Hai tháng nay, cuộc sống của Lâm Tâm Nguyệt rất phong phú, mỗi ngày nếu có thời gian rãnh rỗi cô sẽ hẹn hò với Cổ Trạch Sâm, hoặc là đi thăm Cổ Trạch Dao. Dưới sự trị liệu của Nam Cung Phong, tốc độ bình phục của Cổ Trạch Dao rất tốt, so với ‘Cổ Trạch Dao’ nằm trên giường bệnh cả ngày như trong phim thì bây giờ Cổ Trạch Dao đã có thể chống nạng đi bộ được rồi.

Mặc dù mỗi lần gặp nhau Cổ Trạch Sâm và Nam Cung Phong đều cãi nhau hai ba câu, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự cảm kích của anh đối với Nam Cung Phong.

Nên mới nói tình hữu nghị giữa hai người đàn ông rất kì lạ, từ lúc đầu Cổ Trạch Sâm và Nam Cung Phong đối chọi nhau rất gay gắt, từ cãi nhau dần dần biến thành luyến tiếc lẫn nhau.

Cải này, ngay cả Lâm Tâm Nguyệt cũng cảm thấy khó tin.

--- Nhà Cổ Trạch Sâm ---

Cổ Trạch Sâm đi vào phòng liền thấy bạn gái mình đang chăm chú nhìn màn hình vi tính.

“Đang xem cái gì vậy?” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt từ phía sau, đem đầu dựa vào hõm vai của cô.

“Em đang đọc tiểu thuyết nhiều kỳ của anh, ừm, không ngờ bạn trai của em lại có tài văn chương như vậy ha.” Lâm Tâm Nguyệt tựa vào ngực Cổ Trạch Sâm, tự hào nói.

“Muốn đọc tiểu thuyết của anh thì nói với anh là được rồi, anh có giữ lại trọn bộ, em muốn xem khi nào cũng được. Em nhìn máy vi tính cả ngày như vậy, đối với con mắt không tốt.” Cổ Trạch Sâm quan tâm bạn gái hết sức mình.

“Thế em lấy hết đi, khi đó anh đừng có đau lòng nha.” Lâm Tâm Nguyệt nghịch ngợm nói.

“Đồ ngốc. anh chỉ đau lòng em thôi.” Cổ Trạch Sâm nhéo nhéo mũi Lâm Tâm Nguyệt, nuông chiều nói.

“Dạ, cám ơn thầy Cổ đã chỉ dạy.” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, khẽ hôn lên môi Cổ Trạch Sâm.

“Tôi nói hai người nha, mới sáng sớm thôi có cần phải buồn nôn như vậy không?” Đúng lúc Cao Ngạn Bác đi ngang qua cửa phòng Cổ Trạch Sâm nhìn thấy một màn này nên cố tình trêu ghẹo.

Lâm Tâm Nguyệt mắc cỡ dúi đầu vào trong lòng ngực Cổ Trạch Sâm, lỗ tai ửng hồng, mất mặt quá!

Cổ Trạch Sâm thấy bộ dạng xấu hổ của Lâm Tâm Nguyệt, chau mày quay sang nhìn Cao Ngạn Bác: “Chẳng lẽ anh không biết cái gì gọi là bất lịch sự sao?”

“À, hiểu rồi, vậy tôi không quấy rầy nữa.” Cao Ngạn Bác nói xong liền bỏ đi.

Nghe tiếng bước chân đi xa, Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu ra oai: “Đều tại anh.” Tay cô khẽ đấm vào ngực Cổ Trạch Sâm.

“Phải, phải, phải, đều do anh không tốt, ha ha.” Cổ Trạch Sâm đem Lâm Tâm Nguyệt kéo vào trong lòng, trêu chọc.

“Em hỏi anh, sáng sớm gọi em tới nhà anh làm gì hở?” Cuối cùng, Lâm Tâm Nguyệt nhớ tới cô muốn hỏi nguyên nhân bị gọi tới đây.

“Anh biết em thích ăn đồ ngọt, bạn của anh giới thiệu cho anh biết một nhà hàng bán điểm tâm ngọt rất ngon, nhưng việc buôn bán của bọn họ rất đắc khách, về cơ bản điểm tâm ngọt sẽ bán hết trong buổi sáng, cho nên sáng sớm liền gọi em tới đây, chuẩn bị dẫn em đi ăn.”

“Thật hả? Ở đâu, ở đâu?” Lâm Tâm Nguyệt mở to hai mắt sáng như sao, ánh mắt nóng bỏng nhìn Cổ Trạch Sâm.

Đối với biểu hiện của bạn gái, Cổ Trạch Sâm rất bất đắc dĩ, Lâm Tâm Nguyệt rất thích đồ ăn ngọt, có thể nói là mọi người đều biết, ngay cả khi Cao Ngạn Bác mua bánh gato tới bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao, nếu biết Lâm Tâm Nguyệt có mặt, anh ta sẽ mua thêm một phần.

Tuy là bất đắc dĩ, nhưng Cổ Trạch Sâm vẫn nuông chiều cô, quả nhiên là người đàn ông tốt hiếm có. 

Bấy giờ, điện thoại của cả hai đều vang lên.

“Xem ra chúng ta không đi được rồi.” Giọng điệu Cổ Trạch Sâm có chút chán chường.

Lâm Tâm Nguyệt trầm mặc nhìn bốn chữ ‘Chung cư Tây Cống’, cuối cùng cũng bắt đầu.

Cổ Trạch Sâm nghĩ rằng Lâm Tâm Nguyệt khó chịu vì không được ăn đồ ngọt, liền an ủi: “Không sao, để lần sao đi, chúng ta mau xuất phát thôi.”

Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác cùng nhau trở về Bộ Pháp Chứng cùng nhau tụ họp với những người khác, cầm công cụ, lập tức đến hiện trường vụ án. Bởi vì không ở chung một tầng lầu, Cổ Trạch Sâm đã tới hiện trường vụ án trước.

Khi bọn họ tới hiện trường vụ án liền thấy một đám kí giả và quần chúng vây quanh, Lâm Tâm Nguyệt nhìn hiện trường mở màn nội dung bộ phim, trong lòng rất là phức tạp.

Nội dung phim đã bắt đầu, đồng nghĩa với người nhà và bạn bè của cô cũng sẽ bị cuốn vào trong vụ án, cô tuyệt đối sẽ không để cho mọi người bị tổn thương.

“Chúng ta đi vào thôi.” Nghe lời Cao Ngạn Bác nói, Lâm Tâm Nguyệt lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bởi vì cô hiểu rõ tầm quan trọng của pháp chứng hơn bất kì ai, cô không để cho những việc khác quấy rầy tới sức phán đoán của cô, đây là trách nhiệm của nhân viên pháp chứng.

“Sir Tim, hiện trường xảy ra án mạng ở lầu ba, cả nhà bị giết hại, tổng cộng có bốn người chết.”

Nghe lời thoại y chang nội dung trong phim, hiện tại Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất bình tĩnh. Nếu như mỗi lần đến hiện trường vụ án, cảnh sát đều nói cùng một lời thoại như vậy với bạn, chỉ có khác địa điểm, không muốn bình tĩnh cũng khó.

Lúc này, Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác đều chú ý tới vết máu trên lá cây ở bên cạnh, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Trên đó còn có người sống, đây là tiếng lòng của Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác.

Mặc dù Lâm Tâm Nguyệt có chút bị nội dung phim ảnh hưởng, nhưng phần lớn là dựa vào kiến thức nghề nghiệp mà cô tích lũy được trong nhiều năm phá án.

"Bác sĩ Cổ, đã tới chưa" Cao Ngạn Bác liền hỏi Josie.

"Tới rồi "

“Tốt. "

Đang lúc Lâm Tâm Nguyệt muốn đi lên trên cùng với mọi người, chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

“Chết nhiều người như vậy còn nói tốt?” 

Lâm Tâm Nguyệt quay đầu nhìn qua liền phát hiện Lâm Đinh Đinh mặc quần áo thể thao nghi ngờ nói.

Cô xém quên, người đầu tiên phát hiện án mạng là Đinh Đinh, con bé này nhất định bị hoảng sợ rồi.

Lâm Tâm Nguyệt làm bộ kinh ngạc nói "Đinh Đinh?"

Bây giờ, Lâm Đinh Đinh mới phát hiện Lâm Tâm Nguyệt đứng cách đó không xa: “Chị, sao chị lại ở đây?” Lâm Đinh Đinh trợn hai mắt ngạc nhiên hỏi.

Lâm Tâm Nguyệt buồn bực, chẳng lẽ cảm giác tồn tại của cô thấp như vậy sao? Hiện tại mới nhìn thấy cô.

“Lời này là chị hỏi em mới đúng, tại sao em lại ở đây, nơi này chính là hiện trường vụ án.” Dù trong lòng Lâm Tâm Nguyệt có chút buồn bực, nhưng cô vẫn quan tâm cô em gái này.

“Á! Em suýt quên mất chị là pháp chứng!” Lâm Đinh Đinh nhìn thùng dụng cụ trên tay Lâm Tâm Nguyệt mới nhớ tới công tác của cô, liền hiếu kì hỏi: “Chị, nhiều người chết như vậy, vì sao anh kia lại nói là tốt?”

Lâm Tâm Nguyệt vừa muốn trả Lâm Đinh Đinh, chợt nghe tiếng Cao Ngạn Bác gọi cô ở trên lầu.

“Tối rồi nói, giờ chị đi làm việc.” Lâm Tâm Nguyệt cầm lấy thùng dụng cụ vội vã chạy lên lầu.

Lên tới trên lầu, thấy mặt sàn đầy máu, ba cổ thi thể nằm bất động ở ba nơi, ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt buồn bã.

Một gia đình tốt đẹp, không hiểu sao tên kia lại có thể xuống tay được, đó đều là máu của ba hắn mà.

Nhưng tình huống hiện tại khôn cho phép cô suy nghĩ nhiều, Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu quan sát chung quanh, tìm kiếm chứng cứ.

Thấy Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm từ trên ban công đi vào, tuy biết rõ tên kia sẽ không chết, nhưng Lâm Tâm Nguyệt vẫn hỏi: “Người bị thương kia như thế nào rồi?”

“Hẳn là không có chuyện gì.”

“Rõ ràng chúng tôi kiểm tra phát hiện anh ta đã tắt thở rồi mà, tại sao mọi người chưa lên đã biết anh ta còn cứu được?” Thẩm Hùng nghĩ mãi không rõ lên tiếng hỏi.

“Đó là bởi vì con người sau khi chết máu sẽ đông lại, nhưng chúng tôi phát hiện máu của anh rơi xuống dưới không có như vậy.” Lâm Tâm Nguyệt giải thích cho Thẩm Hùng trước Cổ Trạch Sâm.

“Hơn nữa, anh cũng có thể nhìn nhãn cầu của anh ta, người sau khi chết nhãn cầu sẽ mất đi hơi nước, nhãn đầu trở nên vẩn đục. Ngược lại, nếu nhãn cầu không bị vẩn đục, cho dù không có nhịp tim, có thể chỉ là bị sốc.” Cao Ngạn bác bổ sung thêm.

Thẩm Hung đón bọn người Lâm Tâm Nguyệt cho biết sếp Trương đã thăng chức rồi, người mới tới là một vị madam.

Lâm Tâm Nguyệt biết madam này là Lương Tiểu Nhu, Lâm Tâm Nguyệt rất muốn gặp mặt Lương Tiểu Nhu, lúc xem phim cô rất bội phục Lương Tiểu Nhu, mặc kệ là cô ấy dũng cảm phá án hay là bảo vệ người nhà và cấp dưới. Hoặc là sau này bị thương nhưng vẫn có thể kiên cường đứng lên, đều khiến Lâm Tâm Nguyệt bội phục. Trước cô cũng có đến tổ Hoàng Tảo giúp đỡ, nhưng không gặp được Lương Tiểu Nhu,. Song, cô và Mã Quắc Anh có hợp tác với nhau vài lần, so với phong cách điệu cao của Mã Quắc Anh, Lâm Tâm Nguyệt càng thích Lương Tiểu Nhu, nhưng mà cô tuyệt đối không thừa nhận vì trong pháp chứng 2 Cổ Trạch Sâm đối xử tốt với Mã Quắc Anh mà giận chó đánh mèo đâu.

Lâm Tâm Nguyệt đứng ở phía sau thấy Lương Tiểu Nhu tràn đầy anh khí treo ở trên vách tường, trong lòng có chút kích động.

Bởi vì ô cửa sổ nhỏ đã bị Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm chiếm giữ, cô không thể tự giới thiệu bản thân với Lương Tiểu Nhu được, buộc lòng phải chờ chút nữa làm quen sau.

Lâm Tâm Nguyệt đi ra khỏi WC bắt đầu công việc của mình, không bao lâu liền thấy Lương Tiểu Nhu ăn mặc y như trong phim đi tới, Lương Tiểu Nhu và Mã Quắc Anh đều là người đẹp thành thục và đều có tự tin như nhau.

Lâm Tâm Nguyệt vứt một cái liếc mắt cho Cổ Trạch Sâm, cô nhớ trong phim Cổ Trạch Sâm và Lương Tiểu Nhu từng có quan hệ yêu đương. (Tác giả: Gái ơi, con ghen hơi bị nhiều >”<)

Cao Ngạn Bác giới thiệu mọi người cho nhau làm quen, khi giới thiệu tới Lâm Tâm Nguyệt, Lương Tiểu Nhu đặc biệt quan sát cô nhiều hơn.

Lúc Lương Tiểu Nhu ở tổ Tảo Hoàng đã nghe tới tên Lâm Tâm Nguyệt, đối với chuyện Lâm Tâm Nguyệt sử dụng vi biểu tình giúp tổ Tảo Hoàng phá vài vụ án lớn, cô cũng cảm thấy rất hứng thú, tiếc là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Vì vậy bây giờ có cơ hội gặp mặt Lâm Tâm Nguyệt, tránh không được chuyện cô để ý Lâm Tâm Nguyệt nhiều hơn người khác.

Nhưng, Lâm Tâm Nguyệt lại không nghĩ ra, tại sao cô lại bị Lương Tiểu Nhu chú ý đặc biệt như vậy.

Trải qua một hồi tìm kiếm chứng cứ chấn động lòng người, cuối cùng cũng thu gom xong vật chứng.