Tiểu Ngọc Nhi đã được hơn sáu tháng tuổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, cái miệng anh đào đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn Tô Ngọc Thanh chăm chú, đánh giá một lát.

Tiểu Ngọc Nhi bỗng nhiên huơ huơ bàn tay mũm mĩm, cười với Tô Ngọc Thanh

- Tiểu Ngọc nhi.

Lòng Ngọc Thanh lập tức bị hòa tan, nàng vội vàng tiếp nhận Tiểu Ngọc nhi nhỏ bé đang vặn vẹo thân mình trong tay của lão mụ tử.

Nàng gắt gao ôm lấy thân mình bé nhỏ mềm mại vào trong lòng, vỗ về bé, chỉ cảm thấy nhói đau trong lòng. Đứa nhỏ nhu thuận đáng thương này từ lúc sinh ra đã phải chịu bao bất hạnh.

Mẫu thân thân sinh ra thì đã mất, cũng không có được tình yêu của phụ thân. Mà chính nàng – Tô Ngọc Thanh suýt chút nữa cũng hại đứa nhỏ này. . .

May mắn là bé lại một lần nữa trở về bên nàng, có thể đây là bản năng làm mẹ, cũng có thể là một loại thương tiếc tình cảm. Dù thế nào, đứa nhỏ nằm trong lòng đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của nàng.

Tiểu Ngọc Nhi tựa hồ cảm giác được tiếng lòng của nữ tử đang bế mình. Đứa bé lẳng lặng nằm trong lòng Tô Ngọc Thanh, không khóc cũng không quấy. Cái đầu nhỏ bé dường như còn muốn rúc thật sâu vào trong lòng nàng.

Ngọc Thanh ngửi thấy mùi sữa nồng đậm trên người bé, lòng quặn thắt lại

- Ngươi lui xuống đi.

Tiêu Như Tự đi tới, hạ lệnh cho lão mụ tử.

- Dạ, lão gia.

Lão mụ tử cũng không rời đi ngay mà còn liếc mát nhìn Tiểu Ngọc Nhi đang nằm trong lồng ngực của Tô Ngọc Thanh, rồi sau đó cúi đầu lui ra.

Đợi cho trong phòng không có người khác, Tiêu Như Tự nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc Nhi đang nằm trong lòng Ngọc Thanh, nói:

- Khanh nhi, không cần làm những chuyện điên rồ nữa. Cho dù ngươi hiện tại có thể cùng Dung Danh Tông cao chạy xa bay, cũng sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Hoàng Phủ Luật. Hãy nghe phụ thân, trước hết cứ đem Tiểu Ngọc Nhi đưa vào cung đi, thái hậu thương ngươi nên mới làm như vậy.

- Tiểu ngọc nhi là do nhi nữ của ngươi sinh ra, chẳng lẽ ngươi nỡ đưa nàng vào nơi băng lãnh kia sao?

Ngọc Thanh đối với người "phụ thân" này càng ngày càng không có một chút hảo cảm. Tục ngữ có câu “hổ dữ không ăn thịt con”, nói như thế nào thì Tiêu Ngọc Khanh cũng là đứa nhỏ mà hắn từ bé một tay nuôi lớn, hắn nay làm phụ thân như thế nào có thể lấy nữ nhân cùng ngoại sinh nữ của chính mình để đổi trác lấy quyền lực?

Tiêu Như Tự nhìn nữ nhân hiện tại cùng mình đối địch, trong lòng vô cùng giận dữ.

Ngọc Khanh trước kia hắn bảo gì nghe nấy, vì hắn đã bày mưu tính kế, toàn tâm toàn ý duy trì bá nghiệp của hắn.

Từ lúc nàng sinh xong đứa nhỏ này thì cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy, không chỉ có chậm chạp không báo cáo động tĩnh bên kia cho hắn, còn phản bác làm trái lời hắn. Hắn mới biết, thì ra nữ nhân này có tư tình.

Mà này đứa nhỏ cùng nam nhân kia, đều không thể lưu được.

- Đem Ngọc nhi đưa vào trong cung thì có gì không tốt? Vinh hoa phú quý hưởng không hết, vô cùng quyền thế, đây là bao nhiêu người tha thiết ước mơ mà cầu còn không được! Khanh nhi, nghe lời phụ thân, đem đứa nhỏ đưa vào cung. Ngươi phải biết rằng, đối nghịch với thái hậu, chỉ có một con đường chết. Huống hồ nàng cũng không phải đứa nhỏ của Hoàng Phủ Luật.

Ngọc Thanh nhìn này gương mặt già nua xa lạ kia, đem tiểu Ngọc Nhi trong lòng mình ôm sát, lui về phía sau từng bước, lạnh nhạt nói:

- Ta không thể làm như vậy, nàng chính là đứa nhỏ của ta, chỉ có thể ở bên cạnh ta.

- Ngươi! – Tiêu Như Tự tức giận đến đỏ mắt, tay dơ cao lên chỉ, không ngừng run rẩy.

- Khanh nhi, ngươi thật sự làm ta rất thất vọng.

Hắn lạnh lùng nhìn Tô Ngọc Thanh ôm đứa nhỏ, sau đó xoay người ra mở cửa thư phòng, phất tay áo rời đi.

Hai ngày sau, Ngọc Thanh được người dẫn đến từ đường tế bái “mẫu thân” mất sớm. Những người quỳ trên mặt đất, ngoại trừ nàng và Tiêu Như Tự, còn có thiếp thất trong phủ cùng một hài đồng khoảng mười tuổi. Những vị thiếp thất này nhìn nàng sợ hãi rụt rè, một chút cũng không thấy tư thái của mẹ kế, nàng mới hiểu được Tiêu Ngọc Khanh kia ở nhà mẹ đẻ nhất định cũng ương ngạnh lên trời. Hồn phách Ngọc Thanh nàng còn cố tình bám vào người ương ngạnh thế này, từ nay về sau nhất định sẽ mang cho nàng vô số phiền toái.

Nàng cung kính khấu đầu vài cái, xem như kính trọng với người đã mất. Rồi sau đó nàng đứng dậy, lạnh lùng xem liếc mắt một cái những gương mặt xa lạ, đi ra khỏi từ đường. Mà Tiêu Như Tự đứng ở bên cạnh cũng không đi ra ngăn cản nàng.

Ngày hôm sau cũng là ngày nàng phải quay về Thân vương phủ. Sáng sớm, Tiểu Đào đã thu thập xong xuôi.

- Tiểu thư, tại sao ngươi lại về vương phủ nhanh như vậy, nô tỳ thật sự rất luyến tiếc ngài.

Nàng thực sự thích tiểu thư hiện tại, cũng yêu thích đáng yêu nho nhỏ tả.

Ngọc Thanh đạm cười nhẹ, nàng biết được những điều nha đầu này nói đều là thật tâm của nàng ta. Tiểu nha đầu này cùng với Thu Thủy đều là một dạng người, đầu tiên là đối nàng e ngại, sau lại chậm rãi bắt đầu thích nàng, rồi sau đó đối với nàng thực tâm.

- Tiểu Đào, trước kia không phải Tình Nhi hầu hạ ta sao?

Ngọc Thanh đột nhiên nghĩ đến cái nữ tử nằm trong lồng ngực của Hoàng Phủ Luật.

Tiểu Đào khẽ cười một tiếng, thành thục lưu loát sửa sang lại hành trang, nói:

- Trước khi tiểu thư xuất giá đều là Tình Nhi tỷ tỷ hầu hạ tiểu thư. Nô tỳ ở trong phòng tiểu thư chỉ là một tỳ nữ làm nha hoàn hạ đẳng, tiểu thư tất nhiên là sẽ không nhớ được nô tỳ. Sau đó Tình Nhi tỷ tỷ đi theo tiểu thư vào vương phủ, rồi bây giờ lại làm thiếp thất của Tứ Vương gia. – Trong giọng nói dấu không được vẻ hâm mộ.

Ngọc Thanh nghe xong cũng nhíu mi, thật không hiểu tiểu nha đầu vì sao lại hâm mộ như thế, nam nhân kia có gì tốt? Làm sườn phi hay thiếp thất của hắn thì sao chứ? Không chiếm được lòng hắn, tim hắn, huống chi hắn là kẻ mang đầy thù hận, độc ác như thế. Mà Tình nhi, cùng lắm chỉ là một thế thân mà thôi, cũng không thể chiếm được tâm của hắn.

- Thu Phinh, ngươi đi mang chút nước đến đây, ta muốn rửa mặt cho Tiểu Ngọc nhi.

Nàng dừng lại suy nghĩ của chính mình, chuyển hướng tới nha hoàn bên cạnh nói.

Thu Phinh đạm mạc liếc mắt xem chủ tử một cái, nhẹ nhàng bước rời khỏi phòng.

Chờ cho bóng dáng kia đi ra khỏi cửa, Ngọc Thanh hướng về phía Tiểu Đào đi tới, từ trong vạt tay áo lấy ra một phong thư được dán kín.

- Tiểu Đào, chờ đến khi ta rời khỏi cùng phủ, lập tức giúp ta đem phong thư này đưa đến Diệp Lạc sơn trang, giao cho một người tên là Dung Phượng Nương, được không ?

Tiểu Đào giật mình lăng:

- Nhưng nô tỳ không biết Diệp Lạc sơn trang ở nơi nào?

- Ra khỏi thành đi thẳng sẽ có một khu rừng, xuyên qua khu rừng đó sẽ thấy Lạc Diệp sơn trang. Tiểu Đào, ngươi vào theo cửa sau, quản viện hậu sự nơi đó là Dung Phượng nương. Hiện tại người có thể giúp ta chỉ có Tiểu Đào ngươi.”

- Dạ, nô tỳ nhất định giúp tiểu thư mang thư đến. – Tiểu Đào tiếp nhận tín, kiên định nói.

Ngọc thanh dặn nàng:

- Việc này không thể để cho bất luận kẻ nào biết, đặc biệt là lão gia, biết không?

- Dạ, nô tỳ đã biết.

Tiểu Đào đem phong thư nhẹ nhàng bỏ vào vạt áo của mình.

- Cám ơn ngươi, Tiểu Đào.

Lúc này Thu Phinh mới bê một chậu nước trong vào cửa, liếc mắt nhìn chủ tớ hai người một cái, không nói gì đặt chậu đồng xuống, ôm lấy Tiểu Ngọc nhi rửa mặt cho bé. Sau đó lại phun ra một câu lạnh lùng:

- Ngọc Vương phi, canh giờ không còn sớm , chúng ta tức khắc khởi hành đi.

Ngọc Thanh hướng Tiểu Đào đến liếc mắt cảm kích một cái, nói nhỏ:

- Được.

Trên hành lang, Ngọc Thanh một thân áo choàng trắng đi phía trước, Thu Phinh ôm đứa nhỏ theo sau, bên cạnh là Tiểu Đào cầm hành trang. Ba người bước nhanh qua hành lang gấp khúc, dần hướng ra cửa lớn phủ thừa tướng.

Lúc này đột nhiên có người từ hành lang chỗ rẽ đi ra. Từ xa, chỉ thấy là bóng dáng một nam nhân.

Một thân áo bào trắng không hoa lệ nhưng thập phần hợp thể, tóc buộc chặt sau đầu, bình tĩnh ung dung. Hắn khoác một hòm thuốc trên vai, đi nhanh về phía trước.

Ngọc Thanh nhìn tấm lưng kia, ngực đột nhiên thắt lại, thốt ra:

- Sư huynh!

Nàng vội vàng tiến đến đuổi theo, đã thấy bóng dáng kia biến mất ở cuối hành lang dài, không thấy bóng dáng.

- Tiểu Đào, ngươi có biết người vừa rồi không? – Nàng truy vấn đi Tiểu Đào.

Tiểu nha đầu ôm hành trang, chạy theo thở hồng hộc:

- Nô tỳ. . biết. . . biết, hắn là đồ đệ.. Lâm ngự y đến chữa bệnh cho nhị tiểu thư.

- Hắn tên gọi là gì?

- Nô tỳ không biết, hắn vừa tới không lâu.

Ngọc Thanh đứng chôn chân ở nơi đó, cõi lòng ầm ầm nổi sóng. Người kia chính là sư huynh sao? Bóng dáng kia quá giống sư huynh! Hơn nữa hắn cũng biết y thuật!

Giờ khắc này, nàng cảm nhận rõ ràng hơi thở của sư huynh.

- Nhị tiểu thư bệnh hiện tại phạm đắc lợi hại, cho nên lão gia mới bất đắc dĩ đi thỉnh Lâm ngự y, nào biết Lâm ngự y phái đồ đệ của hắn đến. Lão gia đầu tiên là có chút bất mãn, sau lại nhìn đến nhị tiểu thư bệnh hơi chút chuyển biến tốt đẹp, mới bằng lòng tin tưởng y thuật của người này.

- Nhị tiểu thư?

Nàng không hiểu, chẳng lẽ Tiêu Ngọc Khanh còn có muội muội sao? Rõ ràng nàng vẫn ở trong phủ, nhưng chưa hề nhìn thấy nữ nhi khác của Tiêu Như Tự, cũng không có nghe người ta nói quá.

- Tiểu thư lại không nhớ rõ đúng không? Cũng đúng, từ nhỏ nhị tiểu thư đã bị nhốt ở nơi đó, chưa bao giờ rời đi. Ngay cả nô tỳ thiếu chút nữa cũng quên mất. Nếu không phải bệnh nhị tiểu thư bộc phát, người trong phủ chắc chắn cũng quên luôn nhị tiểu thư tồn tại. – Tiểu Đào nói tiếp.

Lúc này có một gia đinh từ đầu kia hành lang chạy tới, vội la lên:

- Tiểu thư, thì ra ngài ở trong này. Lão gia đã chuẩn bị tốt xe ngựa, đang ở đại sảnh chờ tiểu thư.

Ngọc Thanh ngăn chận hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ trong lòng, điềm đạm nói:

- Ta lập tức tới ngay.

Sau đó liền dẫn theo Thu Phinh cùng Tiểu Đào bước tới tiền thính.