Dịch Quân Phi hơi nhướng mày một chút, giống như đang nhìn Lăng Y Mộc và cười nhạo: “Thế nào, tìm thông tin của tôi sao? Nếu như chị muốn hỏi tôi cái gì, chị có thể gọi điện thoại hỏi tôi, không cần lên mạng tìm tòi như vậy đâu”
“..” Cô cứng đờ, chuyện này phải nói thế nào? Nói cô chỉ là xem live stream của người nổi tiếng trên mạng, sau đó cô tò mò và tìm tòi nội dung có liên quan sao?
“Buổi tiệc mà hôm nay anh tham dự hình như chỉ mới bắt đầu không lâu, anh chạy ra như vậy thì có việc gì không?” Cô chỉ có thể gợi mở chủ đề để nói chuyện.

“Chỉ là một buổi tiệc mà thôi” Anh nói một cách thờ ơ, buổi tiệc như vậy có rất nhiều trong năm, có khi anh rất lười tham dự.

“Chị chưa ăn xong à, tiếp tục đi” Anh nhìn thoáng qua thì thấy hộp cơm vẫn còn một nửa, anh dù bận nhưng vẫn ung dung kéo ra một cái ghế.


Cô khẽ cắn môi, ngồi xuống, tay phải không bị thương cầm đũa lên, gắp thức ăn và ăn từng chút một.

Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn cô.

Dưới ánh đèn, lông mi của cô cong lên một cách tự nhiên, khi cụp mắt xuống quan sát thì càng lộ rõ khuôn mặt to cỡ bàn tay, chỉ cần bàn tay của anh thì hình như có thể hoàn toàn bao trùm hết.

Cái mũi xinh xắn và quai hàm đang phập phồng không ngừng cử động vì nhai nuốt thức ăn, giống như một loại động vật nhỏ yếu đang gặm nhắm thức ăn vậy, có một chút đáng yêu nói không nên lời.

Trước đó, anh không biết rằng nhìn một người phụ đang ăn cũng sẽ thấy mê muội như vậy.

Dường như càng nhìn thấy cô như vậy thì anh càng muốn giấu cô vào một nơi mà không ai nhìn thấy, chỉ có một mình anh có thể thấy cô, chỉ có một mình anh có thể đến gần cô.

Những người khác hoàn toàn không thể có hy vọng!

Mặc dù lúc này Lăng Y Mộc đang cúi đầu ăn cơm nhưng cô có thể cảm giác được Dịch Quân Phi đang nhìn chằm chằm vào cô.

Trong không khí dường như tràn ngập một sự lúng túng mập mờ.

Cô chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình càng ngày càng nóng, ngay cả việc nuốt nước bọt cũng có chút khó khăn.

Thật kỳ lạ, trước đây không phải lúc ăn cơm không có anh, lúc đó cô chỉ thấy ấm lòng, không có cảm giác khó chịu, còn bây giờ…
Động tác ăn cơm của Lăng Y Mộc chợt nhanh hơn, cô muốn ăn xong bữa cơm sớm hơn một chút.

Nhưng lúc này, đột nhiên anh mở miệng nói một câu: “Chị à, chị có thích Cổ Vĩ Ngạn không?”
Ộc!
Cô còn chưa kịp nuốt thức ăn vào miệng bỗng nhiên đã phun ra, sau đó họ khan một tiếng, nhìn thấy mặt bàn trước mắt bị cô phun đầy ra và… trên người anh cũng bị hạt cơm phun lên.

“Xin… xin lỗi… Cô vội vàng nói, sau đó cô rút khăn giấy ra và vội vàng lau những hạt cơm bị phun lên quần áo của anh.


Anh dửng dưng nắm lấy tay cô: “Chị, chị còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy? Chị có thích Cổ Vĩ Ngạn không?”
Cô sững sờ nhìn anh, có thích Cố Vĩ Ngạn không? Tại sao anh lại hỏi câu này? Mà… tại sao anh lại biết được cô có quen biết với Cố Vĩ Ngạn chứ? Vốn dĩ cô chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với anh mà!
Nhất thời trong đầu óc của cô đều tràn ngập đủ loại nghi ngờ.

Sự im lặng của cô khiến lông mày của anh bất giác nhíu lại, ngón tay anh khẽ lau mỗi cô, trên mỗi cô còn dính lại vài hạt cơm.

“Có thích không?” Giọng nói của anh vang lên rất nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng lại có một chút nguy hiểm.

“Tôi… tôi và anh ta thật ra không có gì cả, anh hỏi câu này làm gì vậy.” Cô muốn nghiêng đầu, tránh xa ngón tay của anh..