang ngồi ở trong phòng, tâm trạng thoải mãi ăn uống. Dáng
vẻ thỏa mãn của nàng khiến cho khóe miệng gã đại hán giám thị bên cạnh

trở nên co quắp.

Nữ nhân này mất bao nhiêu tâm trí, thực sự chỉ vì một bàn đồ ăn. Lục
hoàng tử thường ngày đều nuông chiều nàng ta như thế này sao? Dung túng, ham hưởng thụ, không để ý tính mạng?

Đại nhân sợ hành động của Mộ Tịch Dao có gian trá, đặc biệt dặn dò hắn
chọn thêm mấy món lẫn vào trong đó. Trên đường đưa về lại vòng vo mấy
bận, kết quả mọi chuyện yên ổn, không hề có chút dị thường.

Nhìn nàng đoan chính ngồi đó, thật chuyên chú ăn uống, gã thật sự thấy mình không thể hiểu nổi lòng dạ đàn bà.

Bình thường những kẻ tử tù bị đưa vào trong lao , sợ nhất là được một
bữa ăn phong phú. Nàng thì ngược lại, ghét bỏ đồ ăn bình thường, lại còn liều mạng đòi ăn ngon. Rốt cục đầu óc nàng ta làm sao vậy? Chẳng lẽ
thật sự chỉ như nàng nói là vì thai nhi trong bụng? Mới nhìn thì cũng
không có chuyện như vậy....

Tên trung niên nhận được bẩm báo, trầm tư một lúc lâu.

Mộ thị quả là loại quái dị, những người thông minh đều cổ quái. Hắn
không quản nổi nữ nhân kỳ lạ như thế. Tông Chính Lâm vốn đã bí hiểm, nữ
nhân bên cạnh hắn cũng xảo tráquái dị chẳng kém.

“Đại nhân, đây là thực đơn mà ả mới đòi hỏi.”

Động tác của tên trung niên bỗng như bị kiềm hãm, canh giữ người nữ nhân này còn gian nan hơn cả việc đi hành thích giết người.

Trong lúc đó thì Mộ Tịch Dao lại đang rảnh rỗi, bèn đứng dậy đi đi lại lại trongphòng.

“Người nào ở đó?” Tông Chính Minh chuyển mình, khẽ xoa gáy, khàn giọng lên tiếng hỏi.

Mộ Tịch Dao nghe hắn gọi người, cuối cùng cũng thấy yên tâm. Nếu hắn còn không tỉnh lại, nàng thực nghi ngờ liệu có phải Tông Chính Minh bị
người ta điểm huyệt câm hay không.


Nơi này quá buồn chán, dù sao có người nói chuyện cũng tốt hơn so với việc một mình ngồi ngẩn người ra đợi.

“Điện hạ.” Mộ Tịch Dao tới gần góc tường cất tiếng gọi.

“Mộ Trắc phi?” Tông Chính Minh kinh ngạc kêu lên.

Hắn tuy đã tỉnh lại nhưng toàn thân vô lực, nội lực bị phong tỏa. Vừa
mới cất tiếng gọi người đã nghe giọng Mộ Tịch Dao trả lời từ cách vách.

“Điện hạ, hãy nghe thiếp nói”. Mộ Tịch Dao tỉ mỉ đem những chuyện sảy ra tối qua vànhững phỏng đoán của mình nói cho Tông Chính Minh nghe một
cách rất có trật tự và rõ ràng với những phân tích sâu sắc.

“Cho nên bây giờ chúng tađang bị giam, như cá trên thớt?” Tông Chính
Minh cũng không kích động, giọng nói rất trấn định. Hiển nhiên hắn không phải là người dễ dàng khoanh tay chịu chết. Mấy người hoàng tử thì có
ai là không lớn lên từ trong mưa gió tanh máu lớn lên, đừng nói là bị
nhốt, chỉ cần còn một hơi thở, cũng quyết sẽ không buông tha ý chí muốn
sống.

“Điện hạ có đói bụng không? Thiếp có gọi đồ ăn của Tụ Tiên lâu, cố ý giữ lại cho ngài một nửa.”

Tông Chính Minh sững sờ. Bị nghịch tặc Thục trung bắt đi, còn có ưu đãi như vậy? Nhìn kiểu gì cũng giống như đang chiêu hàng?

Ngũ điện hạ bỏ lỡ trò hay ban sáng, nên hiện giờ không hiểu rõ đầu đuôi.

“Vị đại ca kia!” Mộ Tịch Dao hắng giọng gọi với ra phía ngoái, kêu người đến. Không chút khách sáo sai hắn đem cơm đến phòng bên cho Tông Chính
Minh.

Gã đại hán cứng mặt, đành chịu bị nàng sai sử, một câu cũng không dám nói.

Đại nhân bị nàng ta giày vò đến nỗi sợ hãi mà tránh thật xa. Để lại hắn
với câu nói “Nhẫn nhịn mấy ngày, lấy đại sự làm trọng”, hắn phải một

mình ở lại đây và chịu những uất khí của ả ta.

Tông Chính Minh nhìn sắc mặt của hắn thì hiểu ngay người này chắc chắc
là bị Mộ Tịch Dao sửa trị qua. Nếu không thì sao có thể dễ nói chuyện
đến thế chứ?

Nghịch tặc mà lại đến nông nỗi này, bị coi như nô tài mà sai bảo, Mộ Tịch Dao đúng là có đủ thủ đoạn.

Tông Chính Minh chuyển bàn ăn đến cạnh tường, vừa tao nhã dùng cơm, vừa nói chuyện với Mộ Tịch Dao.

“Cơm trưa cũng là mua từ Tụ Tiên lâu?”

“Đương nhiên là không phải, cơm trưa thiếp chọn món vịt da giòn ở Trần ký”.

Tông Chính Minh thấy thật buồn cười. Bọn chúng cũng thật biết chọn người mà bắt cóc, bắt phải một vị tổ tông.

“Trắc phi không sợ ư?” ngay cả một chút lo lắng cũng không có ư?

“Tính mạng điện hạ còn quý trọng hơn so với thiếp, nếu mà muốn sợ thì
thiếp cũng nên sợ sau điện hạ.” Mộ Tịch Dao đùa cợt. Nàng cũng không tin Tông Chính Minh sẽ không có át chủ bài.

“Vậy thì phải ủy khuất Trắc phi mấy ngày, bản điện sẽ đưatrắc phi ra ngoài”.

“Chỉ sợ sẽ quá trễ, hoàng thượng cũng sắp về kinh”.

Tông Chính Minh nhíu mày. Bí dược giải huyệt ít nhất phải mất hai ngày, chẳng lẽ không kịp?

“Điện hạ không cần lo lắng, số mệnh của thiếp từ trước tới sau đều không hề thay đổi.” Mộ Tịch Dao cười khẽ, đến lúc này thì Tông Chính Minh
cũng phải dựa vào nàng rồi.

Đợi mấy ngày nữa, thì cũng hoa cúc cũng đã héo tàn. Đúng là trông cậy vào Tông Chính Lâm thì đáng tin hơn.

Nhưng mà boss ơi, chắc ngài không đến mức xếp trong nhóm đồng đội ngu
như heo chứ? Cuối cùng thì bao giờ mới đến đây? Mộ Tịch Dao bĩu môi.

“Điện hạ, ở Thịnh Kinh chỉ có hai đôi Chim ruồi vàng. Một đôi nuôi ở hậu cung thái hậu, một đôi ở phủ Tứ công chúa”. Điền Phúc Sơn đổ mồ hôi,
chuyện này vượt qua tầm xử lý không được của hắn. Chỗ Thái hậu tuyệt đối không dám quấy rầy, còn về Tứ công chúa… mẹ đẻ là Đức phi đang bị giam ở lãnh cung.


Tìm được rồi? Trong lòng Tông Chính Lâm kích động khi nghe tin tìm được chim ruồi, về phần Điền Phúc Sơn nhắc đến Tứ công chúa với chút thận
trọng thì phản ứng của Lục điện hạ lại rất lãnh đạm.

“Các ngươi đây là làm gì!” Tông Chính Oánh giận dữ mắng mỏ. Thân vệ của
Tông Chính Lâm không mời tự tới, còn dám xông vào phủ công chúa?

Nữ nhân mà hắn sủng ái đã làm hại mẫu phi bị đầy vào lãnh cung, bây giờ
ngay cả nô tài cũng dám đến đè đầu cưỡi cổ mình? Bọn họ nghĩ rằng bản
công chúa đã mất chỗ dựa nên có thể thoải mái đến làm nhục sao?

“Khởi bẩm công chúa, Lục điện hạ muốn đôichim ruồi của ngài. Mời ngài ra giá.” Vệ Chân kiên trì làm đúng theo lời dặn dò của Lục điện hạ.

“Quả thực là làm càn! Chim ruồi là do phụ hoàng ban cho, hắn dựa vào cái gì mà dám mở miệng đòi!”

Có phải Tông Chính Lâm điên rồi không? Dám dung túng thủ hạ xông vào phủ công chúa, cướp đoạt vật được ngự ban?

Vệ Chân thấy Tứ công chúa tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, lặp lại nguyên lời điện hạ.

“Điện hạ nói, nếu công chúa không muốn việc nuôi dưỡng trai lơ bị Thái hậu biết được thì mau đưa chim ruồi ra.”

Sắc mặt Tông Chính Oánh tái xanh, tức giận đập nát bình Lưu Ly Bát Bảo đang cầm trong tay.

“Mang chim ruồi đi rồi cút cho bổn cung!”

Tông Chính Lâm, ngươi thực khinh người quá đáng!

Vệ Chân mang theo lồng chim, cưỡi ngựa về phủ. Gặp phải Dao chủ tử quả
nhiên không có chuyện gì tốt. Lần này ngay cả thổ phỉ cũng làm rồi, còn
ức hiếp một nữ nhân nữa, quả thực không giống phong cách đàn ông.

“Không cần theo nữa. Để ám vệ đi đến là được. Không cho bất kể kẻ nào vào thư phòng, trái lệnh giết!”

Tông Chính Lâm mặc một bộ cẩm bào, vận khinh công, nhảy mấy cái đã biến mất không thấy dấu vết.

Chỉ để lại một mệnh lệnh dọa Vệ Chân run rẩy một trận.

Ai cũng không ngờ được, người mà bị đồn đại bị trọng thương là Lục điện hạ, đang theo sát chim ruồi, dẫn ám vệ đến Thành Tây.