Lâm Tâm Nguyệt chìm vào trong hạnh phúc nên không có chú ý tới ánh mắt lạnh lùng sắc bén lóe lên tức giận kèm theo không cam lòng cách đó không xa.

Nam Cung Phong biết Lâm Tâm Nguyệt hẹn hò với Cổ Trạch Sâm, cho nên mới tìm cách quấy rối hai người, bản thân lại ở dưới nhà Lâm Tâm Nguyệt chờ cô cả đêm, không ngờ anh lại chứng kiến tình cảnh anh không muốn nhìn thấy nhất, thoáng cái lửa giận xông lên tận não, anh thật sự muốn đem hình ảnh đẹp đẽ này đập nát, nhưng nụ cười hạnh phúc của cô khiến anh do dự. Đó chính là nụ cười anh muốn nhìn thấy nhất, nhưng người khiến cô cười hạnh phúc lại không phải là anh.

Đã quá muộn phải không? Nhưng anh không cam lòng, mười mấy năm qua người làm bạn bên cạnh cô rõ ràng là anh.

Nam Cung Phong nhìn đôi nam nữ đứng cách đó không xa đang ôm lấy nhau, anh siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào thịt cũng không hay biết.

Bên đầu kia, Lâm Tâm Nguyệt mang dáng vẻ hoa si bước vào nhà, nhớ lại nụ hôn kia, cô nhịn không được vươn tay vuốt nhẹ cánh môi, sau đó liền cười khúc khích như con ngốc.

Khi cô hoàn hồn mới phát hiện ánh mắt lóe sáng nhiều chuyện nhìn chằm chằm mình của Lâm Đinh Đinh.

“Khụ, em làm gì mà nhìn chị chằm chằm như vậy?” Lâm Tâm Nguyệt khôi phục lại dáng vẻ bình thường, làm bộ như không có chuyện gì đi vào trong nhà, ngồi trên ghế sô pha đổi giày.

Lâm Đinh Đinh lập tức sáp đến, ngồi bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, bắt đầu ‘tra hỏi’ cô.

“Không cần giả bộ, em đều thấy hết rồi, mau nói, người kia là ai? Hai người bắt đầu từ khi nào? Nhanh như vậy đã để người ta đưa về nhà rồi.”

Mặc kệ là trong phim hay là lúc này, Lâm Đinh Đinh vẫn rất nhiều chuyện không hề thay đổi, Lâm Tâm Nguyệt đã được thỉnh giáo, nếu hiện giờ cô không nói rõ, tối hôm nay cô nhất định khỏi phải ngủ.

Bây giờ, Lâm Tâm Nguyệt không chút lo lắng Cổ Trạch Sâm và Lâm Đinh Đinh nữa, đã xác nhận quan hệ cô tin tưởng Cổ Trạch Sâm sẽ là người một lòng một dạ. Về phần Lâm Đinh Đinh, sống chung mười mấy năm, cô biết Lâm Đinh Đinh là người rất đơn giản, thuần khiết và rất quan tâm người thân. Cô cũng tin tưởng Lâm Đinh Đinh tuyệt đối sẽ không cướp bạn trai của chị mình.

Lâm Tâm Nguyệt đem tình sử của mình và Cổ Trạch Sâm kể từ đầu tới đuôi cho Lâm Đinh Đinh nghe, đương nhiên cô lược bớt chuyện mình sống chết bám theo người ta ra sao.

"Thì ra là thế, thật là lãng mạn" Lâm Đinh Đinh hâm mộ nói.

Lâm Tâm Nguyệt thở dài một cái, bởi vì cô biết con bé này lại bắt đầu ôm ấp tình cảm mơ mộng.

“Chi không chịu tiếp nhận Nam Cung Phong là vì anh ta hay sao?”

Nghe Lâm Đinh Đinh nhắc tới Nam Cung Phong, ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt có chút buồn bã, từ lúc cô biết Nam Cung Phong có tình cảm với mình, cô liền biết mình sẽ làm anh bị tổn thương, bởi vậy ngoài hai từ ‘xin lỗi’, cô không thể cho anh bất kì hi vọng nào.

“Chị, anh Nhã Nguyệt có biết chuyện chị và Cổ Trạch Sâm gặp lại nhau chưa?” Đột nhiên, Lâm Đinh Đinh nhớ tới Lâm Nhã Nguyệt – kẻ cuồng em gái kia, nghiêm túc hỏi.

Thân thể Lâm Tâm Nguyệt cứng đờ, cô suýt chút nữa quên mất trong nhà còn có ông anh trai phúc hắc ngầm của mình, nếu anh hai biết cô đã gặp lại Cổ Trạch Sâm, không biết anh sẽ làm gì Cổ Trạch Sâm nữa. Cô vẫn còn nhớ rõ những người theo đuổi cô ngày trước bị anh hai xử trí ra sao, thậm chí ngay cả Nam Cung Phong cũng không có biện pháp tránh thoát, đủ để chứng tỏ công lực phúc hắc của anh trai cô thâm hậu đến mức nào.

Không được, tạm thời không thể để cho anh hai biết. Nếu anh hai biết, Sam nhất định sẽ thảm.

Lâm Tâm Nguyệt quay sang Lâm Đinh Đinh cầu khẩn: “Đinh Đinh, hứa với chị, không được đem chuyện này nói cho anh hai biết nhá.”

“Chi yên tâm đi, em nhất định đem chuyện này giữ kín như bưng.” Lâm Đinh Đinh nghịch ngợm nháy mắt với Lâm Tâm Nguyệt.

Lâm Tâm Nguyệt nghe thế mới yên tâm, may quá anh hai chưa biết cô về Hong Kong là vì Sam, còn có ‘hẹn ước mười năm’ giữa cô và Sam. Chỉ cần Đinh Đinh không nói, anh hai sẽ không biết cô gặp lại Sam, sau này tìm thời cơ tốt nói cho anh hai chuyện này vậy.

Nhưng Lâm Tâm Nguyệt đã quên, người biết chuyện này còn có ông nội của cô. Hơn nữa, tính cách của ông Lâm rất thích xem trò vui, chuyện của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đã sớm bị ông đem ra bán. (Tác giả: cho nên con gái, con yên giấc đi.) Vả lại, cô đã quên còn có một Nam Cung Phong ở đây, Lâm Đinh Đinh không nói, Nam Cung Phong sẽ không để cho Cổ Trạch Sâm theo đuổi cô dễ dàng như vậy đâu, thậm chí cô còn quên mất anh trai cô có năng lực điều tra chuyện của cô dễ như lật sách. Tóm lại, quả nhiên chỉ số thông minh của con gái khi rơi vào tình yêu bằng số 0 là không sai.

--- ------ ------ ------ -------- ngăn cách --- ------ ------ ------ ------ ---

“Nhã Nguyệt, tôi thấy người kia Cường_Hôn Tâm Nguyệt đó!”

Im lặng. . .

“Ầm! Cậu_Nói_Cái_Gì?”

“Nhã Nguyệt, tuy rằng không cam lòng, nhưng tôi không thể không thừa nhận, Tâm Nguyệt ở chung một chỗ với anh ta rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Đã lâu rồi tôi chưa thấy Tâm Nguyệt cười vui vẻ như vậy.”

“À, nói vậy cậu định buông tay?” Giọng nói bình tĩnh từ đầu dây bên kia truyền sang, không hổ là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, nhanh như vậy liền biết ý đồ của anh, đã bình tĩnh lại.

“Cậu nói đi, tôi là người dễ dàng chấp nhận buông tha như vậy à?”



--- ------ ------ ------ -------- ngăn cách --- ------ ------ ------ ------ ---

Kể từ sau khi cô và Cổ Trạch Sâm xác định xong mối quan hệ, ngày nào hai người cũng dính nhau giống như keo sơn, hầu như toàn bộ Tây Cửu Long đều biết hai người đang yêu đương, đương nhiên biểu hiện của mỗi người đều khác nhau.

Thật vất vả mới có người đẹp đến, lại bị bác sĩ Cổ ‘bắt’, ông trời bất công mà ------ Đây là tiếng lòng của toàn bộ nhân viên pháp chứng.

Không hổ là bác sĩ Cổ, nhanh như vậy liền đem người đẹp của Bộ Pháp Chứng bắt lấy ---- Đây là tiếng lòng đày tự hào của Bộ Pháp Y.

Vợ chồng Cổ Trạch Dao và Cao Ngạn Bác thấy Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng thành một đôi, trong lòng đều vui mừng thay bọn họ.

Tất nhiên cũng không phải ai cũng vui vẻ, trước mắt liền có một người.

Nam Cung Phong nhìn hay người nắm tay nhau, cảm thấy rất là chói mắt, nụ cười của anh càng xán lại hơn, giống như hoa bách hợp nở rộ.

Tuy rằng Nam Cung Phong cười rất xán lạn, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người: Tâm trạng của tôi không tốt, không, là đặc biệt không tốt.
Tiểu.Ngữ.LE.QUY.DON
“Cổ tiên sinh, sao ngày nào cũng đến bệnh viện hết vậy, chẳng lẽ có bệnh gì à?”

“Hiện tại, chị hai tôi mới đổi bác sĩ điều trị, làm em trai tại sao có thể không đến xem kĩ một chút?”

“Vậy anh đi gặp chị hai anh đi, tại sao lại còn dẫn theo Tâm Nguyệt, cô ấy và chị anh không có quan hệ gì mà.”

“Tâm Nguyệt hiện tại là Bạn_Gái của tôi, đi thăm chị hai tôi là chuyện bình thường thôi.”

. . .

. . .

Lâm Tâm Nguyệt thấy hai người gặp nhau là cãi một trận, mới đầu cô còn cảm thấy ngạc nhiên hiện tại cô đã quen rồi. Cô không hết biết nói gì luôn, hai người họ xúm lại giống hệt như hai đứa trẻ, không ai chịu nhường ai.