Thu xếp xong công việc ở Lâm thành, mọi người tiếp tục lên đường.
Trong xe, Mộ Tịch Dao mềm mại dựa vào Tông Chính Lâm chợp mắt, cảm thấy được hắn ôm rất thoải mái, đang là tháng mười, hai người ôm ấp cũng không thấy nóng. Xe ngựa vững vàng chạy về phía trước, Tông Chính Lâm một tay ôm người ngọc, một tay xuyên vào mái tóc dài rối tung sau lưng nàng, thật mềm mại mượt mà, đầu ngón tay hắn có chút quyến luyến loại cảm giác mát mẻ nơi đầu ngón tay này.
Nhìn nàng nhắm mắt hưởng thụ, Tông Chính Lâm cúi đầu nhẹ nhàng chạm vành môi, đầu lưỡi liếm nhẹ khiêu khích, rồi thấy nàng mở đôi mắt mê man mênh mông, rất là bất mãn nhìn mình. Đáng tiếc ngay cả khi thỏ trợn mắt thì vẫn luôn bị bắt nạt, mặc dù nàng đã kháng nghị bao nhiêu lần, nhưng vẫn chỉ đành chịu đựng, bị Tông Chính Lâm bá đạo đánh thức.
”Điện hạ ~~” giọng nói của nàng hơi khàn khàn.
”Ừ. Sắp tới rồi.” Tông Chính Lâm đang chờ giây phút nhìn mắt Mộ Tịch Dao sáng lên.
Quả nhiên, ánh mắt của tiểu nữ nhân lập tức phát sáng, một đôi mắt sáng vừa đẹp vừa trong suốt, ướt át mọng nước.
Mộ Tịch Dao vội ngồi dậy, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, cửa thành Huệ Châu quả nhiên đã hiện ra ngay trước mắt.
Cánh tay của Tông Chính Lâm duỗi ra, kéo nàng trở về: ”Đợi thêm một lát nữa.” Hắn lấy chiếc gương từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh đưa cho Mộ Tịch Dao.
Mộ Tịch Dao khó hiểu cầm gương nhìn vào, thật là, đôi môi hồng hồng, còn hơi sưng, trên mặt cũng ửng đỏ , vừa nhìn là biết đã làm chuyện không đứng đắn. Nhoài người lại nằm về trước ngực Tông Chính Lâm, bàn tay nhỏ bé không ngừng cọ cọ trên người hắn.

”Điện hạ, lần này sẽ ở Huệ Châu mấy ngày?”
”Thích ở đây?” Tông Chính Lâm có chút khó hiểu, Mộ Tịch Dao tuy rằng cũng thích cây cỏ hoa lá, nhưng với tính tình lười biếng của nàng thì không đến mức phải chịu đựng cả đoạn đường xóc nảy này để đến ngắm hoa Lan Hồ Cơ, còn muốn ở lại đây mấy ngày.
”Thích. Rất thích hoa Lan Hồ Cơ, còn muốn làm thử vài thứ.” Mộ Tịch Dao thành thật trả lời. Đến Huệ Châu rồi, nàng không quen thuộc ở đây, hiện giờ không có Triệu Thanh giúp nàng làm việc, chỉ có thể dựa vào Tông Chính Lâm, mượn người của hắn, giúp mình làm xong việc.
”Ồ? Ở Thịnh Kinh không có sao?” Thứ gì có thể khiến cho nàng để bụng như vậy?
“Khắp thiện hạ cũng không có.” Mộ Tịch Dao cao giọng khoe khoang: “Phải do thiếp tự mình ra tay.”
Tông Chính Lâm đột nhiên nhớ ra, hình như sau khi nàng nhập phủ, cũng không tặng đồ gì đó cho mình. Thẻ kẹp sách lúc trước coi như là tạ lễ,đồ may vá cho lúc nạp lễ không cần nghĩ cũng biết chắc là không phải tay nghề của nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng tất nhiên không thoải mái rồi. Mắt phượng hơi nhíu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tịch Dao lên: ”Trên người đám huynh đệ của bản điện ít nhiều đều có vài món đồ do thê thiếp đưa tặng, nhưng vì sao trên người bản điện hạ chẳng có một thứ gì?”
Mộ Tịch Dao chột dạ cúi đầu, cọ cọ bàn tay to của Tông Chính Lâm : ”Thiếp, nữ hồng rất kém…” Ân thanh lí nhí, vành tai đỏ hồng, như đang xấu hổ.
Tông Chính Lâm cúi xuống bên tai Mộ Tịch Dao khẽ nói: ”Nữ hồng không gỏi, vậy thì cái khác, bản điện hạ chờ.” Thấy nàng đồng ý, liền xoa xoa đỉnh đầu đầu nàng nói: ”Ít nhất cũng ở lại khoảng tám, chín ngày, nếu như thích, cũng có thể lại ở thêm dăm ba bữa.”
Mộ Tịch Dao nghe thế, rất hài lòng. Nếu như vậy, thời gian cũng đủ vừa để nàng xoay sở.

Nàng ngẩng đầu khóe mắt cong cong cười trả lời Tông Chính Lâm: “Khi nào rời khỏi Huệ Châu, điện hạ sẽ nhận được lễ vật mà thiếp dụng tâm làm.”
Nghe xong tâm tình của Tông Chính Lâm rất vui sướng.
Vệ Chân tìm một biệt viện ở thành Tây, xung quanh còn có một vườn hoa rất lớn, bên trong đủ loại hoa đang nở rộ, Mộ Tịch Dao thậm chí thấy cả hoa Ngu mỹ nhân* và hoa Cẩm Chướng. Còn về hoa Lan thì muốn loại nào có loại đó, muôn màu muôn vẻ, xinh đẹp vô cùng.
* Ngu Mỹ Nhân: Tên tiếng việt là Hoa Anh Túc. s://vi.wikipedia.org/wiki/Papaver_rhoeas
Tông Chính Lâm nhìn vẻ thán phục và mừng rỡ trong mắt nàng, suy tính xem khi ra cung lập phủ có nên xây cho nàng một nhà ấm chuyện trồng các kỳ hoa dị thảo để cho cho nàng thưởng ngoạn hay không?
Buổi chiều, sau khi mọi người thu xếp ổn thỏa, Tông Chính Lâm liền hỏi Mộ Tịch Dao có muốn cùng hắn đến Kiềm Sơn một chuyến hay không, đi đi về về mất chừng năm ngày. Tông Chính Lâm vốn thuận miệng hỏi, không hề nghĩ rằng sẽ bị cự tuyệt. Ai dè nàng không hề nghĩ ngợi, liên tục lắc đầu, rất không muốn đi. Nếu không phải nhìn thấy sắc mặt Tông Chính Lâm càng ngày càng kém, Mộ Tịch Dao chắc vẫn còn chưa phát hiện ra có gì không thích hợp.
“Thứ thiếp muốn làm rất tốn thời gian. Huống hồ đây lại là lễ vật tặng điện hạ, thiếp cần mấy ngày để tự tay hoàn thành.” Nghe vậy, Tông Chính Lâm mới miễn cưỡng đồng ý, để Diệp Khai cho Mộ Tịch Dao sai bảo, đám người còn lại thì đi tới Kiềm Sơn.
Tông Chính Lâm đi rồi, Mộ Tịch Dao liền sai Diệp Khai mời sư phụ có tay nghề và thợ làm hoa về, dẫn người vào xưởng chế tác rồi đóng cửa từ chối tiếp khách. Mỗi ngày đều có hơn mười chậu hoa được mang vào trong xưởng, nhưng không thấy ai đi ra. Năm ngày nháy mắt trôi qua.
Khi nhóm người Tông Chính Lâm trở về, phát hiện cả biệt viện đến không một bóng người. Phòng của Mộ Tịch Dao cũng yên tĩnh vắng lặng, không có dấu vết đệm chăn xộc xệch, rõ ràng là mấy ngày nay không ở trong viện.

Đến khi Vệ Chân tìm được Diệp Khai ở trong thành rồi mang về biệt viện, sắc mặt Tông Chính Lâm đã rất khó coi. Quả nhiên không thể dễ dãi với nàng, nữ nhân này lại dám tự mình qua đêm ở bên ngoài! Gia quy để đâu cả rồi?
May mà có Diệp Khai hằng ngày trông chừng, không mất người. Sau khi cẩn thận bẩm báo lại hành tung của nữ chủ tử , Diệp Khai mới thở phào một cái. Nhiều ngày nay hắn thật sự là lo lắng chờ đợi cả ngày lẫn đêm, rất sợ xảy ra chuyện không may, hôm nay điện hạ trở về, cuối cùng cũng đã có thể bàn giao lại.
Vốn tưởng rằng việc này đến đây là xong, nhưng bất ngờ sau đó khiến mọi người thất kinh. Mặc dù điện hạ đã phái người đi đón, nhưng vị chủ tử kia lại đóng cửa không ra, tiếp tục ở bên trong đùa dai. Chỉ có Huệ Lan nơm nớp lo sợ đi ra thông báo: ”Chủ tử nói, nàng rất khỏe, không cần lo lắng cho nàng.”, rồi không nói thêm gì nữa.
Tông Chính Lâm nghe xong, vẻ mặt không tốt. Lại nhìn phòng ngủ trống vắng, chỉ gọi theo Vệ Chân rồi ra ngoài.
Vệ Chân theo điện hạ trong chớp mắt đã dừng chân ở bên ngoài xưởng chế tác , nhưng sau khi nhìn chằm chằm bảng hiệu mấy lần, liền xoay người hồi phủ. Trong lòng hắn rất buồn bực, đây là đang náo loạn gì đây?
Từ khi Mộ Tịch Dao vào phủ, Tông Chính Lâm rất ít khi ngủ một mình. Mấy ngày gần đây đều ngủ một mình, rất không quen. Ban đêm lúc xoay người, theo thói quen tìm kiếm phía bên cạnh, nhưng chỉ chạm vào chiếc gối, trên giường vắng vẻ, liền càng khó ngủ hơn, đành nhắm mắt dưỡng thần.
Mộ Tịch Dao không phải không muốn gặp Tông Chính Lâm, nhưng mà thứ đồ kia không thể rời người được! Thời gian vượt quá một chút, toàn bộ sẽ bị phá hủy.
Thao tác thực tế so với tưởng tượng ban đầu thực là khó hơn nhiều lắm.
Ở hiện đại, vật phẩm trang sức nước ngoài tinh sảo đẹp đẽ vô cùng, tới Đại Ngụy , công nghệ quả thực rườm rà đến phát điên. Bên trên còn có qua nhiều chênh lệch về kỹ thuật và công cụ, đều phải lọ mọ cải tiến mấy lần .
Mộ Tịch Dao cảm thấy mình quả thật đã chịu đựng quá nhiều, sau lần , đừng mong nàng sẽ lại phí công cố sức như vậy nữa. Cái này so với làm thêm giờ ở hiện đại còn mệt hơn, bi thảm hơn là việc này là nàng tự mình tìm đến, có khóc cũng không có người quan tâm.

Mộ Tịch Dao quyết tâm, nếu bắt đầu đã khó khăn vất vả như thế, vậy nhất định phải tạo ra thành quả, nếu không thì thực quá có lỗi với bản thân khi phải ngàn dặm xa xôi khổ cực đến đây? Huống chi mới có chút việc như vậy, đã muốn bỏ cuộc làm cái khác, sao nàng có thể cam tâm?
Vì vậy, nàng tức giận, dẫn theo hai đóa hoa lan cùng sư phụ có tay nghề mỗi ngày bán mạng ở trong xưởng, từng chậu hoa được bê vào lại phá đi, mấy người nhìn mà trong lòng rỉ máu. Chỗ hoa đó cũng đều là danh phẩm hiếm có đó,chủ tử đùa nghịch một trận rồi cũng chỉ có thể ném đi, quá phá của.
Ngày thứ bảy sau khi Tông Chính Lâm trở lại, cuối cùng thì Mộ Tịch Dao cũng dẫn theo người trở về. Thấy nam nhân ngồi ở vị trí chủ vị kia không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú đen lại, Mộ Tịch Dao vừa định tiến lên, nhưng không ngờ vừa mới cất bước, lại ngã xuống, ngất xỉu, chẳng biết trời đất gì nữa.
“Chủ tử!” Huệ Lan và Mặc Lan kinh hãi hấp tấp tiến lên đỡ người, thấy hai mắt Mộ Tịch Dao đóng chặt, không có chút phản ứng nào. Sắc mặt hơi tái, mất hẳn vẻ khỏe mạnh ngày thường, dọa cho hai người sợ đến mức hoang mang lo lắng.
Tông Chính Lâm bật dậy đỡ lấy nàng, bước nhanh về nột thất. Đặt người lên giường hắn lại gần nhìn kỹ hơn. Nàng hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lộ vẻ mệt nhọc, cằm nhọn thật chướng mắt, ngay cả xiêm y cũng mất đi sự cẩn thận sạch sẽ ngăn nắp thường ngày.
Đưa tay bắt mạch, thấy không phải là đại sự. Thở phào một cái, sau đó trong lòng lại dấy lên sự giận dữ, một cước đá lăn ghế đẩu đổ trên mặt đất.
Liên tục mấy ngày đóng cửa không gặp, lại biến mình thành dạng này, giông tố bão táp nổi lên trong mắt Tông Chính Lâm, nhìn Mộ Tịch Dao, khuôn mặt tuấn tú của hắn mang một tầng sương mù.
Đại phu ở trong thành trước đó bị Vệ Chân lôi về, sau đó lại bị ánh mắt lạnh lẽo của của Tông Chính Lâm săm soi, sợ đến mức lúc bắt mạch tay cũng run rẩy, nói cũng lắp bắp. Khó khăn lắm mới giải thích được rõ ràng, nói là nàng mệt nhọc quá độ, ngủ không đủ, dùng bữa không đúng lúc, thân thể suy yếu không chịu nổi. Điều dưỡng vài ngày sẽ khôi phục.
Tông Chính Lâm nghe xong, phạt Diệp Khai đi đứng ở trong sân, hai nha hoàn thì quỳ ngoài cửa.
Cố áp chế tâm tình thô bạo, nhìn người khác đút thuốc cho Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm liền quay đầu rời đi, không hề ngoảnh lại.