Edit: Linh Sờ Tinh​

“Chủ tử, bên phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn, bây giờ có thể bày cơm chưa ạ ?”. Quế ma ma ôm Thành Khánh
vào phòng, vừa lúc gặp nha đầu đưa tin nên thuận tiện nói luôn.

“Phụ thân”. Thành Khánh vừa thấy Tông Chính Lâm, giơ hai cánh tay ra tỏ ý muốn ôm.

Mộ Tịch Dao nghe bé gọi, nheo mắt, vội qua kéo tay Tông Chính Lâm, âm thầm cản trở không cho hắn ôm Thành Khánh vào ngực.

“Từ từ hãy bày cơm, đem cơm của Thành Khánh lên trước”. Hôm nay phải dạy nhóc con tự mình ăn cơm, cho hắn ăn xong sắp mâm cũng không muộn.

“Ma ma, ngươi để Thành Khánh ngồi lên ghế nhỏ đi, rửa tay luôn”.

Rõ ràng hai mẹ con bọn họ ở cạnh
nhau nhiều hơn ,thế mà nhóc con lại gọi Tông Chính Lâm một cách sung sướng, một lòng chỉ nghĩ đến vui chơi, ngay cả câu gọi người cũng
không thèm gọi. Tật xấu này phải sửa. Nếu không thành cái tình cứ
ai có ăn là gọi là mẹ thì phải đánh một trận mới được.

Tông Chính Lâm hiểu ý nàng, chỉ qua sờ
đầu Thành Khánh, cũng không chơi đùa với hắn như thường ngày, mà quay
người ngồi cạnh bàn tròn, đợi Mộ Tịch Dao tự hầu hạ mình rửa tay.

Lần đầu tiên Bánh bao nhỏ bị cha bỏ
qua, ủy khuất mím môi, nước mắt lưng tròng nhìn qua cha hắn, lúc này mới nhìn Mộ Tịch Dao kêu to, “Nương”.

Mộ Tịch Dao đưa khăn cho Tông Chính Lâm, đi qua hôn hai má Thành Khánh một chút mới thỏa mãn.

Trẻ con phải dạy dỗ từ nhỏ, nếu không
thì sau này lớn lên sẽ bị người khác chê cười. Trong cung rất nhiều
trưởng bối, trên miệng lúc nào cũng phải treo lời chào hỏi, mới có thể

làm người khác yêu thích, che chở nhiều hơn một chút.

“Thành Khánh phải nhớ, trong cung khi gặp lão tổ tông và hoàng gia gia phải chào trước ”.

Bánh bao nhỏ nhớ rõ hai người trong
miệng Mộ Tịch Dao, nghe xong là biết, ngay lập tức một loạt câu
chào hỏi bật ra. Dáng vẻ kia, giống hệt lúc Mộ Tịch Dao dạy hắn nhận
biết đồ vật qua tranh.

Xong , chẳng lẽ là nghi nàng đang chơi đùa với hắn sao. Mặt Mộ Tịch
Dao đen lại. Nuôi dạy một đứa con trai thật sự là tốn công.

Tông Chính Lâm nhìn cảnh mẹ nói gà con nói vịt, khóe môi hiện lên nụ cười.

Tuy Thành Khánh còn nhỏ như vậy, Mộ Tịch Dao vẫn kiên trì dạy quy củ.
Bản thân nàng không tuân thủ lễ nghĩa nhưng lại muốn con trai phải là
người có quy củ, hiểu chuyện.

“Thành Khánh ngoan, hôm nay bắt đầu học tự ăn cơm”. Mộ Tịch Dao bóp bóp
khuôn mặt nhỏ của bánh bao, quả nhiên bị Triệu ma ma dạy dỗ, “Chủ tử,
không được nhéo hai má của tiểu chủ tử , nhéo hư mất thì không hay
đâu”.

“Dạ, dạ, ma ma ngươi cứ nói thẳng là sẽ bị chảy nước miếng là được,
chứ hỏng làm sao được”. Đứa trẻ nào không chảy nước miếng, sao lại
nói là do nàng nhéo má bé chứ.

Triệu ma ma bất đắc dĩ thở dài, lời này của chủ tử, thật là không nhã
nhặn. Tiểu chủ tử bị mẹ dạy như vậy, nếu sau này lớn lên mà biết được thì làm thế nào, chắc chắn là sẽ xấu hổ lắm? Nhìn Lục điện
hạ mặt mày nhu hòa bên cạnh, như chưa phát hiện điều gì khác thường,

Triệu ma ma lại khôngkhỏi thở dài.

Haizz , vị này vẫn chẳng thay đổi gì cả chỉ ở bên cạnh nhìn, rất ít
nhúng tay vào chuyện Dao chủ tử dạy con trai. Đáng tiếc là Thục phi
nương nương không biết chuyện, nếu không thì cũng sẽ không để hai
vị chủ tử tùy ý chăm sóc tiểu hoàng tôn bảo bối của nương nương như
thế này đâu.

Mộ Tịch Dao gọi người mang chén nhỏ muỗng nhỏ mà nàng đặc biệt làm cho Thành Khánh tới, đưa vào tay hắn, kiên nhẫn dạy hắn cầm thìa. Sau đó
mất thật lâu thời gian mới có thể khiến bánh bao nhỏ hiểu rõ, vật này tuy mới lạ nhưng không phải để cho hắn lấy gõ chơi đùa, mà dùng để
ăn cho no bụng .

Làm gì cũng phải cólúc mở đầu, thời gian sẽ dần dần càng ngày càng
thuận tay. Thành Khánh vốn thông minh, lại bắt chước động tác của Mộ
Tịch Dao, chỉ lát sau là có thể học được , cũng giống được vài ba
phần.

Vú nuôi cầm một bát sứ hơi lớn, thình thoảng xúc một muỗng nhỏ
đồ ăn vào bắt cho bé, lúc thì chút rau củ, lúc thì thêm chút
cháo, nhìn tiểu chủ tử vụng về xúc cơm vào miệng, tuy mặt mũi dính đầy
cháo, chỉ vào miệng một chút nhưng vẫn cực kỳ vui vẻ.

Suy nghĩ của Dao chủ tử thật cổ quái. Chủ tử còn bé thế mà đã
cho tiểu chủ tử ăn dặm, ngoại việc ngài hai bữa ăn sữa như thường, còn lại thì nếu không phải cháo gạo, bánh ngọt thì cũng là nước trái
cây. May là tiểu chủ tử rất nghe lời, không ầm ĩ khóc nháo, hôm nay
còn học tự ăn cơm. Còn nhỏ mà thông minh như vậy, trong kinh thành cũng chưa từng nghe thấy .

“Thành Khánh bảo bối ngoan nhất nè”. Mộ Tịch Dao đạt được mục

đích, không hề keo kiệt lời khen với Bánh bao nhỏ, hôn khuôn mặt
nhỏ của hắn, vui vẻ nhìn cậu nhóc đanh hớn hở.

Từ sau khi con trai ra đời, Tông Chính Lâm từ vẫn luôn nhìn con trai
hắn bị Mộ Tịch Dao lừa gạt hết lần này đến lần khác, cho tới bây giờ con trai đã ngoan ngoãn biết ngồi trên ghế, bắt đầu học ăn , khóe môi hắn bất giác nhếch lên một ý cười vui vẻ.

Nàng ấy à, không có thói quen cưng chiều Thành Khánh, dạy dỗ cũng cực kỳ cẩn thận. Ngoài cái tính tình yêu mị một chút ra thì Mộ
Tịch Dao cũng có thể được coi là quản lý gia đình chu đáo.

Vất vả dạy Thành Khánh ăn cơm, thấy hắn đã ăn no, Mộ Tịch Dao mới gọi vú nuôi ôm hắn đi tiêu cơm, đi đi lại lại một lát.

Sau đó mới lại quay sang gọi Huệ Lan bày cơm, đặt bình rượu hoa cúc trước mặt Tông Chính Lâm, “Xin nhờ
điện hạ khai bình”. Đặt một tiếng xuống bàn, nàng sợ không biết
khống chế sức lực để mở nắp bình.

Tông Chính Lâm nhận lấy, từ từ bỏ dây thừng ra, vừa hé nắp bình thì ngay lập tức trong không khì tràn ngập mùi rượu.

Mộ Tịch Dao sững sờ nhìn động tác của boss, trong đầu chỉ có một ý niệm: lại bị lừa rồi.

Con bà nó (nguyên văn bản raw), chẳng phải là người ta nói mở
nắp không cẩn thận sẽ vỡ nát cả bình hay sao? Sao hắn lại chỉ
cần hai ba động tác là đã mở được một cách ngay ngắn chỉnh tề thế
kia, vô cùng thuần thục?

“Kiều Kiều còn không rót rượu?”. Ngây ngốc nhìn chằm chằm vò rượu làm chi?

Mộ Tịch Dao hoàn hồn, xấu hổ cười cười. May mắn, may mà nàng không tự
mình hành động. Nếu không nàng mả mở rượu bằng cách chém ngang
vò rượu thì chắc chắn thời khắc đõ sẽ kinh động đến mức nào .

Rót một nửa bát rượu hoa quế cho Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao
chằm chằm nhìn hắn, không thèm chớp mắt, chính là đang đợi
đánh giá của hắn.

Đây chính là rượu mà nàng tự

nhưỡng nhưng cũng không khống chế tốt, nhưng mà cũng cần được
cổ vũ có đúng không? Nếu Lục điện hạ có ý chê bai, thì từ
nay về sau nàng chỉ nên làm tốt việc ở thư phòng là được.

“thế nào ạ?” Mộ Tịch Dao cất tiếng hỏi. Nếu không phải là
đại boss không cho nàng chạm vào rượu, thì cũng không nên để
nàng chờ đợi phản ứng trong hoang mang thế này chứ.

Tông Chính Lâm nhìn vẻ mong đợi của nàng, cố ý kéo dài động tác, chậm chạp nhắm mắt thưởng một ngụm rượu.

Một lúc lâu sau , hắn mới nói: “ còn thiếu một chút nhân ý”.

Lục điện hạ buông chén, không thấy có chút ý khen ngợi nào, thậm
chí còn có chút miễn cưỡng. Dáng vẻ này làm Mộ Tịch Dao nghiến
răng nghiến lợi.

Tuy nói cũng chẳng có nhiều hy vọng rằng có thể một lần là
khiến hắn vừa ý , nhưng cũng không đến mức đả kích người khác
như vậy chứ ? Mộ Tịch Dao nói thì rất hay, nhưng cũng không cần
động tay chân cho người ta ghét, đúng là gặp sự là phải biết
ứng biến.

Tính trẻ con nổi lên, chẳng lẽ còn không thể ra chút động tác để bớt tức?.

Xú nam nhân không biết thưởng thức có phải không? Được! Nàng sẽ tặng nó cho người biết thưởng thức .

“Điện hạ cảm thấy không ngon?” Có chút tủi thân rồi kìa, đầu hơi cúi xuống nhìn ngón tay.

Tông Chính Lâm nén cười, tiếp tục đùa, “Kiều Kiều cũng đừng nản chí, lần sau chú tâm hơn , nhất định sẽ tốt hơn nhiều”.

Lần sau? Còn có lần sau mới là lạ! Sự cố chấp trong các tính của Mộ Tịch Dao lại nổi lên, bà đây không thèm hầu hạ nữa.

“Điện hạ nếmthử thịt cua xem thế nào, rượu này không hợp khẩu
vị của ngài, thiếp gọi người đổi rượu khác ?”. Vừa bóc cua cho Tông Chính Lâm,vừa liếc trộm Mặc Lan, Mộ Tịch Dao cười đầy âm mưu