Lăng Y Mộc như là quả bóng xì hơi vậy, buồn bã, ỉu xìu cầm thực đơn trả lại cho người phục vụ và nói: “Chỉ những món này thôi!”
“Như vậy là đủ rồi à?” Dịch Quân Phi cười nhẹ rồi nói.

Lăng Y Mộc cắn nhẹ cánh môi hồng, một lúc lâu sau cô mới nói: “Đủ rồi!”
“Các vị thật sự có thể ăn hết sao? Những thức ăn này đủ cho bảy đến tám người ăn đó.

Có phải hai người đã gọi hơi nhiều không?” Người phục vụ nói uyển chuyển.


Dịch Quân Phi thản nhiên nói: “Trước hết thì lên những món này đi!”
Người phục vụ thấy thế thì xác nhận lại các món rồi quay người rời đi.

Dịch Quân Phi nhìn Lăng Y Mộc nói: “Nếu như chị cảm thấy vẫn chưa đủ thì lát có thể gọi thêm vài món nữa”
Cái giọng nói dung túng kia làm cô chợt giật mình.

“Ban nãy tôi có hơi càn quấy.

Để tôi đi đổi lại thực đơn! Chỉ cần gọi mấy món là đủ rồi.” Lăng Y Mộc chần chờ một chút rồi định đứng dậy đi tìm người phục vụ ghi món vừa rồi.

Dịch Quân Phi đột nhiên giữ tay Lăng Y Mộc lại rồi nói: “Không cần như vậy đâu.

Chị thích đồ ăn thì sao phải đổi”
“Tôi không muốn lãng phí.” Lăng Y Mộc nói.

Dịch Quân Phi có hơi bất ngờ.


“Có lẽ tiền thanh toán cho những món ăn này đối với anh thì cũng không đáng là bao.

Thế nhưng tôi lại không muốn gọi ra rồi lại không ăn làm lãng phí những món ăn đó.” Lăng Y Mộc cắn nhẹ môi nói.

Trước đây, cô cũng đã từng ăn một bữa ăn mà cô gọi không ít những món cô yêu thích, thế nhưng mỗi món cô chỉ ăn có một xíu sau đó lại bảo là gì mà mình phải giữ dáng, mình không thể ăn quá nhiều hay muốn giảm cân các thứ.

Nhưng sau khi cuộc sống xảy ra biến đổi đến mức “long trời lở đất” thì cô mới phát hiện rằng, thì ra có đôi khi muốn ăn một bữa cơm no nê cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Ở trong tù, mỗi bữa cơm được người ta đem tới cô đều ăn hết sạch.

Bởi vì chỉ có ăn hết mới có cái để mà sống tiếp.

Có đôi khi thậm chí cơm nước còn bị người ta ác ý đồ lên đất, cô cũng phải nhặt hết cơm lên mà ăn lấy ăn để Nếu như hôm nào xui xẻo, tất cả đồ ăn đều bị người ta “chơi khăm” khiến cho cô không thể nào ăn bữa đó, lúc đó cô chỉ có thể chịu trận nhịn đói rồi chờ bữa tiếp theo.

Có một lần kia, cô bị người ta ác ý chơi khăm đến tận hai ngày, cả hai ngày không ăn được miếng cơm nào mà chỉ có thể uống nước cầm hơi.


Khi đó cô mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của việc bị bỏ đói.

Mà sau khi ra tù, mỗi một lần cô ăn cơm cô đều không hề lãng phí, đều ăn hết thức ăn.

Con người luôn là như vậy, chỉ khi phải gánh chịu sự đau khổ khi bị đói mới có thể thực sự biết quý trọng thức ăn!
Dịch Quân Phi nhìn cô hồi lâu, một lát sau anh nói: “Được rồi, cứ làm theo lời chị nói đi.”
Nói xong, Dịch Quân Phi lại gọi người phục vụ lại một lần nữa để hủy hết những món mà đầu bếp chưa làm, cuối cùng chỉ chừa lại ba món mặn một món canh.

Lúc đồ ăn đem ra, Dịch Quân Phi chủ động giúp Lăng Y Mộc lau chén đũa.

Lăng Y Mộc cầm đũa lên, cô nhìn thức ăn trên bàn.

Trước đây cô và anh đến đây ăn cơm đầu có ngờ rằng sẽ có một ngày như hôm nay..