*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng sẽ không lúng túng như vậy.

Mà bây giờ, đối mặt với sự gào khóc của cô, anh lại cảm nhận được sự giao thoa của hai thế giới băng và lửa.

Rõ ràng muốn cô đừng đau khổ như vậy, nhưng cơ thể lại cứng đờ đến mức không thể đưa ra phản ứng.


Đúng lúc này, cô bỗng nhiên lao vào vòng tay của anh, vùi mặt vào ngực anh và không ngừng gào khóc lên.

Nước mắt làm cho lớp vải ở trước ngực anh ướt sũng và dường như cũng thấm đẫm vào trong cơ thể của anh, theo sự lưu chuyển của dòng máu và ùa vào trong trái tim.

Một lúc sau, Dịch Quân Phi mới đưa cánh tay có chút cứng đờ lên và cẩn thận ôm lấy cô.

Nếu cô thực sự kiềm nén đến thế, đau khổ đến thế thì cô có thể khóc, nhưng mà chỉ có thể khóc ở trước mặt anh, anh không muốn dáng vẻ khóc lóc yếu ớt này của cô bị người khác nhìn thấy.

Khát vọng độc chiếm của anh đối với cô cũng trở nên càng lúc càng sâu đậm theo thời gian.

Sau khi xe lái đến biệt thự họ Dịch, tài xế kính cẩn bước xuống xe, nhưng Dịch Quân Phi vẫn không hề bước xuống xe mà vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu ôm chặt lấy Lăng Y Mộc, chỉ vì để cho cô khóc một trận đã đời.

Không biết đã qua bao lâu rồi, tiếng khóc của cô cuối cùng cũng dần ngừng lại, anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô đã khóc đến ngủ thiếp đi rồi.


Trên mặt đầy vệt nước mắt, đôi mắt đã khóc đến đỏ hoe sưng tấy lên, và trên đôi bàn tay của cô vẫn quấn lấy miếng băng gạc màu trắng.

Dáng vẻ này của cô trông thật đáng thương.

Bỗng nhiên, có tiếng điện thoại vang lên, đó là chiếc điện thoại ở trong túi của cô đang vang lên.

Dịch Quân Phi khẽ cau mày khi nhìn thấy ba từ “Tần Hoa Nhiên” trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến, sau đó nhấn nút trả lời.

“A lô, Y Mộc hả? Tại sao hôm nay cậu không ở nhà vậy? Phải tăng ca sao?” Giọng nói của Tân Hoa Nhiên vang lên từ phía đầu dây bên kia.

“Cô ấy bây giờ không sống ở đó nữa, và cô ấy hiện đã ngủ rồi, nếu cô có chuyện gì thì mai hằng gọi lại.


Dịch Quân Phi nói, cố tình hạ giọng xuống, sợ sẽ đánh thức người đã ngủ này.

Tần Hoa Nhiên sửng sốt, làm sao cũng không ngờ được ở đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Hơn nữa, giọng nói này nghe giống như là..


thận bế người đang ngủ say trong vòng tay, xuống xe.

Vì sợ cô sẽ cảm lạnh khi bể lấy như vậy, nên anh còn cố tình cởi áo khoác ra và đắp lên trên người của cô..