Là vì đứa trẻ này là cô lúc nhỏ sao? Nên mới khiến anh cảm thấy đáng yêu, loại cảm giác này lại không có khi anh nhìn những đứa trẻ khác.

Dịch Quân Phi lấy từng tấm ảnh ra.

Những tấm ảnh này, lúc đầu đều là một số ảnh của Lăng Y Mộc với mẹ, về sau thì trở thành những bức ảnh của một mình cô.

Và cô trong những tấm ảnh này dường như lớn hơn một chút so với những tấm ảnh của cô cùng với mẹ, có vẻ như bốn năm tuổi rồi đến năm sáu tuổi…
Những tấm ảnh này không nhiều, ít nhất là ít hơn rất nhiều so với số lượng ảnh của cô với mẹ cô.


Lăng Y Mộc nhìn những tấm ảnh này, có vẻ hoài niệm nói rằng: “Khi mẹ tôi còn sống, bà rất thích chụp ảnh với tôi, nhưng về sau bà qua đời rồi thì ảnh của tôi cũng ít đi rất nhiều.”
Chỉ thỉnh thoảng mới chụp vài tấm, hơn nữa, hầu hết đều là ảnh riêng của một mình cô.

Chẳng hạn như gia đình mới của bố, cô không thể nào hoà nhập vào đó được.

Bỗng nhiên, Dịch Quân Phi đột ngột nheo mắt lại, đôi mắt nhìn chằm chằm một tấm ảnh trong số đó, ngay cả động tác lấy ảnh từ trong cuốn album ảnh bị cháy đen đó cũng đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?” Lăng Y Mộc thắc mắc hỏi.

“Tấm ảnh này của chị..” Giọng nói của anh ngập ngừng: “Là lúc chị bao nhiêu tuổi vậy?”
Lăng Y Mộc nhìn sang, chỉ thấy cô gái nhỏ trong tấm ảnh đang mặc một chiếc váy hoa, đứng trước một hàng rào, phía sau lưng là ngọn núi lớn tươi tốt làm nền.

Trong mắt của Lăng Y Mộc có vài phần ấm áp khi nhìn tấm ảnh này: “Khi chụp tấm ảnh này, tôi khoảng chừng tám, chín tuổi, đó là chiếc váy hoa mà tôi rất thích.

Nhưng chiếc váy này khá đắt, lúc đó hình như có giá hơn ba trăm ngàn, cũng chỉ gia đình có điều kiện khá khẩm chút mới mua chiếc váy như vậy cho con.

Lúc đó tôi cũng không dám nói với bà ngoại, nhưng bà ngoại thấy tôi thích chiếc váy này nên đã dành dụm tiền, cắn răng chịu đựng để mua cho tôi.”

Cô sẽ khắc ghi trong lòng tình cảm của bà ngoại dành cho cô suốt cả cuộc đời.

Càng trưởng thành thì cô cũng càng hiểu được chiếc váy hoa này không hề đơn giản.

E rằng lúc đó bà ngoại mua chiếc váy này cho cô, có lẽ đã phải chịu không ít áp lực, ông ngoại, còn có cậu lớn, cậu hai, dì ba… đều sẽ chỉ trích bà ngoại không nên tiêu số tiền này.

Dù sao thì số tiền ba trăm nghìn này cũng là một con số khá lớn đối với họ khi đó.

Khi đó, thu nhập hàng tháng của mỗi người cũng chỉ là hai triệu tư mà thôi, mà thu nhập của bà ngoại toàn bộ đều kiếm từ các công việc chế biến thủ công khác nhau.

“Chỗ của chị sống lúc đó tên là gì?” Dịch Quân Phi hỏi.

Chỉ là giọng nói của anh mang theo một sự kỳ lạ khó nhận ra.

“Vào thời điểm đó thì gọi là thôn Trị Hòa, hiện giờ thôn và làng đều đã được hợp nhất lại và đổi thành thị trấn rồi, nên được gọi là thị trấn Trị Hòa.”
Lăng Y Mộc có hơi lấy làm lạ tại sao đối phương lại hỏi như vậy, trước đây, không phải anh đã đến thị trấn Trị Hòa để tìm cô sao, lẽ nào anh không biết nơi đó gọi là gì ư?
Ánh mắt của Dịch Quân Phi tối sầm lại: “Chiếc váy này hiếm có trong thị trấn của chị sao?”
“Có phải hiếm có trong thị trấn hay không thì tôi không biết, nhưng tôi là người duy nhất có nó vào thời điểm đó trong thôn.


Lúc đó, chị họ của tôi đã giận rất lâu, luôn miệng nói rằng bà ngoại thiên vị, muốn cướp đi chiếc váy này từ tôi.” Lăng Y Mộc nói, nhớ đến dáng vẻ bực tức lúc đó của chị họ Hoa Lệ Giai thì lại có chút hả giận như một đứa trẻ vậy.

“Vậy về sau thì sao? Chiếc váy đó có bị cô ta giành lấy không?” Anh hỏi.

“Về sau, trong một lần ra ngoài đi chơi thì tôi đã làm rách chiếc váy rồi, và cũng không mặc được nữa, sau lần đi chơi đó thì tôi đã đổ bệnh.” Cô nói.

“Đổ bệnh? Chị lúc đó đã đổ bệnh ư?” Giọng điệu của anh có vẻ như đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Chỉ bị sốt thôi, sốt vài ngày, sốt đến mức có chút mơ mơ màng màng.

Nhưng về sau đã khỏi bệnh thì vẫn vui vẻ nhảy nhót.

Đáng tiếc là chiếc váy này đã không còn nữa.”.