*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Linh Sờ Tinh​
“Nàng nên biết ý của bản điện hạ, đừng có trả lời qua loa.” Tông Chính Lâm đã quá quen thuộc với thủ đoạn của nàng, trực tiếp chặn đường lui.
“Điện hạ”. Mộ Tịch Dao nhìn Tông Chính Lâm với khí thế dọa người, nhíu mày. Nam nhân này nhất định phải hỏi rõ ràng sao? Nếu đã muốn nói rõ ràng, Mộ Tịch Dao cũng không ngại uy thế của hắn.
“Điện hạ và Chính phi cẩm sắt hòa hợp , thiếp đương nhiên sẽ cố giữ ân sủng, an ổn sống qua ngày. Sau này Chính phi chủ sự, thiếp tự sẽ kính trọng nàng ấy. Đối với điện hạ thì càng kính trọng hơn.”
Điều kiện quyết định đầu tiên là Hách Liên Mẫn Mẫn phải thức thời, biết cảm kích. Nhưng mà với bản tính của nữ nhân kia, Mộ Tịch Dao âm thầm lắc đầu, đời trước thị đối đãi các nàng cực kỳ không tốt.
Tông Chính Lâm nghe ra ý tứ của nàng, nếu hắn chạm vào Hách Liên Mẫn Mẫn, có thể hai bên đều tốt, chỉ có điều như vậy, hắn lại không muốn.

Tông Chính Lâm bị nàng chọc cho tức giận khiến sắc mặt xanh mét. Nắm chặt cổ tay nàng, kéo người vào trong ngực ôm thậ chặt “Bản điện muốn nàng kính trọng để làm gì?”. Từ khi hắn sinh ra, đã tận hưởng được thế gian tôn sùng, còn cần một chút kính trọng của Mộ Tịch Dao hay sao?
Mộ Tịch Dao ủy khuất nhìn hắn, lúng túng lên tiếng, “Thiếp nhát gan sợ phiền phức còn không được sao?” Nàng không thích như một con thiêu thân lao đầu vào lửa thì làm sao? Vô số nữ nhân bị hắn thiêu thành khói bụi rồi còn gì nữa? Nàng giữ lại một phần bản thân mình để sống cho tốt, ai bảo hắn tự tìm khó chịu làm gì?
“Nhát gan sợ phiền phức? Bản điện thấy nàng to gan lớn mật mới đúng!” Tông Chính Lâm nghĩ trước nghĩ sau, bỗng nhiên sáng tỏ, hắn như người đi dưới trời âm u, nay đột nhiên mây đen tan hết, nhìn mọi vật tất cả đều trở nên rõ ràng.
Nữ nhân này định lấy lui mà tiến, cố gắng để vượt qua. Chung chồng với người khác vốn không phải là mong muốn của nàng. Nhưng khi bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể lui bước mà thôi.
Thảo nào từ trước đến giờ nàng đối với hắn luôn như gần như xa, thì ra nguyên nhân là thế.
Tông Chính Lâm bị nàng khiến cho tức giận đến mức ngực phập phồng, cho thấy hắn đang rất giận dữ. “Ân sủng còn dễ tìm hơn so với chân tìnhsao?”
Mộ Tịch Dao kinh ngạc với sự thông minh của Tông Chính Lâm, chỉ một điểm đó mà đã thông suốt?
“Thiếp có thể an phận, dựa vào điện hạ, thật sự không tốt sao?” Mộ Tịch Dao bèn thăm dò.
“Vô liêm sỉ!” Tông Chính Lâm coi như đã hiểu rõ, nàng thật sự không tham. Vì muốn có một cuộc sống an nhàn, nên đã sớm chặt đứt những vọng tưởng không thực tế.

Điều mà Tông Chính Lâm tức giận nhất, là Mộ Tịch Dao buông tha mọi thứ một cách quá sạch sẽ lưu loát, một loại thức thời đáng gét. Mà hắn thì không thể chấp nhận ủy khuất, một đường đi đến tận bây giờ, đã luyến tiếc không nỡ buông tay.
Nhìn Mộ Tịch Dao tội nghiệp nhìn mình, Tông Chính Lâm có muốn phát hỏa cũng không được.
Nhắm mắt trầm tư thật lâu, Tông Chính Lâm hừ lạnh ra tiếng. Nàng muốn được thanh tịnh? Còn phải xem hắn có nguyện ý hay không. Nhưng những nữ nhân râu ria kia, những kẻ đó mà đáng để Mộ Tịch Dao phải cầu sự thờ ơ từ hắnsao? Tông Chính Lâm hắn đây, ngay cả thiên hạ cũng dám mưu đồ, chỉ vài cái quy củ hư không kia, có thểcoi là gì chứ?
Tông Chính Lâm nắm cằm Mộ Tịch Dao lên, vẻ mặt hung ác nham hiểm ,lời nói tàn nhẫn vô cùng. “Nàng không dám muốn, bản điện hạ lại cố tình cho”. Nhìn nàng né tránh lảng trảng, Tông Chính Lâm cường thế bức bách. “Thật tình đã trao, nếu không được sự hồi báo mà ta muốn, Kiều Kiều, nàng nói xem, kết cục sẽ như thế nào?”. Bàn tay của hắn xoa gáy nàng, sựvuốt ve này phối hợp với lời uy hiếp vừa rồi, khiến tâm tư Mộ Tịch Dao loạn lên.
Tên Tông Chính Lâm điên rồ này! Còn chưa tới lúc hắn tỏ vẻ uy phong đâu, hắn thế mà lại dám bỏ qua lễ pháp tổ tông. Nếu Nguyên Thành đế biết nàng “xúi giục” Tông Chính Lâm độc sủng mình, rất có thể tên của nàng ngay lập tức sẽ biến mất trên thế gian này.
Hơn nữa ai nói rằng có trả giá là có được sự hồi báo ngang bằng? Đúng là thứ logic thổ phỉ, thật quá xứng với cá tính mạnh mẽ , ham muốn chiếm giữ của hắn.

Trong lòng Mộ Tịch Dao tính toán không ngừng, cười khẽ một tiếng. Nắm lấy cái tay đang nắm cằm mình, từ từ tiến lại gần, kề sát vào đôi môi của hắn.
“Điện hạ, nếu thiếp đã nhận được nhưng vẫn không thể đáp lại một kết quả làm vừa lòng ngài, vậy lại nên như thế nào?”
Tông Chính Lâm giữ cái đầu đang muốn rời đi của nàng, tiếp tục nụ hôn sâu.
“Tuyệt đối không thể”. Người đàn ông vô cùng tự tin, nói năng đầy khí phách, không hề lo lắng rằng mình không chinh phục được Mộ Tịch Dao .
“Nếu không thì điện hạ ngài dùng giấy trắng mực đen, viết thư làm chứng? Nếu ngài bội ước, thả thiếp xuất cung?” đầu óc Mộ Tịch Dao vô cùng linh hoạt, trước tiên phải đòi lấy điểm tốt cho mình đã. Xem ra nếu được kết cục là Tông Chính Lâm làm trái ước định, thì đó lại càng hợp tâm ý nàng?