Vừa nghĩ đến đây, trong đầu của Lăng Lạc Giao lại càng rối thêm, âm thầm nghiến răng, rốt cuộc từ khi nào mà Lăng Y Mộc quen biết Vĩ Ngạn vậy? Tại sao trước đó không nghe Vĩ Ngạn nói, cũng không nghe Lăng Y Mộc nhắc đến? “Con phải nắm thật chặt lấy Vĩ Ngạn đó!” Phương Nguyệt Thanh nhắc nhở.

“Ừ, đừng như chị gái con, cuối cùng lại phạm phải một sơ suất lớn như vậy, uổng công vô ích” Lăng Quốc Chiến cũng nhắc nhở con gái.

Khi nghĩ đến mối nhân duyên tốt đẹp của con đứa con gái lớn, sau thì bị tai nạn xe của nó làm mất đi, trong lòng của Lăng Quốc Chiến vô cùng tức giận.

Vốn dĩ ông ta có thể là bố vợ của Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu Thị.

Nhưng mà hiện tại tốt hơn, bạn trai của con gái nhỏ bây giờ là thái tử gia Cố Vĩ Ngạn của giới giải trí.


Nhà họ Cố tốt hơn nhiều so với nhà họ Tiêu, đó mới thật sự là hào môn.

“Con biết rồi.” Lăng Lạc Giao nén lại sự bất an trong lòng nói, lúc này chỉ có đi tìm Lăng Y Mộc hỏi cho rõ ràng.

Cô ta phải làm cho rõ mối quan hệ giữa Lăng Y Mộc và Cổ Vĩ Ngạn là gì!
Buổi tối, sau khi Lăng Y Mộc tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, cô thấy bên kia cánh cửa thông giữa hai phòng hai phòng có ánh đèn hắt ra từ khe cửa.

Dịch Quân Phi… Về rồi?
Lăng Y Mộc vẫn đang suy nghĩ, giơ tay muốn gõ cửa và muốn nói chuyện với anh về việc tài xế đưa đón.

Chỉ là khi tay cô vừa gõ cửa, cửa lại không đóng sát mà chỉ khép hờ, cô vừa gõ thì cửa đã mở ra.

Sau đó, thứ đập hơi lệch trái vào mắt cô chính là một màn hình chiếu rất to, trên màn hình chiếu rõ ràng có thể thấy được là đang tổ chức hội nghị trực tuyến.

Và trên màn hình chiếu có không ít người nước ngoài.

Vào lúc này, những người trong hội nghị rõ ràng cũng nhìn thấy cô, tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn về phía cô.

“Có phụ nữ, trời ơi, tại sao tối như vậy rồi mà ở đây còn có phụ nữ?” Có người ngạc nhiên hỏi.


“Jin, đây có phải là người tình của anh không?”
“Không bằng hãy giới thiệu xem thế nào?”
“Đây có phải là người phụ nữ được gọi điện tới trong buổi họp lần trước không?”
Nhiều âm thanh khác nhau đồng loạt ập tới, sau khi Dịch Quân Phi đã tắt đi âm thanh đó thì cuối cùng trong phòng mới yên tĩnh trở lại.

Nhưng trên màn hình chiếu lại có thể nhìn thấy được những người trong cuộc hội nghị trực tuyến, những ánh mắt đó vẫn còn hiếu kỳ mà tiếp tục nhìn.

“Có chuyện?” Dịch Quân Phi quay người, nhìn và hỏi Lăng Y Mộc.

“Chuyện đó.

Đã làm phiền khi anh họp.” Cô hơi ngơ ngác đứng đó, cô không ngờ rằng vào lúc này, anh đang tổ chức hội nghị trực tuyến trong phòng.

“Không có gì.

Anh nói: “Nếu chị có chuyện tìm tôi, thì cứ nói đừng ngại”
“Chuyện đó, ngày mai anh không cần kêu tài xế đưa đón tôi đi làm nữa, tôi có thể tự đi xe buýt.

Cô nói.


.

Truyện Mạt Thế
“Lý do là gì? Chị đón xe buýt cũng là ngồi xe, tài xế đưa đón chị cũng là ngồi xe, có gì không giống sao?” Anh hơi nhướng mày.

Đương nhiên là không giống rồi! “Quá… khiến cho người khác chú ý đến.” Cô ngập ngừng nói.

Anh hơi do dự nói: “Hôm nay tài xế dùng chiếc xe gì đến đón chị?”
“Chiếc Maybach màu bạc” Cô nói.

“À, chút nữa tôi sẽ nói với tài xe, đổi một chiếc xe không khiến người khác chú ý để đón chị.

Anh nói.

Lăng Y Mộc đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, và vấn đề hoàn toàn không phải ở đây..