Người đó là chồng mới cưới của con gái họ hàng đồng nghiệp của Hoa Nhiên, hiện đang sống trong thành phố Sơn Lý.

Để đề phòng, Tần Hoa Nhiên còn cố ý giả vờ tuỳ miệng hỏi tên người đó, nhưng kết quả là người đồng nghiệp đó không biết đối phương tên là gì, chỉ biết người đó họ Du
Họ Du này rất hiếm thấy.

Tàn Hoa Nhiên cho đến nay đã chắc chắn được bảy tám phần rồi.

Nhưng vì để đề phòng, lúc này Tân Hoa Nhiên vẫn phát đoạn video đó cho Lăng Y Mộc xem.


Đây là đoạn video trêu chọc cô dâu chú rể trong ngày cưới, trong video là một bầu không khí niềm vui tràn trề, ngập tràn tiếng cười.

Đôi mắt của Lăng Y Mộc nhìn chăm chăm lấy chú rể trong đoạn video.

Chú rể mặt mày vui vẻ, cùng nhau hoàn thành một số yêu cầu trong tiếng hò reo của mọi người xung quanh.

Đây dường như chỉ là một đoạn video vui mừng rất đỗi bình thường nhưng chỉ có một điều bất thường duy nhất chính là người chú rể này.

Lăng Y Mộc nhìn chăm chăm lấy khuôn mặt mập mạp ấy, trong lòng như thể đã gợi lên một làn sóng to gió lớn vậy, cho đến bây giờ, cô vẫn còn có thể rõ ràng nhớ được người đàn ông này đã từng ở trên toà lạnh lùng làm chứng rằng nhìn thấy cô uống rượu.

Hơn nữa còn nói rằng lúc đó đã từng khuyên răn cô đã uống rượu thì đừng lái xe, nhưng đã bị cô từ chối, cô khăng khăng làm theo ý mình và lái xe rời đi!
Nhưng rõ ràng, những chuyện này hoàn toàn không có.

Hơn nữa, cô với người này thậm chí có thể nói là không quen không biết, chỉ là dùng bữa trong cùng một nhà hàng, và người đó vừa hay lại ngồi ở bàn bên cạnh cô mà thôi.

Thậm chí cho đến bây giờ cô cũng không hiểu được tại sao đối phương lại nói những lời như thế ở trước toàn? Có người muốn anh ta nói như vậy sao? Có người nhất định phải đổ lỗi cho cô sao?

Nhưng chính vì nhân chứng không có bất kỳ quan hệ lợi hại nào với cô nên quan toà càng tin tưởng vào lời khai của nhân chứng hơn.

Nhất là khi… những nhân chứng đó, không chỉ có một người.

“Là anh ta đúng không?” Tần Hoa Nhiên hỏi.

“Ừm, chắc là vậy.” Lăng Y Mộc nói: “Người này hiện đang ở đâu, cậu có thể dò hỏi được không?”
“Có lẽ sẽ không thành vấn đề, lát nữa tớ sẽ hỏi đồng nghiệp của tớ.” Tần Hoa Nhiên nói: “Vậy cậu định đến thành phố Sơn Lý để kiếm anh ta?”
“Chí ít phải điều tra rõ ràng một số chuyện cơ bản trước rồi mới đi.

Những nhân chứng lúc đó hiện nay cũng không thể tìm được, manh mối duy nhất hiện giờ cũng chỉ có mỗi anh ta Lăng Y Mộc nói.

Tần Hoa Nhiên hiểu được nỗi băn khoăn của cô bạn thân, sợ rằng đến lúc đó, ngay cả manh mối này cũng không còn.

Suy cho cùng thì vụ tai nạn xe hơi năm đó quá kỳ quặc, đồng thời lại có quá nhiều nhân chứng nhắm vào Y Mộc, giống như có một mạng lưới vô hình ở đằng sau đang lên kế hoạch cho điều gì đó vậy.


“Cũng được, vậy lần này dò hỏi rõ ràng trước rồi hằng nói.” Tần Hoa Nhiên nói.

Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên, Lăng Y Mộc như thể cảm thấy điều gì đó vậy, chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có một chiếc xe hơi đang đậu ở cách đó không xa.

Cửa kính của chiếc xe đang mở, có một người đàn ông ngồi ở bên trong chiếc xe đang nhìn về phía họ.

Đó là một người đàn ông thoạt nhìn đã rất điển trai, nằm ở giữa thiếu niên với đàn ông, một khuôn mặt thắng bại khó bàn lại rất phù hợp với vẻ đẹp dịu dàng ôn hoà đang thịnh hành lúc này.

Ngũ quan tinh xảo, giống như bước ra từ trong tranh vậy.

Chỉ là vào khoảnh khắc này, đôi môi mỏng của người đàn ông đang mím chặt lại, và trong đôi mắt đen láy đẹp để ấy như đã mang theo một sự tức giận.

Người đàn ông này… đang tức giận sao? Lăng Y Mộc suy nghĩ, hơn nữa với hướng nhìn của đối phương trong lúc này, có vẻ như điều đã khiến anh ta tức giận chính là hướng của cô….