Trở thành một luật sư danh tiếng chính là chỉ hướng và nguyện vọng của cô.

Sau khi cô thực hiện được điều đó thì có ước mơ một ngày nào đó, cô có thể trở thành một luật sư danh tiếng, người có thể trừng trị cái ác và thúc đẩy cái thiện trong giới luật, cũng như có thể nỗ lực vì chính nghĩa trong tim cô.

Nhưng mà bây giờ giấc mộng ấy chắc chắn đã vỡ tan tành chẳng còn gì nữa.

Quan Lệ Quân nhìn đôi mắt Lăng Y Mộc lóe lên sự ảm đạm, cô ta lại càng hăng hái: “Đúng rồi, chắc là cô chưa biết.

Bây giờ tôi cũng đã có bạn trai rồi, anh ấy là bác sĩ.


Bây giờ anh ấy đang đứng bên ngoài chờ tôi, chốc lát nữa tôi sẽ giới thiệu anh ấy cho cô nhé?”
“Không cần.” Lăng Y Mộc dửng dưng nói: “Tôi cũng có bạn đang đợi ở bên ngoài, tôi đi trước đây.

“Này, đừng lo lắng nhé.”
Quan Lệ Quân nói: “Bây giờ cô còn chưa có bạn trai, bạn trai tôi là một giáo sư ở trường, quen biết cũng không ít người.

Cô có muốn để anh ấy giới thiệu giúp cô không?”
Vừa nói, cô ta vừa đi theo Lăng Y Mộc ra khỏi nhà vệ sinh.

Sau đó Quan Lệ Quân hướng về phía người đàn ông có thân hình không cao cũng không thấp đang đứng bên ngoài nhà vệ sinh và kêu lên một tiếng, ngay lập tức đối phương bước đến bên này.

Lăng Y Mộc nhìn người đàn ông đang đi tới, chạc vừa người.

Nhìn tuổi tác của anh ta có vẻ hơi lớn, trông dáng vẻ của anh ta cũng gần bốn mươi tuổi, hiển nhiên đây là bạn trai của Quan Lệ Quân.

“Bang Vũ, đây là đồng nghiệp trước đây của em, Lăng Y Mộc.


Hôm nay thật trùng hợp lại gặp cô ấy ở trong nhà vệ sinh.

Quan Lệ Quân nói, sau đó lại nói tiếp: “Y Mộc, đây là bạn trai của tôi, Hạ Bang Vũ, anh ấy là giáo sư của trường đại học Thiên Thanh.

Quan Lệ Quân há miệng là đầy sự khoe khoang.

Nhưng vị Hạ Bang Vũ này đã nhanh chóng sửa đúng lại: “Chỉ là phó giáo sư mà thôi, không phải là giáo sư gì đầu.

“Không phải hai năm nữa sẽ là giáo sư sao.” Quan Lệ Quân không đồng ý và nói, sau đó cô ta hỏi Lăng Y Mộc: “Không phải cô nói có bạn đang đợi ở bên ngoài sao?
Người đâu?” Lăng Y Mộc ngẩng đầu lên xem, nhưng thật sự không nhìn thấy Dịch Quân Phi.

Chẳng lẽ anh đã đi trước rồi sao? Trong lòng cô đang đoán thầm.

Nhưng Quan Lệ Quân lại cho rằng trước đó đối phương nói “có bạn đang đợi” chỉ là lời từ chối mà thôi, thế nên cô ta nói: “Vậy chỉ bằng chúng ta tìm một chỗ để ngồi xuống, thuận tiện cũng để bạn trai tôi xem xem xung quanh anh ấy có đối tượng nào phù hợp với cô hay không.

Lần trước anh ấy còn nói trong trường của họ, bên phía tổ hậu cần có một số công nhân xảy ra vấn đề rắc rối với hôn nhân, hằn sẽ có người hợp tuổi với cô.

Quan Lệ Quân nói xong, dường như có chút ngượng ngùng: “Cô không ngại hẹn hò với công nhân chứ, thực ra tôi muốn giới thiệu cho cô một số giáo viên ở trường của ảnh, nhưng cô cũng biết rồi đấy, những người giáo viên đó thường yêu cầu đối phương phải có lý lịch trong sạch.


Về phương diện này thì cô có chút vấn đề, nhưng cô cứ yên tâm nhé! Mặc dù công nhân tổ hậu cần của được trả lương không cao, trình độ học vấn cũng thấp hơn một chút, nhưng họ đều chịu cực khổ và chăm chỉ làm việc, giải quyết công việc với người ngoài cũng không nhiều.

Lăng Y Mộc nhìn đối phương nói một chuỗi dài, cô chỉ cảm thấy buồn cười.

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nói muốn tìm đối tượng, cũng chưa từng nói muốn hẹn hò, kết quả thì dường như đối phương đã nhảy vào và sắp xếp chuyện hẹn hò cho cô.

“Tôi không muốn hẹn hò” Lăng Y Mộc liền từ chối.

Quan Lệ Quân lại mở to hai mắt, bộ dạng của cô ta nhìn Lăng Y Mộc với vẻ không dám tin: “Có phải cô chán ghét vì đối tượng mà tôi giới thiệu cho cô chỉ là công nhân hậu cần không? Y Mộc, không phải tôi đã nói rằng bây giờ có cũng không còn như trước, yêu cầu chắc chắn phải hạ xuống, ở tuổi của cô nếu như không muốn hẹn hò nữa thì… “Thế nào, có người giới thiệu cho chị hẹn hò sao?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tại của Lăng Y Mộc, cũng làm cho giọng nói của Quan Lệ Quân giống như bị kẹt lại bên trong cổ họng.

Dịch Quân Phi mặc áo khoác ngoài, anh đi đến bên cạnh của Lăng Y Mộc và đưa cho Lăng Y Mộc một ly trà sữa: “Trước đây nghe chị nói rất muốn thử thương hiệu trà sữa này, tôi vừa mới nhìn thấy thì đi mua một lỵ.

Chị xem xem có thích khẩu vị này hay không, nếu như không thích thì một lát nữa tôi sẽ đi mua loại chị thích nữa!”.