Hoàng Phủ Luật vừa nghe Trình Tuấn báo cáo xong , lại nghe hạ nhân nói Mộ Phong đến Vương phủ, hắn lập tức tới tiền thính, mới biết tiểu tử kia đã nhanh chân đến Tịch Lạc viên. Tin này thật làm hắn nổi trận nôi đình, hắn tuyệt đối không thể ngờ nữ tử tâm địa độc ác còn dám câu dẫn huynh đệ của mình. Chỉ cần nghĩ đến việc nàng nằm trong ngực Tần Mộ Phong khóc lóc, lòng hắn như có hàng ngàn con kiến cắn đốt khó chịu.

Vì thế hắn vội vã chạy tới Tịch Lạc viên, quả nhiên thấy nữ tử bị hắn nhốt khóc trong lòng Mộ Phong, còn nghe Mộ Phong mắng hắn ngu ngốc! Càng không thể tha thứ chính là, ngay từ đầu Mộ Phong đã ngăn không cho hắn mang nữ nhân này đi, bây giờ còn không coi hắn ra gì muốn đưa nàng bỏ trốn!

Nghĩ đến đây, lửa giận của hắn bừng bừng lên tận gáy, giờ phút này, hắn chỉ một lòng muốn lao đến lôi hai người kia ra.

Hắn bắt đầu hung hăng: “Tiêu Ngọc Khanh, ngươi thật giỏi! Có Dung Danh Tông không đủ, giờ còn câu dẫn Mộ Phong!” Cặp mắt mang lửa giận nhìn chằm chằm tố y nữ tử đang yếu ớt chống vào bàn.

Tần Mộ Phong nhìn vị huynh đệ bị hận thù che kín hai mắt của mình, thầm nghĩ muốn đánh thẳng một quyền, đánh đến lúc hắn tỉnh táo lại thì thôi.

Hắn đến gần Hoàng Phủ Luật, nghiêm khắc nói: “Luật, không cần thương tổn Ngọc Thanh nữa, nàng không phải như thế!”

Một câu nói hộ, lại phá hủy lý trí sót lại của nam nhân.

Hắn cười lạnh: “Tần Mộ Phong, ngươi thật đúng là huynh đệ tốt của ta, ngay cả nữ nhân của ta cũng có chủ ý.”

Tần Mộ Phong bối rối, nhưng cũng khó có thể giải thích, một đại nam nhân đến phòng Ngọc Thanh đã có chút không hợp, huống chi lại phải đối mặt với tên nam nhân thịnh nộ kia. Hắn nhìn Hoàng Phủ Luật, bình tĩnh nói: “Ngọc Thanh quả thật là vô tội, vì sao đến tận hôm nay ngươi vẫn không nhìn thấy nàng thay đổi? Quý trọng hiện tại không tốt sao? Để quá khứ theo gió mà đi, thứ mất đi sẽ không trở lại ngươi hiểu không? Không nên chờ mất đi mới thấy hối hận!”

Hoàng Phủ Luật lạnh lùng nhìn vị huynh đệ thân thiết, vì câu nói cuối cùng của hắn mà hét lên: “Ta hối hận lúc trước không cự tuyệt mẫu thân, hối hận cưới nàng! Nếu không vì nàng, Tố Nguyệt của ta sẽ không bỏ ta mà đi…”

“Rầm!” Tiếng bình hoa rơi xuống đất.

Hai nam nhân đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy nữ tử cầm chặt khăn che miệng ho khan, bình hoa vì bị nàng vô lực chống vào bàn mà té rớt. Nàng chống thân mình, cố gắng nhịn xuống cơn ho, lúc ngẩng lên, vành mắt đã ầng ậng nước. Bỏ khăn tay dính máu xuống, đôi môi tái nhợt nhẹ mở: “Nếu như thế, vậy ngươi thả ta đi, hoặc ban chết cho ta.”

Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mắt tuấn tú đã không còn vẻ tức giận lúc nãy, chỉ thấy lông mày hơi nhướng lên. Giờ khắc này, hắn không tức giận, chí có kích động. Đúng vậy, kích động, kích động xưa nay chưa từng có. Vì hiện tại nàng như đóa hoa lê sắp lụi tàn, thân mình mảnh mai, đau đớn, tuyệt vọng khóc, tựa như chỉ cần hắn chớp mắt thôi, nàng sẽ biến mất, biến mất trước mặt hắn. Nên, hắn kích động.

“Ngọc Thanh….” Tần Mộ Phong bên kia cũng luống cuống, hắn tiến lên từng bước đỡ lấy thân mình lung lay trước gió, đột nhiên bị nam nhân mặc áo bào vàng cản lại. Chỉ thấy thân ảnh nam nhân miệng luôn nói hận nàng nhanh như gió chắn trước mặt Mộ Phong, nháy mắt trước khi nữ tử ngã xuống đã đỡ được nàng. Hắn nói với nam nhân phía sau: “Chớ quên, nàng là nữ nhân của ta.”

Tần Mộ Phong nhăn mày, giờ khắc này hắn chỉ thấy dục vọng giữ chặt của nam nhân kia. Một nam nhân lại muốn giữ lấy nữ nhân mình oán hận, có nghĩa gì? Điều vừa phát hiện làm cõi lòng Tần mộ Phong mất mát, hắn biết, từ nay về sau, Ngọc Thanh không thể thoát được nam nhân này. Hắn lo lắng nhìn nữ tử yếu ớt nằm trong lòng nam nhân, nàng cùng Luật dây dưa đã bắt đầu rồi. Nàng, có thể tiếp tục bảo vệ mình không bị thương tổn sao?

Nhìn kĩ nam nhân vẻ mặt lạnh lùng, nhìn ngọn lửa che giấu trong mắt hắn, lần đầu tiên, Tần Mộ Phong run sợ trước sự an bài của vận mệnh. Ngày đó, hắn nói: “Về sau nhất định phải cùng ta uống vì vui vẻ, nếu ta có thể yêu một nữ nhân ta không thể chạm vào!”

Quả nhiên, tất cả đã là vận mệnh, Tần Mộ Phong cười khổ. Lẳng lặng nhìn nam nhân ôm nữ tử ngất đi rời khỏi, để lại một câu lạnh như băng: “Về sau Ngọc Thanh tiến Cô Vụ cư của bổn vương, không có bổn vương chấp nhận, bất luận kẻ nào cũng không được nhìn nàng.”

Tần Mộ Phong biết, những lời này là nói cho hắn nghe.

……

Nhìn trướng đỉnh trắng toát, nàng biết mình vừa thay đổi một nhà giam khác, một nhà giam làm nàng hít thở không thông.

Lư đồng tỏa ra mùi Long Tiên hương, tất cả đơn giản nhưng lạnh lùng, cũng là nơi làm nàng cả đời không thể quên.

Vì nơi này, tràn ngập hơi thở của hắn. Mà nàng, không thể quên được hình ảnh ghê tởm kia.

Ngay trên chiếc giường này, hắn cùng tiểu thiếp bừa bãi hoan ái trước mặt nàng.

Bẩn! Nàng thấy thật ghê tởm.

Cố đứng dậy, nàng lảo đảo chạy ra cửa, chỉ mong rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

“Ngọc vương phi! Ngài sao lại xuống giường? Vương gia ra lệnh cho nô tỳ chăm sóc Ngọc vương phi ngài, đại phu nói ngài vì nhận đả kích quá lớn nên khí huyết không nhuận, hơn nữa thân thể yếu đuối lại nhiễm phong hàn, cho nên ngài nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều.”

Đi tới cửa, đột nhiên chạm mặt một nha hoàn lạ mặt, nàng ta đỡ lấy thân mình nhu nhược của Ngọc Thanh, định đỡ vào trong.

Ngọc Thanh dãy dụa: “Không, ta không muốn quay về nơi cái giường bẩn thỉu đó, bẩn!” Nói xong, cả người mềm nhũn, thở hồng hộc.

Nha hoàn nhíu mi, không hiểu: “Làm sao ô uế, mỗi ngày nô tỳ đều đổi mới giặt giũ. Nơi này là tẩm cư Vương gia, chúng nô tì không dám lười biếng, trễ nải.”

Ngọc Thanh chỉ thấy bủn rủn vô lực, nàng không còn sức dãy dục, mặc nha hoàn đỡ về chiếc giường rộng rãi kia.

Nàng nằm xuống, dạ dày cuồn cuộn, ngay sau đó, cổ họng khó chịu, rốt cục nôn ra hết.

Nha hoàn sợ tới mức hét chói tai: “Ngọc vương phi, ngài làm sao vậy? Nô tỳ nhanh đi mời đại phu đến.”

Tiểu nha đầu nhanh chóng dọn dẹp dơ bẩn trên mặt đất, lại chạy ra Cô Vụ cư.

Ngọc Thanh nghe thanh âm nha hoàn xa dần, nỗ lực ngồi dậy, cắn răng bước xuống giường. Không ngờ, nàng ngã xuống đất, muốn đứng lên, mới phát hiện sức lực toàn thân biến mất, nàng chỉ có thể chống tay, cố gắng bò ra cửa. Chỉ cần ra khỏi nơi này, thế nào cũng tốt.

Bò tiếp, lại thấy một đôi giày nam nhân màu sẫm hiện ra trước mắt.

Ngẩng đầu, nhận thấy khuôn mặt tuấn tú kia nhìn chằm chằm mình. Cặp mắt, dường như muốn nuốt chửng nàng.

Ngay sau đó, thân thể nàng bị nhấc lên, đi nhanh đến giường.

Hằn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó đứng cạnh giường, thân ảnh cao lớn như bóng ma hút hết không khí xung quanh.

“Không, để ta ra ngoài, ta không thể ở trong này.” Nàng giãy dụa, dạ dày lại cuồn cuộn.

“Nôn…” nàng đứng ngay dậy, phun hết lên áo bào màu bạc của hắn.

“Chết tiệt!” nam nhân kêu sợ hãi một tiếng, cũng đi lên trước một bước, lo lắng nhẹ lau trán cho nàng.

Thu tay, nam nhân chăm chú nhìn nàng: “Ngươi chán ghét cái gì?”

“Nơi này, bẩn!” nàng nhẹ thở, nhắm mắt lại.

Mắt nam nhân ánh lên vẻ phức tạp, bạc môi hơi cong lên, hắn liếc nhìn nữ tử tái nhợt trên giường, xoay người rời đi.

Lát sau, tiểu nha đầu dẫn đại phu tới, nhanh chóng chạy đến nội thất.