Edit: Linh Sờ Tinh​

Mộ Tịch Dao được thôn trang mà mình đỏ mắt mong ước đã lâu, mặt mũi
hớn hở trở về Đan Như Uyển. Sau khi Tông Chính Lâm sắp xếp cho nàng
xong, thì đi đến Thiền Như Uyển.

“Nếu đã thu xếp xong, thì xuất phủ”. Hách Liên Mẫn Mẫn trang điểm như một tiểu như nhà bình thường, mất đi khí thế của hoàng tử phi, lại
thanh lệ hơn nhiều. Tông Chính Lâm nhìn cách ăn mặc của nàng ta, thấy
thỏa đáng, gọi Điền Phúc Sơn đi chuẩn bị xe.

Hai người ngồi xuống bàn Bát Tiên, yên lặng uống trà chờ xe ngựa. Nội dung về lần nói chuyện giữa hai người hôm trước vẫn như còn vang đâu
đây, Hách Liên Mẫn Mẫn nghĩ Lục điện hạ đồng ý giữ một nữ nhân vô dụng
như mình ở lại trong phủ, còn chiếm vị trí tôn quý, trong lòng không
biết có bao nhiêu cảm kích.

Vì sao Lục điện hạ lại kiên quyết làm như vậy, Hách Liên Mẫn Mẫn
không thể nghĩ ra lý do. Nếu nói là vì tình cảm vợ chồng, thì ngay cả
chính mình cũng không thể tự lừa mình.

Bình thường thái độ của điện hạ chỉ là hơi tôn trọng, không hè có
chút thân thiết nào. Cho nên khi chuyện lần này xảy ra, ngay cả Hách
Liên gia cũng quyết tâm vứt bỏ nàng, chỉ có điện hạ, vẫn ở sau lưng bảo
vệ. Không cần biết động cơ là gì, Hách Liên Mẫn Mẫn vẫn cảm động và nhớ
rõ ân tình này của hắn. Kể cả điện hạ yêu cầu nàng chu toàn cho nữ nhân ở Đan Như Uyển kia thì đối với nàng cũng là chuyện có lợi nhiều hơn hại.

“Chu toàn một chút”? Nói thẳng ra là, che giấu chuyện Mộ thị được
chuyên sủng ở phủ hoàng tử phủ. Mà lời nói dối đó của mình, cũng giúp
phủ hoàng tử có được thanh danh thê thiếp hòa thuận, lại thể hiện mình
có tài quản gia; càng để cho người ngoài biết được, điện hạ vẫn có một
phần tình cảm với chính phi.

Nghĩ hôm nay sẽ có được tin tức chắc chắn, kiểm tra rõ xem khối thân thể này như thế nào, nội tâm Hách Liên Mẫn Mẫn vẫn rất khó giữ được
bình tĩnh. Nếu có thể tra ra thì người hại nàng tất sẽ để lại dấu vết,
dựa vào đó cũng có thể tra ra.

“Đi thôi”. Thấy báo Diệp Khai đánh xe tới, tông chính tâm đứng dậy
trước, cố ý đi xem xét xe ngựa, thấy ổn thỏa mới đỡ Hách Liên thị lên
xe, sau đó vén mành đi vào.

“Diệp Khai, đi Hồng Lâu”.

Hách Liên Mẫn Mẫn đang muốn hỏi đi đâu, nghe hắn phân phó vội cả kinh ngẩng đầu, không dám tin.

Hồng Lâu? Sắc mặt Hách Liên Mẫn Mẫn có chút mất tự nhiên.

Có ai trong Thịnh Kinh mà không biết đó là thanh lâu, vì sao điện hạ
lại muốn đến đó? Còn mang theo hoàng tử phi đi cùng. Chuyện không đứng
đắn như vậy, Hách Liên Mẫn Mẫn có chút kháng cự.

“Người xem bệnh giúp ngươi, ở Hồng Lâu”. Thấy Hách Liên thị không được tự nhiên thay đổi sắc mặt, Tông Chính Lâm giải thích.

Phản ứng của Hách Liên thị mới là phản ứng mà một tiểu thư có giáo
dưỡng của thế gia. Trái ngược hoàn toàn với Mộ Tịch Dao, khi Mộ Tịch Dao nghe thấy Hồng Lâu thì hai mắt sáng rực, thực hưng phấn , Tông Chính
Lâm thật sự không thể lý giải được, Mộ Tịch Dao cũng miễn cưỡng có thể
coi là xuất thân từ thế gia.

Vu thị là một phu nhân rất quy củ, Mộ đại nhân lại càng là người
thanh lưu, gia giáo đều rất nghiêm chỉnh. Sao lại có thể nuôi Mộ Tịch
Dao với suy nghĩ kỳ lạ như vậy, đúng là quỷ nha đầu không theo quy củ?

Tông Chính Lâm đang mải mê suy nghĩ những điều kỳ lạ của ai đó, Hách
Liên Mẫn Mẫn thì lại như được giải thoát, trên mặt có chút thẹn thùng.

Sao nàng lại nghĩ điện hạ như thế? Trong các vị hoàng tử thì Lục điện hạ là người trong sạch đoan chính quy củ nhất, không phải là người
thích tầm hoa vấn liễu. Nếu không thì cũng không đến lượt Mộ thị được
độc sủng. Thế gia bình thường đều có ca kỹ, nhưng trong phủ Lục hoảng tử một người cũng không có. Họa hoằn lắm mới có người đưa tới hai vũ cơ,
còn bị Mộ Tịch Dao thu thập mất mạng luôn.


Hai người mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, trong xe
không ai nói với nhau nửa câu. Diệp Khai ngồi ngoài đánh xe, đột nhiên
cảm thấy chuyến đi này hắn thực không thoải mái.

Vốn bọn họ đã chuẩn bị xe rồi nhưng lại bị điện hạ sai đổi chiếc
khác, đến cả rất ít những đồ bố trí tinh xảo trong xe cũng bị đổi thành
những đồ tầm thường.

Lúc đầu Diệp Khai nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao lại không dùng những bố trí tinh xảo thoải mái đó? Sau khi được Điền đại quản sự chỉ điểm
mới rõ, điện hạ ra phủ cùng với Chính phi, Dao chủ tử cho phép người
khác đụng vào vật của mình dĩ nhiên bao gồm cả những đồ vật trên xe của
Điện hạ. Tính tình của Dao chủ tử cũng thực cổ quái, nếu người khác
đụng vào đồ nàng yêu thích, chắc chắn nàng sẽ tức giận.

Điện hạ lại rất yêu sủng, Dao chủ tử nói gì cũng nghe. Vì thế, ngay
cả khi Chính phi xuất phủ cũng phải đặc biệt chú ý đến vị kia, phải thu
xếp xe khác.

Hôm nay thay xe ngựa, không có nệm êm như bình thường, Diệp Khai đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang.

Hơn nữa, phía sau hình như là quá yên tĩnh thì phải? Sao sau khi điện hạ lên xe lại không có chút âm thanh gì?

Mỗi lần điện hạ và Dao chủ tử ở một chỗ thì làm gì có lúc nào yên
tĩnh? Thậm chí thỉnh thoảng những hình ảnh , âm thanh mà người ngoài
nhìn cũng phải đỏ mặt tía tai đều xuất hiện, Diệp Khai cũng không phải
chưa từng nhìn thấy.

Bây giờ bên trong xe im lặng như thế, vốn đây mới đúng là quy củ
chuẩn mực của danh môn, không hiểu sao hắn lại có chút lo lắng. Không lẽ Chính phi chọc giận gì điện hạ, nên mới có không khí giằng co lạnh lùng như thế này?

Tình hình trong xe cũng không căng thẳng như Diệp Khai nghĩ. Hách
Liên Mẫn Mẫn cũng không ngu ngốc vụng về, thấy Tông Chính Lâm không có ý mở miệng, nên thành thật ngồi một bên, để ý, lúc thì thêm cho hắn chút
nước trà, tránh cho người ta cảm thấy quá phiền chán. Hơn nữa bây giờ
chuyện của nàng ta còn chưa xác định rõ ràng, làm quá nhiều, không khỏi
lộ vẻ quá vội vàng.

Trong sương phòng tại nội viện của Hồng Lâu, một nữ tử che mặt bằng
tấm mạng mỏng, thấy Tông Chính Lâm dẫn người đến, vội cung kính hành lễ.

“Vị này chính là hoàng tử phi? Thiếp thân xin hành lễ”.

Người đang ngồi đó đứng dậy, tư thái nhanh nhẹn, giọng nói như chim
yến vang vào tai. Nếu không phải trên mặt che khăn lụa, không thể thấy
mặt thật, Hách Liên Mẫn Mẫn sẽ cho rằng đây lại là một yêu tinh như Mộ
Tịch Dao nữa.

“Cô cô không cần đa lễ, điện hạ kính trọng cô cô, Hách Liên thị đương nhiên cũng sẽ giống như điện hạ”. Chỉ nghe giọng nói thì thấy Ngọc cô
giống như một cô nương mười bảy mười tám tuổi, tuổi tác này với cách
xưng hô cô cô thật sự không xứng.

Trong lòng tuy có tò mò nhưng trên mặt cũng không dám có biểu hiện
gì. Những kỳ nhân dị sĩ như bọn họ có nhiều thủ đoạn kỳ lạ, như dùng
thuốc để điều dưỡng giữ gìn dung nhan, không hiểu sở trường của Ngọc cô
là gì? Người ta đã che mặt, cũng không cần phải mạo phạm.

Theo như điện hạ nói, trong kinh thành Thịnh Kinh, không có ai có thể điều hương dùng dược có thể vượt qua được nữ tử trước mặt. Không chừng
hi vọng nửa đời sau của mình còn phải trông cậy vào nàng ta.

“Thỉnh Chính phi bỏ tay vào nước, làm ướt toàn bộ”. Nha hoàn đứng sau Ngọc cô bưng ra một chậu gỗ, bên trong không hiểu là có những chất
liệu gì, để trước Hách Liên Mẫn Mẫn.

Thấy chiếc chậu giống hệt như chậu bình thường, nước trong còn nhìn
thấy đáy chậu, Hách Liên Mẫn Mẫn hơi hồi hộp, được Quế Lê hầu hạ cuốn
ống tay áo lên. Nhẹ nhàng bỏ hai tay vào chậu, đầu ngón tay vừa chạm vào mặt nước, liền cảm thấy có một luồng lạnh buốt khác thường từ ngón tay
nhanh chóng tràn lên.

“A”. Hách Liên Mẫn Mẫn bị dọa sợ. Cảm giác này quá kỳ quái, tuy mát lạnh lại nhưng lại mang theo chút đau đớn xen lẫn ngứa ngáy.


Tông Chính Lâm nhíu mày, cũng không can thiệp vào quá trình Ngọc cô xem bệnh.

“Hoàng tử phi đừng sợ, trong nước có bỏ thêm chút thuốc bột, không
ảnh hưởng đến cơ thể. Chỉ là thiếp phải dựa vào dược lực để bắt mạch cho hoàng tử phi”. Ngọc Cô nói rất chân thành, trấn an Hách Liên Mẫn Mẫn
đang có vẻ kinh hoàng.

“Thì ra là vậy, thiếp thất lễ”. Lần nữa từ từ bỏ tay vào trong chậu
nước, đến khi cả bàn tay chìm trong chậu mới nghe Ngọc cô bảo ngừng lại.

“Hoàng tử phi ngồi nghỉ một chút. Để dược hiệu phát huy tác dụng cần thời gian một nén nhang”.

Lời này tuy là nói với Hách Liên Mẫn Mẫn nhưng ánh mắt lại nhìn Tông Chính Lâm, như giải thích với hắn.

Tông Chính Lâm ân một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, im lặng một lát, lại hỏi một câu mà Ngọc cô không thể hiểu được.

“Lúc phụ nữsinh con, có phương thuốc nào giúp không bị đau không?”

Đôi bàn tay đã ra khỏi chậu nước của Hách Liên Mẫn Mẫn hơi rung động. Câu hỏi này không phải là vì Mộ thị kia thì còn vì ai? Điện hạ quả
nhiên thương yêu sủng ái Mộ Tịch Dao.

Trước mặt nàng hai người phụ nưa bọn họ hỏi chuyện này, chẳng nhẽ
điện hạ không cố kỵ mình, đang ở trước mặt mình mà cũng không chờ được,
muốn lấy phương thuốc cho Mộ thị ngay sao? Mộ Tịch Dao thật đúng là
không từ thủ đoạn , ngay cả sinh đứa bé cũng mượn cơ hội để tranh sủng.

Ngọc cô thật sự không rõ chuyện trong phủ Tông Chính Lâm lắm, chỉ cảm thấy câu hỏi này của Tông Chính Lâm thật sự hơi buồn cười. Lục điện hạ
hỏi thăm như vậy, liệu có phải vì người rất được coi trọng kia không?

“Xin hỏi có phải là vì Trắc phi không?”. Tuy là đang ở trước mặt Hách Liên thị, hỏi trực tiếp như vậy có vẻ không thỏa đáng cho lắm, nhưng
với tính tình của Tông Chính Lâm vốn không cố kỵ , cho dù có ý tránh né, chỉ sợ Lục điện hạ cũng không cảm nhận được sự khó sử đó.

Quả nhiên, Tông Chính Lâm không phát hiện có gì không ổn, “Phải,
tháng sau Mộ thị chuyển dạ, tính nàng ấy hơi yếu ớt, không chịu được
nỗi đau đớn này. Lần trước sinh đã phải chịu giày vò một hồi”. Đối với
Ngọc cô, Tông Chính Lâm cũng không giấu những tật xấu không thể để người khác biết của Mộ Tịch Dao.

Lần đầu Ngọc cô nghe thấy lời này có chút không kịp tiêu hóa, thật
lâu sau mới dám tin là Lục điện hạ không đùa, trên mặt có biểu tình đã
hiểu rõ.

“Dùng thuốc đỡ đẻ cũng không tốt cho hài nhi. Nếu Trắc phi nhịn được
thì vẫn không nên dùng thuốc thì hơn. Nếu thật sự vô cùng đau đớn,
thiếp có thể dùng một ít hương thơm giúp tâm trạng thoải mái hơn, có lẽ
sẽ có ích một chút”.

Đã làm việc cho điện hạ nhiều năm như vậy, hôm nay mới biết, thì ra nam nhân mặt lạnh này cũng có lúc dịu dàng như vậy.

Vốn tưởng rằng lời đồn bên ngoài đều là phóng đại, không ngờ Mộ thị
lại thật có bản lĩnh như vậy. Lục điện hạ ah, Ngọc cô âm thầm lắc đầu,
người nam nhân này tâm tính cường ngạnh, nói là tính tình lạnh nhạt
cũng chưa đủ.

“Thôi vậy, lúc đó làm phiền Ngọc cô”. Tông Chính Lâm vốn cũng chỉ
thuận tiện hỏi, phụ nữ sinh con ai mà không đau. Thật sự là bị Mộ Tịch
Dao quấy rầy đến mức đầu óc choáng váng, Tông Chính Lâm tự giễu.

Nhìn đồng hồ nước, Ngọc cô bảo nha đầu đưa khăn gấm lên, Quế Lê lau tay cho Hách Liên Mẫn Mẫn.

Hai ngón tay đặt lên cổ tay Hách Liên Mẫn Mẫn, Ngọc cô nhắm mắt thật
lâu. Đổi qua tay khác xem mạch lần nữa, hồi lâu sau mới mở mắt ra, vẻ
mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Trong lòng Hách Liên Mẫn Mẫn lạnh lẽo, chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy.


Nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn một cách phức tạp một lúc, Ngọc cô ra hiệu
nàng có thể buông ống tay áo. Bảo tiểu nha đầu bưng chậu gỗ lui ra, sau
đó Ngọc cô quay lại nói bệnh trạng cho Lục điện hạ đang ngồi trên chỗ
chủ vị.

“Điện hạ, hoàng tử phi đã bị người dùng âm độc từ khi còn bé. Đến nay đã bảy năm. Trong bảy năm nay, độc tố tích lũy theo ngày, đến nay đã
thành bệnh nặng kéo dài khó trị”. Ngọc cô lắc đầu thở dài.

Bảy năm trước Hách Liên thị mới là một đứa bé. Rốt cục thì có thù hận đến mức nào mà hao tâm tổn trí mưu hạ, để nàng sống lại không thể có
con.

Hách Liên Mẫn Mẫn nghe vậy, thân thể run lên, ánh sáng trong mắt dường như đã mất.

Lần đầu tiên Tông Chính Lâm trầm mặt.

“Thuốc này là do bị người hầu thân cận ngày ngày bỏ vào cơm canh?”

Hách Liên Mẫn Mẫn còn bị cài người ở bên cạnh, vậy thì Mộ Tịch Dao ở
Đan Như Uyển cũng khó chắc chắn là không bị người ta theo dõi. Còn có
tiểu tử Thành Khánh nữa, nhất định dễ bị người khác ghen ghét.

“Đúng. Chắc hẳn phải là người bên cạnh Chính phi. Mới có thể cho thuốc vào cơm canh”.

Nhận được câu trả lời của Ngọc cô, ánh mắt âm trầm của Tông Chính Lâm lập tức đảo quanh người Hách Liên Mẫn Mẫn.

“Bên cạnh ngươi ai là người chuẩn bị cơm canh?”

Trong mắt Hách Liên Mẫn Mẫn đã rưng rưng nước mắt, hai tay nắm chặt, “Bích Lan, Đào Hồng”.

“Hai người này là của Hách Liên phủ, theo ngươi đã hơn bảy năm?”

Hách Liên Mẫn Mẫn chảy nước mắt, giọng nói đã mang theo chút run rẩy, “Đào Hồng là mẫu thân cho từ ba năm trước. Chỉ có Bích Lan, từ tám tuổi đã hầu hạ bên cạnh thiếp, là người cẩn thận chu đáo mới giao việc này
cho nàng”.

Làm sao có thể tin được, đúng là bị đại nha hoàn tâm phúc phản chủ
sao? Đầu óc Hách Liên Mẫn Mẫn trở nên choáng váng. Nếu người từ nhỏ lớn lên cùng mình còn không thể tin tưởng, vậy phủ hoàng tử to như vậy còn
ai có thể tin được?

“Vệ Chân, nhanh chóng bắt người đến”. Rốt cục có ra tay hay không,
thử một lần là biết. Loại người tiếp xúc với dược vật thời gian dài như
vậy nhất định dễ nhận ra.

“Điện hạ”. Lông mày Ngọc cô vẫn luôn nhíu lại, chưa từng giãn ra,
“Loại thuốc này, Đại Ngụy chúng ta không có. Mà truyền đến từ Lưỡng
Triều. Cho dù là người Triều, muốn mua cũng phải có quan phủ chứng thực. Chỉ sợ là người sau lưng có thân phận….”

Tông Chính Lâm lạnh lùng, trong mắt tràn ngập hàn quang. Rất tốt, dám cấu kết Lưỡng Triều. Mặc dù hắn chưa bao giờ để Hách Liên gia vào mắt,
nhưng dù sao ngoài mặt vẫn là nhà vợ. Bị người ngoài nhìn chằm chằm,
ngoài việc trừ khử, Tông Chính Lâm cũng không định làm gì khác.

Đại Ngụy và Lưỡng Triều đã có vài chục năm yên bình không chiến sự.
Bề ngoài là hai bên lấy sông làm biên giới để quản lý, nhưng nói thẳng
ra thì hai bên đều điều động mật thám tìm hiểu quân tình của nhau. Lưỡng Triều tuy đối ngoại luôn nhất trí, nhưng bên trong lại tranh đấu kịch
liệt. Nếu không phải chịu sự kiềm chế của tam quân, Đại Ngụy và Lưỡng
Triều nhất định sẽ không an bình vô sự như bây giờ.

Hách Liên Mẫn Mẫn nghe thấy chuyện cơ mật như thế, không cần biết
người sau lưng có bối cảnh mạnh mẽ như thế nào, nàng chỉ một lòng muốn
bắt được kẻ đó, chém ngàn đao, hung hăng báo thù.

“Cô cô, thân thể này của thiếp, thực là không thể…”. Nhìn bóng lưng
Tông Chính Lâm đang đứng gần cửa sổ, Hách Liên Mẫn Mẫn thật sự không thể chấp nhận số mệnh. Người nam nhân đã giơ tay cứu nàng lúc gặp nạn,
nàng thật sự không nỡ buông tay… Ít nhất, có được đứa con của hắn cũng
tốt.

Ngoc cô nhíu mày một lát, thương cảnh ngộ của nàng, cuối cùng nói thật.

“Cũng không phải là không có cách, nhưng mà sự đau đớn thống khổ kia, người thường không thế chịu được”.

Hách Liên Mẫn Mẫn như bắt được sợi dây cứu mạng cuối cùng, hai mắt đã có tia sáng, mãnh liệt nhìn thẳng vào Ngọc cô , mặt tràn đầy vẻ khẩn
cầu.

“Hoàng tử phi, biện pháp này quá tổn hại thân thể, gần như trái với
đạo trời. Nếu hoàng tử phi dùng biện pháp này để có con nối dõi, nhất
định không thể chết già. Kính xin hoàng tử phi thứ cho thiếp thân không
thể bẩm báo”. Người của Thiên Hương, không thể làm chuyện trái tự nhiên. Phàm là người vi phạm tổ huấn, tất nhiên sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.


Hai tay của Hách Liên Mẫn Mẫn nắm chặt thành, hi vọng trong lòng vừ được khơi lên lại phũ phàng bị dập tắt.

Có cách, thật sự còn có cách! Chỉ cần là còn hi vọng, dù Ngọc cô không muốn nói, nàng cũng có thể tìm cách khác để biết được.

Tuy bề trên rộng lượng không nhắc tới, nhưng trong lòng Hách Liên Mẫn Mẫn vẫn cố chấp. Tưởng sẽ chết lại tìm được đường sống đúng là kinh hỉ
lớn, trong nháy mắt nỗi sợ hãi , áp lực khủng khiếp tan thành mấy khói.
Quả nhiên trời không tuyệt đường người, Hách Liên Mẫn Mẫn nàng đây,đời
này có thể an ổn ngồi vững vị trí hoàng tử phi.

Chỉ cần nàng có biện pháp, thuận lợi sinh con trai trưởng cho điện
hạ, những nữ nhân khác cho dù sinh ra nhiều nghiệt chủng hơn nữa cũng
không thể vượt qua chữ “đích” của con trai nàng.

Sau khi bị người nhà vứt bỏ, thân tín phản bội, gần như bị buộc đến
tuyệt lộ, lúc này mọi hy vọng của Hách Liên Mẫn Mẫn chỉ đặt lên chuyện
con nối dõi. Ý niệm này sâu đến tận xương tủy, lại khiến nàng dần dần
lột xác, dần dần trùng khớp với hình ảnh nữ nhân có tướng mạo đoan
trang, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn của kiếp trước.

Vệ Chân đi không đến hai khắc, trở về có một mình, không thấy nha hoàn mà điện hạ chỉ tên muốn bắt về.

“Điện hạ, nha hoàn Bích Lan bên người Chính phi đã tự vẫn nửa canh
giờ trước, có để lại thư. Thuộc hạ tìm thấy vài thứ chưa kịp xử lý này
trong phòng nàng ta”. Từ ống tay áo lấy ra ba bình thuốc bột không rõ
tên tuổi, lần lượt bày lên bàn.

Hách Liên Mẫn Mẫn cố nén lửa giận, ngực vẫn phập phồng vì tức giận.

“Thế nào?”. Lục điện hạ vẫn trầm ổn như cũ, cũng không bất ngờ khi
nghe tin người nọ đã chết. Loại giết người diệt khẩu tầm thường này, với Tông Chính Lâm mà nói cũng không có gì kỹ lạ.

Ngọc cô đi lên kiểm tra từng cái bình, cuối cùng lấy ra chiếc bình
lưu ly xinh xắn trong có chứa thuốc bột màu vàng nhạt. “Là vật này.
Thiếp thân cũng chỉ mới nghe nói từ gia sư, hôm nay mới chính thức được
nhìn thấy”.

“Thuốc này tên Ngưu Thất. Là vị thuốc chính trong phương thuốc trị
quáng gà . Nhưng thuốc này nếu trải qua xử lý đặc biệt, ngâm qua Ngưu
Hoàng và Ô Kim, nay đã trở thành độc duọc mãn tính”.

Tông Chính Lâm gật đầu. Bệnh quáng gà chỉ có ở trong vùng của Lưỡng
Triều. Ngưu Thất sở dĩ sinh trưởng ở Lưỡng Triều, là vì nơi đó có khí
hậu nóng ẩm đặc biệt. Nếu như nhớ không nhầm, sản lượng thuốc này cực ít nên mới bị hạn chế.

Có thể có Ngưu Thất trong bảy năm năm, ngày ngày cho Hách Liên Mẫn Mẫn dùng, tính ra thì số lượng cũng không ít. Như vậy chứng tỏ người
này có quan hệ không phải đơn giản với Lưỡng Triều.

“Nói việc này một cách chi tiết cho Hách Liên Chương”. Sau đó nên làm như thế nào, lão hồ ly kia chắc chắn cũng không thể không nghĩ ra.

“Hoàng tử phi, mời theo thiếp thân. Mạch này của ngài còn phải che
giấu”. Ngọc cô mang bộ kim châm ra đến, thêm mười mấy bình thuốc đủ mầu, ngay cả lư hương cũng chuẩn bị hai cái. Nhìn công tác chuẩn bị này là
biết việc tiếp theo rất phức tạp, phải tốn không ít công phu.

Hách Liên Mẫn Mẫn thấy Tông Chính Lâm gật đầu liền theo Quế Lê vào
nội thất. Lúc dùng thuốc cực kỳ đau đớn, toàn thân đau nhức, đau đến mức làm nàng kêu ra tiếng.

Quế Lê trơ nhìn chủ tử chịu tội, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Trong
đầu thỉnh thoảng lại nghĩ đến việc Bích Lan nhảy vào giếng tự vẫn, không hiểu sao, lại cảm thấy có cảm giác người chết kẻ buồn.

Một canh giờ sau, Hách Liên Mẫn Mẫn run rẩy vịn Quế Lê trở ra, mặt không chút sắc sống, , bờ môi còn run rẩy không ngừng.

“Điện hạ”. Giọng nói vô cùng suy yếu, Tông Chính Lâm nghe mà cau mày.

“Dược tính hơi mạnh một chút. Chính phi nên nghỉ ngơi cho tốt. Qua
đêm nay, mạch tượng sẽ giống như bình thường, không có gì khác biệt”.
Ngọc cô thu dọn xong, vội dặn dò.

Tông Chính Lâm gật đầu cảm tạ, đỡ Hách Liên Mẫn Mẫn lên xe, từ ngõ nhỏ rời đi.

Xe ngựa vừa qua góc đường mấy bước, đã bị bảy tám cô gái cản đường. Tiếng vui cười xuyên qua màn xe quấy nhiễu Tông Chính Lâm.

“Diệp Khai?”. Buông sách thuốc lấy được chỗ Ngọc cô, Tông Chính Lâm gõ nhẹ thùng xe hai cái, “Phía trước có chuyện gì?”

Diệp Khai vén rèm chỉ lộ ra nửa người, “Điện hạ, Từ công chúa cùng
chư vị quận chúa đang ở phía trước, vây quanh một nghệ nhân xem náo
nhiệt”.

“Bảo bọn họ tránh ra”. Tông Chính Lâm lãnh đạm phân phó, tiếp tục cầm sách đọc.