Edit by CeCe

Gần nửa đêm, Tô Ngọc Thanh mới có thể nằm xuống nghỉ tạm.

Nam nhân kia phân phó nàng chuẩn bị mười thùng nước tắm, không cho phép bất luận kẻ nào hỗ trợ.

Cứ như thế, cánh tay nàng chẳng mấy chốc đã không còn cảm giác…

Nam nhân này… rõ ràng là cố ý làm khó nàng!

“Tỷ tỷ, tỷ xong rồi sao?” Bên cạnh truyền đến thanh âm của Tiểu Xu. ”Hôm nay đều tại Tiểu Xu không tốt mới khiến tỷ tỷ mới bị trang chủ trách phạt. Trang chủ trước đây không phải như vậy đâu, hôm nay có lẽ đã uống hơi nhiều rượu.”

“Tiểu Xu, ta không sao… Hôm nay là do ta không biết thân biết phận, chọc giận trang chủ, cho nên bị trừng phạt là đúng…” Nam nhân kia cố ý tra tấn nàng, sao nàng lại không biết….

“Tỷ tỷ, tay tỷ có sao không?”. Tiểu Xu đau lòng nhìn Tô Ngọc Thanh toàn thân mệt mỏi.

“Ta không sao, sẽ khỏi nhanh thôi. Tiểu Xu, ta mệt quá, chúng ta ngủ đi.”

“Vâng.”

Ngày thứ hai, Tô Ngọc Thanh tỉnh lại thì trời đã sáng rõ. Trong phòng không có nha hoàn khác, nhưng không ai đánh thức nàng.

Có lẽ hôm qua vì mệt quá nên nàng mới ngủ quên mất. Nhưng sao Tiểu Xu không đánh thức nàng dậy chứ?

Nguy rồi, nàng phải lập tức đi giặt quần áo của nam nhân kia!

Không để ý đến cánh tay đau nhức, nàng đứng dậy mặc quần áo.

Đúng lúc này Tiểu Xu cầm một bình ngọc nhỏ đi vào.

“Tỷ tỷ, tỷ ngủ thêm đi. Hôm nay trang chủ phân phó, nói tỷ tỷ không cần làm việc mấy ngày nữa. Tỷ xem, đây là thuốc bôi trang chủ ban cho tỷ tỷ này. Cái này trị thương vô cùng hữu hiệu đó.”

Trang chủ?

Hắn mà tốt như vậy sao?

Tiểu Xu lấy một ít thuốc đặt vào lòng bàn tay, ánh mắt long lanh nói “Tỷ tỷ, đây là lần đầu tiên trang chủ quan tâm hạ nhân như vậy đó. Ta thực hâm mộ tỷ tỷ.”

Tô Ngọc Thanh bình tĩnh xắn ống tay áo, để Tiểu Xu giúp nàng bôi thuốc.

Lòng nàng đột nhiên nhớ tới nam nhân kia…

Mỗi lần nhìn thấy nàng, trong mắt hắn chỉ có sự chán ghét đến cực độ…

Chán ghét, oán hận một người… nhất định có lý do của nó.

Hoàng Phủ Luật hận nàng… bởi chủ nhân thân mình này chia rẽ hắn và người hắn yêu.

Người hắn yêu vào ngày đại hôn của Tiêu Ngọc Khanh lại lao xuống sông tự sát.

Mà hắn và người ấy… đã có một đứa con bốn tuổi.

Hắn có thể đã có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, nếu như không có nàng xen vào…

Nam nhân kia mất đi người hắn yêu nhất, nhất định là vô cùng đau khổ…

Nàng tựa hồ cảm thấy hắn luôn cô đơn và đau đớn…

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên thấy khó hiểu.

Không phải nàng đã quyết định rời đi sao?

Sao lại nhớ tới một nam nhân không hề quan hệ với nàng?!

Thật sự là tự tìm phiền não!

“Tỷ tỷ, thoải mái hơn chưa?”

Tô Ngọc Thanh chỉ lẳng lặng buông tay áo xuống.

“Tiểu Xu, muội có biết thân vương phủ cách nơi này bao xa không?”

“Thân vương phủ? Là Thân vương phủ ở thành đông sao? Cách Lạc Diệp sơn trang chúng ta không xa, hơn nữa trang chủ của chúng ta và Vương gia còn có thâm giao đã lâu đó.”

“Thật sao?”

Thì ra nàng vẫn không thoát lòng bàn tay của hắn! Xem ra nơi này cũng không thể ở lâu.

“Tiểu Xu, mau đem quần áo của trang chủ tới cho ta giặt đi.” Nàng phải cố gắng làm việc, kiếm đủ tiền, sau đó cùng Tiểu Ngọc Nhi quay về Núi Ngọc Phong.

“Trang chủ đã nói rồi, hôm nay tỷ tỷ không phải làm việc đâu.”

“Ta là nô tỳ, phải làm tròn chức trách của mình. Tiểu Xu, ta không sao…”

“Tỷ tỷ …”

“Đi thôi.”

Nữ nhân kia không quay về phủ Thừa tướng, mà người hắn phái đi Núi Ngọc Phong đến nay cũng không có tin tức…

Gần một tháng qua, hắn vẫn không thể hiểu được… vì sao nàng phải đi tới Núi Ngọc Phong xa tận chân trời đó???

Núi Ngọc Phong ở gần biên thùy, là nơi hoang vu hẻo lánh, rất ít người biết đến.

Mà nữ nhân kia là con gái của Tể tướng, được nuông chiều từ bé, kiêu kỳ ương ngạnh, đi đến nơi xa xôi đó thật đúng là kì quái!

Hắn đột nhiên nhớ tới ngày hắc y nhân đột nhập vào vương phủ, từ Tịch Lạc viên đi ra, nhưng lại không động thủ với Tiêu Ngọc Khanh. Có vẻ như hai người này biết nhau, hoặc là có giao tình…

Tiêu Ngọc Khanh này, quả nhiên vẫn là không hề đơn giản.

Nàng có võ công, hơn nữa còn không kém. Ỷ vào sự sủng ái của thái hậu, nữ nhân này ở Vương phủ của hắn luôn kiêu ngạo và hách dịch.

Hai ba ngày đầu nàng ta mới tới, hạ nhân nô tài không phải té gẫy chân thì cũng mặt mũi bầm dập, nguyên nhân đằng sau, hắn là chủ nhân, chẳng lẽ lại không biết?

Hắn về phủ, nàng mới thu mình lại một chút. Vì nể thái hậu, hắn đành mở một mắt, nhắm một mắt.

Có điều hắn càng nhẫn nhịn, Tiêu Ngọc Khanh lại càng lấn tới, dám thương tổn Dục Nhi mới có bốn tuổi.

Lần đó, nếu không phải hắn về phủ sớm, Dục Nhi có lẽ đã chết vì đu dây.

Mặc dù Thu Thủy khăng khăng thừa nhận là do mình đẩy đu không cẩn thận, nhưng hắn biết… Thu Thủy làm sao có gan làm chuyện này!

Thu Thủy vẻ mặt lúng túng như thế, nhìn một cái đã khóc, trên người lại đầy vết thương, rõ ràng là bị người hành hạ.

Người chủ mưu ngoài Tiêu Ngọc Khanh, thì còn ai vào đây?

Hắn và nàng còn chưa thanh toán hết nợ nần, nàng lại xem như không có chuyện gì, định bỏ của chạy lấy người sao?

Ánh mắt nam nhân trở nên ngoan tuyệt. Thù mới hận cũ chồng chất, thân là Tứ vương gia quyền khuynh thiên hạ, hoàng đế cũng phải nhường hắn ba phần, lại có nữ nhân cả gan chọc giận hắn!

Chờ xem, hiện tai hắn chỉ đang chờ thời cơ mà thôi!

Nhìn bức họa đang cuộn tròn trên mặt bàn, ánh mắt sắc bén kia lập tức nhu hòa vài phần. Trong bức tranh là một người con gái yểu điệu yêu kiều, tư thái nhẹ nhàng, nụ cười điềm tĩnh… thật sự là làm lòng người ấm áp…

Cách đây năm năm, hắn tự tay vẽ Tố Nguyệt. Lúc đó bọn họ ngồi dưới gốc mai, những cánh hoa mai bay đầy trời, hạnh phúc trọn vẹn…

Năm ấy, hắn hai mươi ba tuổi. Ở nơi đoạt quyền đoạt thế, tinh phong huyết vũ, lần đầu tiên trong đời, hắn gặp một người con gái đối xử nhẹ nhàng, ôn nhu với mình. Chỉ nụ cười đó mới có thể khiến cho con tim vốn sắt đá trở nên mềm mại…

Sau đó mẫu hậu rốt cục cũng ân chuẩn cho Tố Nguyệt trở thành Vương phi của hắn. Hắn mang nàng khỏi hoàng cung đầy rẫy nguy hiểm, chấp nhận làm một vương gia. Hắn biết mẫu hậu bất mãn việc hắn buông tay ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn không thể nhẫn tâm để Tố Nguyệt ở hoàng cung chịu dày vò ủy khuất. Tố Nguyệt và hắn giống nhau, đều không thở được bầu không khí trong cung.

Thế nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc. Năm Dục Nhi ba tuổi, mẫu hậu lại mang Tiêu Ngọc Khanh nhảy vào giữa hắn và Tố Nguyệt. Rồi Tố Nguyệt mà hắn yêu nhất liền không thấy bóng dáng.

Mà hắn, lại một lần nữa trở thành Tứ vương gia lạnh lùng tàn ngược…

Hoàng Phủ Luật chạm nhẹ dung nhan người trong tranh, lẳng lặng hoài niệm nhu tình của nàng.

Đồng thời, mày kiếm cũng càng lúc càng nhăn.

Đã qua hai tháng, sao vẫn chưa có tin tức của Tố Nguyệt?

Cuối cùng, hắn bóp bóp trán, lấy lại bình tĩnh.

Ngoài cửa một người đi vào, một thân áo đen, giơ hai tay bẩm báo “Bẩm Vương gia, chúng thần đã đi dọc theo sông Ngọc, từ lời của một ni cô đã biết được …”

“Nói.”

“Hơn một năm trước, bọn họ vớt được thi thể một nữ nhân dưới sông.”

Trình Tuấn lấy ra một đôi giày thêu từ trong ngực, cung kính trình lên Hoàng Phủ Luật.

Hoàng Phủ Luật cầm lên, mặt biến sắc.

Đây là hài của Tố Nguyệt! Chẳng lẽ quả thực Tố Nguyệt đã…

“Vương gia, họ nói đây là hài trên chân người chết. Họ cũng đã đem thi thể an táng phía sau núi…”

“Mau dẫn bổn vương tới am ni cô đó!”

“Vâng.”