Edit: Tịch Ngữ

Sau khi đính hôn xong, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm vẫn dính nhau như sơn, nồng nàn ngọt ngào. Ngọt đến không thể ngọt hơn được nữa, đương nhiên mọi người đều nhìn thấy. Trên thực tế, Cổ Trạch Sâm có cảm giác đau lòng và khổ thân. Anh vốn nghĩ rằng sau khi đính hôn là có thể đem vợ yêu rước về nhà, sống cuộc sống hạnh phúc đẹp đẽ của chính mình, không ngờ ngày ấy còn xa xôi.

Sau khi đính hôn, mọi chuyện vẫn không thay đổi. Mỗi ngày anh vẫn đưa đón Lâm Tâm Nguyệt đúng giờ, ngày nào cũng phòng không gối chiếc, chỗ tốt là Lâm Tâm Nguyệt bị gắn mác ‘vợ chưa cưới của bác sĩ Cổ’. Mặc dù, anh hi vọng có thể đem danh hiệu ‘bà Cổ’ gắn lên người cô hơn. Nhưng, anh trai và anh nuôi của người ta canh chừng quá nghiêm ngặt, một khe hở cũng không có.

Bác sĩ Cổ của chúng ta quyết định cố gắng phấn đấu, liền ra sức trực đêm đẩy nhanh tốc độ. Thề nhất định phải đem nhà mới sửa sang lại trong thời gian ngắn nhất. Diệt sạch những kẻ không có lòng tốt chỉ muốn cản trở không cho anh và Lâm Tâm Nguyệt có thế giới hai người. Khi Cổ Trạch Sâm nghe tin Nam Cung Phong và Lâm Nhã Nguyệt phải về Mĩ một chuyến, lập tức cười to ba tiếng, đang định giết lợn đốt pháo ăn mừng. Nhưng Lâm Nhã Nguyệt lại tặng một câu ‘Muốn kết hôn có thể, muốn kết hôn với em gái của tôi cũng không thành vấn đề, muốn ở chung một nhà có thể bàn bạc, nhưng…chờ tôi về rồi hãy quyết đinh.’ Nhiệt huyết trong người Cổ Trạch Sâm đang sôi sục, nhất thời bị chậu nước lạnh tạt tắt ngủm. Cả người giống như bong bóng xì hơi. Lâm Tâm Nguyệt biết anh trai mình chơi xấu chồng chưa cưới của mình, cô chỉ lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ vỗ vai an ủi anh.

Để an ủi tâm linh yếu ớt của chồng chưa cưới nhà mình, sau khi tan sở Lâm Tâm Nguyệt liền đi cùng Cổ Trạch Sâm câu lạc bộ đánh quần vợt với anh, để cho anh trút hết oán giận.

Nhìn bộ đồ thể thao của Lâm Tâm Nguyệt cũng có hình có dạng, Cổ Trạch Sâm cười nói: “Em cùng đánh với anh à?”

“Đương nhiên, em đã nói sẽ hầu anh tới cùng mà, cũng không thể bỏ anh tự chơi một mình chứ.” Lâm Tâm Nguyệt đứng phất phất tay trong sân quần vợt, miệng cười tươi rói.

“Em biết đánh sao?” Cổ Trạch Sâm quan sát cô một lượt, không phải là anh nghi ngờ năng lực của vợ chưa cưới của mình, vấn đề là một người ngay cả câu lạc bộ cũng không tới nói chi tới chuyện biết đánh quần vợt, Cổ Trạch Sâm không khỏi hoài nghi chẳng lẽ vì lười nên mới không đến câu lạc bộ tập thể dục chứ? (N: anh sáng mắt rồi đó :]])

Ê! Ê! Ánh mắt nghi ngờ kia của anh là sao vậy? Dù bình thường cô có chút lười biếng, nhưng không có nghĩa là cô không biết chơi bóng, Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng bùng nổ, lập tức lộ ra nụ cười tự tin: “Muốn biết có phải hay không? Thử đánh một trận rồi sẽ biết thôi.” Xem ra nếu không đánh cho anh tan tác tả tơi, để coi anh còn dám hoài nghi em nữa hay không.

“Được.”

Hai người đều không ai chịu thua ai, hai người ngươi tới ta cản, không ai chịu nhường ai, khó trách hai người bọn họ có thể đến được với nhau. Kỹ thuật của Lâm Tâm Nguyệt quả nhiên không tệ, đáng tiếc thể lực không đủ, cuối cùng thân thể không chịu nổi, đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng tính tình của cô rất cố chấp, lại không muốn chịu thua nên cố sống cố chết chống đỡ.

Đương nhiên, Cổ Trạch Sâm đã chú ý tới cảm xúc của Lâm Tâm Nguyệt, lập tức đem banh chụp lại, bước nhanh tới bên cạnh đỡ lấy cô, đau lòng nói: “Đừng đánh, chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi.”

“Đừng đánh sao?” Cả người Lâm Tâm Nguyệt đều dựa vào Cổ Trạch Sâm, thở hổn hển.

“Ừ.” Cổ Trạch Sâm đỡ Lâm Tâm Nguyệt, đi ra ghế bên ngoài ngồi nghỉ ngơi, đem nắp chai nước mở ra đưa cho cô, giúp cô vén mấy sợi tóc xốc xếch lên, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, giúp cô thông khí, dạy dỗ: “Đây là hậu quả do bình thường em không chịu vận động, biết rõ chính mình mệt mỏi mà vẫn cố gắng chống đỡ.” Cổ Trạch Sâm thấy bộ dạng cúi đầu chịu dạy dỗ của Lâm Tâm Nguyệt, giọng nói mới dần dịu xuống, kí nhẹ vào trán cô: “Nếu như có chuyện, anh coi em làm sao bây giờ?”

Lâm Tâm Nguyệt biết mình làm sai, Cổ Trạch Sâm dạy dỗ như vậy cũng vì lo lắng cho cô. Thấy giọng điệu Cổ Trạch Sâm dịu xuống, liền biết anh hết tức giận rồi, tiến tới, ôm cánh tay anh, nghiêng đầu làm nũng: “Em biết rồi, lần sau em không dám làm như vậy được…”

“Còn có lần sau nữa à?” Cổ Trạch Sâm nhíu mày.

“Không có lần sau!!” Thái độ Lâm Tâm Nguyệt lập tức nghiêm túc.

“Như vậy thì từ ngày hôm nay, mỗi ngày em phải đi theo anh rèn luyện thân thể.” Nhìn đầu lông mày của Lâm Tâm Nguyệt xoắn lại, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, Cổ Trạch Sâm càng cười rạng rỡ lên, câu tiếp theo càng đem hi vọng của cô phá tan tành: “Không được lười biếng, không được cò kè mạc cả.”

“Ôi, không phải chứ?!!” Cả người Lâm Tâm Nguyệt nằm yên trong lòng Cổ Trạch Sâm, đừng mà!!! Máy tính của cô, tiểu thuyết của cô, game của cô, thật vất vả mới có thể chờ tới thời buổi kĩ thuật khoa học internet phát triển, thật vất vả mới có thời gian chơi đùa, hiện tại đều bị cướp hết. Sớm biết như vậy, cô sẽ không liều mình bồi quân tử, bây giờ thật sự bị lỗ vốn rồi, ngẩng đầu ai oán nhìn chằm chằm Cổ Trạch Sâm. Anh cố ý! Tuyệt đối là cố ý!!!! Nhưng, Cổ Trạch Sâm lựa chọn không nhìn ánh mắt ai oán của Lâm Tâm Nguyệt.

Nghỉ ngơi xong, Lâm Tâm Nguyệt ai điếu vì chuyện mình bị bốc lột thời gian ăn chơi xong, nhưng cả người vẫn còn uể oải.

“Được rồi, cùng lắm thì sau khi luyện tập xong chúng ta đi ăn món ngọt.” Cổ Trạch Sâm vẫn rất thương vợ chưa cưới của mình.

“Đây là anh nói nha! Em không có mặc cả, không được chơi xấu.” Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên, mắt sáng trong suốt nhìn Cổ Trạch Sâm.

“Ừm…” Bởi vì đồ ngọt tinh thần hăng hái trở lại. Cổ Trạch Sâm không khỏi cảm thán, vợ chưa cưới của mình đúng là dễ nuôi, cũng dễ dụ dỗ, nhận thức này khiến Cổ Trạch Sâm có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi Lâm Tâm Nguyệt.

Hai người thu dọn một chút, lúc nắm tay nhau rời khỏi câu lạc bộ. Lúc đi ngang qua sân cầu lông, liền thấy Lâm Đinh Đinh và Lương Tiểu Cương bên tám lạng, người nửa cân cùng nhau ‘bàn bạc’ kĩ thuật đánh cầu lông.

“Là Tiểu Cương và Đinh Đinh, chún ta qua đó nhìn xem một chút đi.” Cổ Trạch Sâm đang định đi qua, lại bị Lâm Tâm Nguyệt kéo lại.

“Em nói bác sĩ Cổ, anh không biết cản trở người khác nói chuyện yêu đương là chuyện quá phận à? Lẽ nào, anh không thấy vợ chồng son người ta đang ‘liếc mắt đưa tình’ sao? Cẩn thận Tiểu Cương giận anh.” Lâm Tâm Nguyệt mỉm cười nói.

“Làm sao được chứ? Hiện tại anh đang là thần tượng của cậu ta đó.” Cổ Trạch Sâm tới gần Lâm Tâm Nguyệt, kiêu ngạo nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

“Thần tượng?” Lâm Tâm Nguyệt có chút không hiểu.

“Đúng vậy, Tiểu Cương rất sùng bái anh.” Giọng nói Cổ Trạch Sâm có chút hương vị, ôm Lâm Tâm Nguyệt cười nói: “Bởi vì anh có thể theo đuổi được em, cho nên đã coi anh là thần tượng. Thuận tiện học hỏi một chút kinh nghiệm, để theo đuổi em gái cưng của em.”

“À, thì ra anh chính là đại tình thánh.” Lâm Tâm Nguyệt híp mắt, trêu đùa: “Nhưng, em nghĩ hiện tại Tiểu Cương không muốn thần tượng của mình đến quấy rầy cậu ta đâu.”

“Ừm.”

“Đúng rồi, đi thôi, đại tình thánh!!!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tâm Nguyệt hiện lên nụ cười nhạt, khẽ đẩy Cổ Trạch Sâm còn đang giả ngây giả dại rời đi.

Hai người để lại bóng lưng hạnh phúc, tiếng cười hạnh phúc của hai người truyền lại từ rất xa.

Kì thật, đối với vợ chồng son Lâm Đinh Đinh và Lương Tiểu Cương, Lâm Tâm Nguyệt cảm thán kịch bản của phim rất mạnh mẽ. Bởi vì Lâm Tâm Nguyệt cố ý tác hợp bọn họ, để hai người trở thành bạn tri âm của nhau, Lương Tiểu Nhu bởi vì lời nói của Lâm Tâm Nguyệt mà thay đổi không còn quản thúc Lương Tiểu Cương nữa. Để Lương Tiểu Cương thăng cấp từ đồng nghiệp trở thành bạn trai, tìm Cổ Trạch Sâm để học hỏi kinh nghiệm, Cổ Trạch Sâm hùng hồn giúp đỡ, Lương Tiểu Cương hưng phấn dẫn Lâm Đinh Đinh ngắm mặt trời lặn ở Bạch Nê. Không ngờ đi quá sớm, mặt trời còn chưa lặn, kết quả cứu được bà lão bị tái phát bệnh tim, lập tức đưa bà lên bờ, cũng vì vậy, Lâm Đinh Đinh bắt đầu có tình cảm với Lương Tiểu Cương, chiếc giày nhỏ cũng hoa lệ xuất hiện. Thời gian hai người ở chung một chỗ càng nhiều, Lâm Đinh Đinh cũng bắt đầu hiểu rõ Lương Tiểu Cương, tình cảm hai người càng ngày càng phát triển.

Bởi vậy, Lương Tiểu Cương dẫn Lâm Đinh Đinh đến Kiêu Dương Xã. Mà tình tiết trong phim vẫn xảy ra trên người Lâm Đinh Đinh đáng thương của chúng ta. Sau khi Mon trải qua sự kiện bị nghi là hung thủ giết người, bắt đầu thay đổi cách làm người, thường xuyên đến Kiêu Dương Xã giúp đỡ mọi người, chuyện tình cảm của cô ta dành cho Cổ Trạch Sâm chính thức thất bại khi anh đính hôn với Lâm Tâm Nguyệt.

Lương Tiểu Cương xuất hiện. cậu ta thành thật, tốt bụng, đối xử với bất kì ai cũng công bằng, khiến tâm hồn thiếu nữ của Mon sống lại lần nữa. Khi Lương Tiểu Cương dẫn Lâm Đinh Đinh đến Kiêu Dương Xã giới thiệu cô là bạn gái của mình, lòng đố kỵ của Mon bùng phát, đẩy Lâm Đinh Đinh ngã xuống cầu thang, hoàn toàn khiến Lương Tiểu Cương thất vọng.

May mắn Lâm Đinh Đinh không sao. Bằng không Lâm Tâm Nguyệt là người đầu tiên đem Mon chém làm hai, lại nói Lâm Tâm Nguyệt là chị gái tri kỉ của Lâm Đinh Đinh nha. Dưới nỗ lực hướng dẫn và khuyên bảo của Lâm Tâm Nguyệt và Tracy, Mon biết mình sai lầm, đi tìm Lâm Đinh Đinh xin lỗi. Trải qua chuyện này, Mon càng trưởng thành hơn, không còn cố chấp chuyện tình cảm trai gái nữa. Tình cảm giữa Lương Tiểu Cương và Lâm Đinh Đinh càng ngày càng bền vững.

Về phần Tracy, Lâm Tâm Nguyệt biết cô ấy vì sợ mất đi sự quan tâm của Cổ Trạch Sâm mà có ý nghĩ sai lệch, thậm chí còn đi giết người, còn nghĩ rằng đó là bản thân đang duy trì chính nghĩa, cuối cùng lại đem mình đẩy vào đường cùng.

Lâm Tâm Nguyệt không hi vọng cô gái tốt như vậy lại đi sai đường, cũng không hi vọng chồng chưa cưới của mình buồn khổ. Vì vậy, sau khi đính hôn, Lâm Tâm Nguyệt kéo Cổ Trach Sâm sang Châu Âu thăm cô ấy. Cùng ở cạnh cô ấy khi cô ấy giải phẫu. Cùng chờ đợi Tracy đứng lên lần nữa. Ở bên cạnh cổ vũ, quan tâm cô ấy, để cô ấy biết dù có bình phục lại như cũ, Cổ Trạch Sâm vẫn quan tâm đến cô. Hơn nữa, còn có thêm một Lâm Tâm Nguyệt. Lúc ở Châu Âu, Lâm Tâm Nguyệt tìm rất nhiều sách cho Tracy xem, thường dùng tâm lí học giúp Tracy thoát khỏi nội tâm hắc ám. Trở về Hong Kong, Tracy bắt đầu thích kề cận Lâm Tâm Nguyệt, ngay cả thần tượng Cổ Trạch Sâm cũng bị lạnh lùng gạt sang một bên. Cho nên, em gái Tracy đơn thuần của chúng ta bị Lâm Tâm Nguyệt lừa gạt.

Em gái Tracy không có đi vào hắc đạo, nhưng vụ án mô phỏng theo tiểu thuyết trinh thám của Cổ Trạch Sâm mà giết người vẫn xảy ra. Cuối cùng điều tra được là độc giả rất hâm mộ Cổ Thải Ni, muốn thay trời hành đạo… Bởi vì vậy, Cổ Trạch Sâm hoài nghi không biết mình có nên viết sách nữa hay không. May nhờ Lâm Tâm Nguyệt khuyên bảo nên mới khôi phục như xưa.

Lương Tiểu Nhu và Cao Ngạn Bác gần đây cũng rất bân, bác Thông thấy Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu vì công việc mà lui tới với nhau nhiều hơn. Vì vậy, Lâm Tâm Nguyệt lại tác hợp bọn họ, kết quả hai người không biết nên khóc hay nên cười, nhưng chuyện tình cảm rất khó liệu.

Ba Lương Tiểu Nhu bị nghi ngờ là người buôn bán đồ trộm cắp nên bị cảnh sát bắt. Sau đó, ông đi tìm em trai của mình để nói phải trái. Ngược lại bị nghi ngờ có dính líu đến cái chết của em mình, hoài nghi ông là hung thủ giết người. Lúc cảnh sát không ngừng truy hỏi chuyện ông ở đâu khi em trai mình bị giết, bệnh tim của ông tái phát, được đưa vào bệnh viện. Dưới sự giúp đỡ của Cao Ngạn Bác, ba Lương Tiểu Nhu mới nhớ lại mọi chuyện ông trải qua. Cũng chứng minh được ông có chứng cứ ngoại phạm khi em trai ông bị giết chết. Đồng thời, Cao Ngạn Bác còn giúp ba Lương Tiểu Nhu tìm được kẻ thật sự buôn bán đồ trộm cắp, để ba Lương Tiểu Nhu được phán trong sạch. Còn hung thủ giết chết chú của Tiểu Nhu chính là thím ba của cô ấy.

Kết thúc vụ án, Lương Tiểu Cương và Lâm Đinh Đinh cùng ba Tiểu Cương đi du lịch giải buồn. Đúng lúc này, Lương Tiểu Nhu lại ngã bệnh. Cao Ngạn Bác từ miệng bác Thông biết được Tiểu Nhu bị bệnh, liền đến nhà cô chăm sóc chu đáo, khiến Lương Tiểu Nhu luôn kiên cường cũng cảm thấy ngọt ngào, sinh ra tình cảm với Cao Ngạn Bác. Nhưng Lương Tiểu Nhu tận mắt nhìn thấy Cao Ngạn Bác và Mạc Thục Viện cùng đi ăn cơm, hiểu lầm Cao Ngạn Bác thích Mạc Thục Viện. Nhưng được Mạc Thục Viện giải thích mới biết mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Bởi vậy, trong lòng Lương Tiểu Nhu rất vui vẻ.

Lúc Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Nhu trong căn tin dành cho công nhân viên chức thì cô ấy đang ngồi ngẩn người cười khúc khích.

“Người đẹp, hoàn hồn đi!” Lâm Tâm Nguyệt đi tới, ngồi vào bên cạnh Lương Tiểu Nhu, tay quơ quơ trước mặt Lương Tiểu Nhu.

"À, làm sao vậy" Lương Tiểu Nhu bị Lâm Tâm Nguyệt làm giật mình. Lập tức ngồi thẳng lên, ánh mắt đảo qua đảo lại, làm bộ cầm ly nước lên uống, rất sợ Lâm Tâm Nguyệt nhìn ra sơ hở, nhưng cô đã quên nghề nghiệp của Lâm Tâm Nguyệt là gì?

“Làm sao vậy? Những lời này nên để tôi hỏi mới đúng.” Lâm Tâm Nguyệt thấy hành vi mất tự nhiên của Lương Tiểu Nhu, trêu ghẹo: “Khi nãy cô còn cười khúc khích một mình, không lẽ là đang… tư….xuân.” Hai chữ cuối cùng cực kì chậm.

Lương Tiểu Nhu nghe lời cô nói liền đem phun đồ uống trong miệng ra, kinh hoảng nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Cô nhìn ra sao?”

“Mặc dù cô đã qua thời thiếu nữ lâu rồi, nhưng dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân của cô, tôi vẫn nhìn ra được.” Lâm Tâm Nguyệt tốt bụng cầm khăn giấy đưa cho Lương Tiểu Nhu.

"Rõ ràng như vậy sao."

"Ừ" Lâm Tâm Nguyệt gật đầu: “Là sếp Cao?”

“Ừ.”

“Vậy thì cô hãy cố gắng lên, sếp Cao không dễ theo đuổi đâu, có muốn tôi giúp cô không?”

“Không cần.”

Lâm Tâm Nguyệt thấy bộ dạng tự tin của Lương Tiểu Nhu, cô nở nụ cười thật lòng chúc phúc cho Lương Tiểu Nhu.

Lương Tiểu Nhu theo đuổi tình yêu cũng dũng cảm, quyết đoán tựa như chuyện cô tra án. Rất dứt khoát!

Bên này, cô vừa nói chuyện với Lâm Tâm Nguyệt xong. Bên kia liền bắt đầu chủ động hẹn hò Cao Ngạn Bác. Cao Ngạn Bác ở quán bar chờ Lương Tiểu Nhu tình cờ ngăn cản Trác Hạo dùng thuốc muốn hại đời cô gái nọ, nên bị đồng bọn của hắn trả thù, đem thuốc kích dục bỏ vào li nước của anh. Cao Ngạn Bác không biết nên uống cạn ly nước, sau cùng tưởng lầm Lương Tiểu Nhu là Cổ Trạch Dao, cùng cô xảy ra quan hệ nam nữ. Ngày hôm sau, Cao Ngạn Bác tỉnh lại giật mình kinh hãi, Lương Tiểu Nhu cho rằng Cao Ngạn Bác thích mình, ngày ngày đều nấu canh mang đến cho anh uống. Cao Ngạn Bác đến phòng xét nghiệm nhờ kiểm tra mới biết chính mình bị người ta bỏ thuốc, lập tức nói với Lương Tiểu Nhu chuyện đêm hôm đó chỉ là ngoài ý muốn. Anh không muốn bắt đầu một đoạn tình yêu mới, khiến Lương Tiểu Nhu hết sức đau lòng và thất vọng.

Lần này Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Nhu ở căn tin, cô ấy rất ủ rũ, không hề có tinh thần.

“Tôi nói, lần trước thấy cô rất tự tin, mặt mày sáng lạn. Bây giờ sau lại giống con gà bại trận như vậy hả, không có một chút sức sống, đây không phải là Lương Tiểu Nhu mà tôi biết.” Lâm Tâm Nguyệt ít nhiều gì cũng biết chuyện của Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu, cô có chút lo lắng.

“Không sao, chẳng mấy chốc tôi lại bình thường như trước thôi, rất nhanh sẽ quên!” Lương Tiểu Nhu không biết đang an ủi Lâm Tâm Nguyệt hay là an ủi chính mình nữa.

“Có việc cứ tìm tôi.” Lâm Tâm Nguyệt nháy mắt một cái, cười nói: “Tuy rằng bờ vai tôi không đủ rộng và dày, nhưng cho cô mượn một chút cũng được.”

“Thôi đi, tôi không muốn bác sĩ Cổ tới tìm tôi tính sổ đâu. Dù sao thì bây giờ trên người cô đã bị gán mác của anh ta rồi.”

“Biết nói giỡn thì tốt rồi.”

"Cám ơn" Lương Tiểu Nhu nghiêm túc.

“Ai kêu chúng ta là bạn chứ, hết cách rồi.”



Tuy ngoài miệng Lương Tiểu Nhu nói không sao, nhưng nơi nào có Cao Ngạn Bác thì cô ấy lại tránh đi. Lâm Tâm Nguyệt thấy bạn mình như vậy cũng không chịu nổi, cho nên đi thăm dò Cao Ngạn Bác.

“Không phiền nói chuyện một chút chứ?” Lâm Tâm Nguyệt gõ cửa phòng Cao Ngạn Bác, hỏi.

“Vào đây ngồi đi.”

“Em đến nói chuyện riêng.” Lâm Tâm Nguyệt vào phòng làm việc của anh, đóng cửa lại.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Tâm Nguyệt, Cao Ngạn Bác đoán được cô tới đây là vì chuyện Lương Tiểu Nhu.

“Sếp Cao, em biết chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Em là người ngoài, không có tư cách nói chuyện của anh và Tiểu Nhu.” Lâm Tâm Nguyệt chăm chú nhìn vào mắt Cao Ngạn Bác: “Nhưng cả hai người đều là bạn em, em hi vọng anh có thể hiểu rõ, có một số chuyện, có một số người bỏ lỡ rồi vĩnh viễn sẽ không tìm lại được. Quá khứ mãi là hồi ức, cái chúng ta cần quan tâm chính là hiện tại. Em rất hi vọng anh có thể nghiêm túc nghĩ đến chuyện tình cảm với Tiểu Nhu.”

“Những gì em muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi, không làm trở ngại anh công tác nữa.”

Lâm Tâm Nguyệt nói xong tiêu sái rời đi, một mình Cao Ngạn Bác ngồi lại rầu rĩ.

Cao Ngạn Bác lại bắt quả tang Trác Hạo và đồng bọn của hắn sử dụng chất độc hại, đem bọn hắn bắt lại. bởi vậy bị Trác Hạo ghi hận, Ella em họ của Tâm Di bị ****, hoài nghi có liên quan đến Trác Hạo, cảnh sát muốn tìm bằng chứng bắt Trác Hạo về, nhưng cũng vì vậy mà Trác Hạo ở trước mặt mọi người nói Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu có tình một đêm. Khiến hai người khó xử, tuy bắt được Trác Hạo nhưng vật chứng không có liên quan đến hắn, mà là chú của hắn. Sau đó, chú của Trác Hạo bị bắt đến đồn cảnh sát, Trác Hạo vì uống thuốc kích thích quá liều, mất đi lí trí, trượt chân té lầu mà chết.

Lương Tiểu Nhu tình cờ gặp lái bạn học cũ Thiếu Thông, xem hắn là người tốt, thử qua lại với người này. Nhưng cô không ngờ Cao Ngạn Bác lại biết chuyện bọn họ, đối mặt với vẻ lạnh nhạt và không để ý của Lương Tiểu Nhu. Cộng với sự cố gắng làm mối của ba Tiểu Nhu và ba mình, cuối cùng Cao Ngạn Bác cũng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Lương Tiểu Nhu. Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, rốt cục Lương Tiểu Nhu cũng đồng ý tha thứ cho anh, người có tình cuối cùng cũng thành người một nhà.

Tây Cửu Long ấm áp hài hòa, nhưng chuyện xưa vẫn sẽ tiếp tục xảy ra ở đây.