edit: Linh Sờ Tinh

​Tông Chính Lâm đã thay một bộ thường phục màu đen, đội mũ
miện, tóc búi cao ở sau gáy, những sợi tóc rối tùy ý rũ xuống, ngồi ở
ghế thái sư gỗ hoa lê cách Mộ Tịch Dao không xa, hắn đang thoải mái duỗi đôi chân dài.

Lén lút ,nghe lén ? Tông Chính Lâm âm thầm ghi thêm một món nợ, đợi khi
nàng mềm mại đến trong lòng hắn đã rồi tính , giờ thì chưa gấp.

“Tiểu bánh bao của Thục Trung, sủi cảo tôm, đậu phụ, Kiều Kiều chẳng
phải đã trông từ lâu rồi sao? Bây giờ có đói bụng không?”. Muốn gọi tiểu nữ nhân rời giường, không cần phải tốn sức. Chỉ cần được như ý, Mộ Tịch Dao nhất định sẽ có động tĩnh.

“Hử?”. Mới còn còn lười biếng mơ màng, đôi mắt chớp một cái, sau khi
nghe rõ ý tứ của Tông Chính Lâm, đôi mắt nàng tỏa sáng, vù một tiếng
liền ngồi dậy.

Hai tay mở rộng về phía trước, cười ngọt như mật với Tông Chính Lâm, , “ Muốn ôm, rửa mặt”.

Ôi chao, thay đổi thái độ thật nhanh. Khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính
Lâm nín cười, trong ánh mắt hiện lên chút tính toán, bước tới vài bước
ôm lấy người nàng, đặt nàng lên trên đùi rồi sai người thua thập cho
nàng.

Mỹ nhân chủ động, tư vị quả nhiên càng tốt.

Đút một chén nước ấm, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ, “Hài lòng chưa?”.

Sau khi rửa mặt xong tinh thần của Mộ Tịch Dao sảng khoái, ôm boss
nhiệt tình gật đầu. “Điện hạ, thiếp đói bụng quá”. Đều tại ngài thể lực
quá tốt, nếu như không bởi vì phải làm chuyện kia cùng ngài thì buổi
sáng thiếp cũng không đói bụng đến vậy, đã vậy còn mất mặt mũi như thế
này nữa.


Mộ Tịch Dao trở mặt phàn nàn, Lục điện hạ lại tự lý giải thành đó là
tán dương. Được người trong lòng ngưỡng mộ như vậy, Tông Chính Lâm rất
thoải mái.

Ôm lấy cổ Lục điện hạ, được hắn ôm đến gian ngoài, Mộ Tịch Dao vẫn ngồi
trên người Tông Chính Lâm, chờ nha hoàn mang thức ăn, chân đung đưa rất
đắc ý.

“Thiếp biết mà, điện hạ nhất định sẽ nhớ”. Ba một tiếng , một nụ hôn đặt lên mặt hắn, bây giờ nàng lại có điệu bộ nịnh nọt hắn.

Một ngón tay chỉ lên cái trán nàng, Tông Chính Lâm vuốt lông mày nàng,
“Đêm qua ai là người tức đến mức cắn người?”. Bây giờ lại biết lấy lòng? Lúc ấy là ai đã kéo tay hắn?

Mộ Tịch Dao xấu hổ, mắt đảo một vòng, cười cực kỳ xảo trá. “Đêm qua
người nào không có lương tâm nào hầu hạ vậy? Hậu viện của điện hạ nhiều
nữ nhân như thế, cũng chỉ có thiếp mới có thể hầu hạ điện hạ một cách
cẩn thận thôi. Về sau điện hạ cứ đến mình phòng thiếp, việc thanh lý
tiểu yêu tinh cũng chỉ có thể do Điện hạ xử lý thôi”. Mộ Tịch Dao kề sát lại hôn lên cằm hắn, ban đêm ai hầu hạ chứ, khi đó nàng bị hắn làm cho
hồ đồ, hoàn toàn không nhớ.

Muốn tính sổ, thì cũng phải cho nàng biết nàng nợ cái gì mới được chứ.

Tông Chính Lâm thấy nàng cố tình chơi xấu, nhắm mắt lại, cười đầy vẻ cao thâm.

“Đêm qua tiểu yêu tinh kia rất lợi hại, quyến rũ bản điện hạ đến tận giờ vẫn không quên nổi. Không biết so với Kiều Kiều, thì ai có bản lĩnh
hơn. Kiều Kiều, nàng nói thử xem , đêm nay nàng cũng tới một phen để ta
so sánh một chút xem thế nào ?”

Nụ cười của Mộ Tịch Dao lập tức cứng lại, ngẩn ra nhìn nam nhân trước mặt, bỗng nhiên nàng có cảm giác muốn tự chôn mình.

Bà nó chứ, Lục điện hạ quả nhiên là đã nắm được tinh túy trong đó việc
hâm nóng đổi mới tình cảm. Nàng cứ như là cơn sóng trước bị sự vô sỉ mặt dày của Boss đẩy thẳng lên bờ cát ! Cái người đàn ông đoan chính nghiêm chỉnh trước kia giờ biến thành người khiến người khác không nói lên

lời?

Vẻ mặt Mộ Tịch Dao đầy đau khổ, kéo kéo ống tay áo hắn, “Điện hạ, tại
thiếp đói đấy. Có lẽ ăn cơm xong sẽ nhớ lại”. Ăn cho sướng đã, muốn
trừng phạt cũng là chuyện sau đó. Mộ Tịch Dao có thể nhượng bộ miễn
cưỡng bỏ qua vì mỹ thực.

Tông Chính Lâm nhìn vẻ không cam chịu thua của nàng mà thấy vui vẻ, ánh mắt trở nên dịu dàng.

“Hậu viện chỉ có một yêu tinh thôi là đã muốn mệnh ta rồi, bản điện thật sự yêu nó vô cùng”. Nói xong hắn hôn lên trán nàng, sai người dọn
cơm.

Mộ Tịch Dao vốn nghĩ rằng đại boss sẽ nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi,
không thể ngờ sẽ được nghe những lời sến như vậy. Hai má nhuộm hồng,
nóng bỏng.

Bữa cơm này được ăn một cách vô cùng ngọt ngào,còn mang chút câu dẫn
nhau. Khuôn mặt Mộ Tịch Dao đỏ ứng, nhu thuận dựa vào Tông Chính Lâm
ngoan ngoãn một cách hiếm có. Lục điện hạ gắp đồ ăn đưa lên miệng cho
nàng, Mộ Tịch Dao cười híp mắt.

Đám người Triệu ma ma tự giác lui ra ngoài, nhưng trên mặt ai cũng không giấu nét vui vẻ.

Từ khi điện hạ ở Thục Trung trở về, dường như càng trọng tình với Trắc
phi. Như sáng sớm nay vậy, bọn họ nhìn vẻ xinh đẹp xấu hổ của Dao chủ
tử mà âm thầm vui vẻ.

Khắp cả phủ dường như chỉ có Đan Như U yển là có tiếng cười nói, các sân viện còn lại, luôn im lặng. Mỗi lần đi ngang qua, đều có cảm giác gió
thu tiêu điều.

May nhờ bản lĩnh của Dao chủ tử, giữ được tâm điện hạ, Đan Như uyển mới có cảnh như ngày hôm nay.


Lúc Điền Phúc Sơn vội đến Đan Như Uyển mời người, thấy Lục điện hạ thoải mái, tâm tình có vẻ không tồi. Dao chủ tử ở bên cạnh chăm chú pha trà, động tác thật sự là cảnh đẹp khiến người không thể rời mắt.

“Chủ tử, Hách Liên đại nhân đến nhà xin gặp”.

“Mang đến thư phòng chờ”. Hách Liên Chương đến vào lúc đến, chắc là
nhận được tin của Hách Liên Mẫn Mẫn. Thấy sự tình đã có cơ hội chuyển
biến, vội vàng đến phủ xin thỉnh tội.

Lão già này đúng là đã thành tinh rồi, lúc này bị người khác cho nếm mùi một phen cũng tốt. Dám tính nhét người vào phủ sau lưng hắn, giờ cho
hắn nếm trải chút lạnh nhạt cũng đáng.

Lần trước Tông Chính Lâm gặp Hách Liên Uy Nhi, có ấn tượng sâu sắc với
một đôi mắt trái ngược hoàn toàn với Mộ Tịch Dao. Muốn cho hắn nạp nàng
ta vào phủ, làm sao mà Lục điện hạ lại không tức giận?

“Đợi chút”. Tông Chính Lâm gọi Điền Phúc Sơn lại, “mang một ly trà ngon
do Trắc phi pha đưa qua cho Hách Liên Chương”. Uống trà có thể nâng cao
tinh thần, giúp đầu óc chỉ biết tính toán kia tỉnh táo lại.

Mộ Tịch Dao cười thầm, Tông Chính Lâm thật đúng là thâm hiểm, ý ngoài
lời nói, thật sự là quá tuyệt. Nếu Hách Liên Chương có thể sảng khoái
uống chén trà này, trong lòng chắc chắn sẽ không tốt.

Thôi đi, ai bảo tên kia rảnh quá , coi mình là cái gai trong mắt. Để Lục điện hạ chán ghét ông ta một hồi, cũng để cho ông ta có thể nhớ lâu một chút.

Khuôn mặt của Điền Phúc Sơn giật giật, nhìn Trắc phi cố ý bỏ thêm chút
hoa nhài bạc hà, một bình trà Long tĩnh ngon lành lại trở thành trà nhài của nữ nhân.

Giờ Hách Liên đại nhân đang thất thế, chọc ai không chọc lại đi chọc
đúng hai vị chủ tử thù dai này. Ông ta đáng lẽ nên bợ đỡ điện hạ mới
đúng. Nhưng trong phủ người có thể nịnh Lục điện hạ, ngoài vị đang ngồi
trước mặt này, thì cũng chẳng có ai cả.

*****

“Chủ tử, ngài không đến gặp lão gia sao?”. Dù sao Phùng ma ma cũng là

người nhà Hách Liên gia, đại nhân tới cũng không dám giấu diếm.

“Gặp thì được gì?”. Hách Liên Mẫn Mẫn bình tĩnh tiếp tục luyện chữ, lẳng lặng chờ sau buổi trưa điện hạ sẽ phái người tới đón.

Dựa theo ý của điện hạ hôm ấy, hôm nay nàng cần xuất phủ xem mạch.
Chuyện sau đó nàng cũng không cần lo lắng nữa. Nhưng mà cái giá phải
trả… chóp mũi Hách Liên Mẫn Mẫn cay cay.

“Nếu không phải tại Hách Liên gia vì cái lợi trước mắt, tin lời lão hòa
thượng kia, muốn đưa tiện nhân kia vào phủ, ta và ma ma làm gì phải
chịu cảnh lo sợ bị đuổi khỏi phủ, không có chỗ đặt chân?”

Hách Liên Mẫn Mẫn thực hận kẻ đứng sau dật dây kia, lại càng hận Hách Liên gia máu lạnh vô tình, không để ý tình thân máu mủ.

“Qua việc này là biết, ngoài phu nhân ra thì chẳng cần phải để ý gì đến những người trong Hách Liên gia ”.

Phùng ma ma nhìn vẻ mặt khô cằn của tiểu thư, không còn sự phẫn nộ trước kia, có lẽ lòng tiểu thư đã lạnh. Những kế hoạch về cuộc sống trước
kia, nay đã thay đổi hoàn toàn. Một nữ nhân không đươc phu quân sủng ái, lại không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, sau này sẽ trôi qua càng khó khăn. Hơn
nữ còn việc con nối dòng , nghĩ đến đây Phùng ma ma nay cũng không dám
nhắc đến nửa chữ.

Gian ngoài thư phòng ở tiền viện, Hách Liên đại nhân đoan chính ngồi. Trên mặt là bất đắc dĩ và mệt mỏi.

Mấy ngày nay chạy vạy khắp nơi, những chỗ có thâm tình có thể dùng được
đều đã đi đến một lần. Phần lớn đều là đồng liêu cũ quen biết trên quan
trường, mặc dù bọn họ không cự tuyệt quá rõ ràng, nhưng cũng chưa từng
đồng ý sẽ đứng ra nói chuyện hộHách Liên gia. Chỉ có vài người trượng
nghĩa mở miệng giúp đỡ, nhưng phẩm cấp lại thấp , trong chốn quan trường ở kinh thành cũng chỉ là miễn cưỡng thu xếp được chút mà thôi.

Lúc này danh tiếng Hách Liên Chương đang có vẻ xấu. Người trong các phe
phái tất nhiên là lôi kéo kết bè kết phái đối địch, thường xúm lại thành một nhóm. Thanh danh phái bảo hoàng này của hắn hiển nhiên vì chuyện
này mà người xem náo nhiệt rất nhiều, người trợ giúp rải rác không có
mấy.

Về phần nội bộ phái thanh lưu, vốn những văn nhân không có thế lực gì
mấy, giúp nhau cũng chỉ sơ qua . Vì Hách Liên gia nói chuyện, bọn họ cảm thấy không đáng giá. Những người này vốn như thiên lôi sai đâu đánh đó
của Nguyên Thành đế, nay Nguyên Thành đế chưa tỏ rõ thái độ, đương nhiên không ai dám tỏ thái độ ra mặt.