Cưỡi ngựa thêm nửa ngày đường, rốt cuộc chúng tôi cũng tới Cảnh Thành. Đây là một địa phương rất phồn hoa, hai bên đường phố có rất nhiều quầy hàng buôn bán, người mua, kẻ bán không ngừng la to, hỏi thăm giá cả, phố xa tấp nập nam thanh nữ tú, người già trẻ nhỏ. Người người quần áo tươi sáng, dáng vẻ tràn đầy sức sống. Cả bả đi nửa ngày bụng cũng sớm réo inh ỏi, nhìn bên đường một quán trọ có vẻ không tệ, thế là cả ba liền xuống ngựa muốn vào trong ăn cơm.

Hướng Diệu và Thúy Trúc tìm chỗ buộc ngựa, tôi đứng ở cửa chờ cả hai. Nhưng ngay lúc này, chẳng biết ai bên cạnh đẩy tôi một cái.

"Xin lỗi ~ tránh đường một chút!!" Tiểu nhị khách khí chào hỏi.

Tự giác tránh sang một bên, bên trong có ba bốn người đi cùng nhau ra khỏi quán, người đi đầu thật ra lại là một người quen. Là Thu Nguyệt.

"Các ngươi đi trước đi." Thu Nguyệt ra lệnh cho mấy người chung quanh, lúc đi ngang qua trước mặt tôi, cũng không chú ý tới tôi.

Nhìn đám người Thu Nguyệt đi xa, tôi dự cảm có chuyện xấu sắp xảy ra.

"Sao không vào ngồi trước?" Hướng Diệu đi tới, thấy tôi còn đứng bên ngoài, liền vươn tay đỡ tôi đi vào.

"Chúng ta cần lập tức rời khỏi đây." Sự xuất hiện của Thu Nguyệt, chắc chắn không phải một dấu hiệu tốt lành.

"Thiếu phu nhân ~ muội đói!!" Thúy Trúc ai oán, xụ mặt ngồi xổm trên mặt đất làm nũng.

"Muội thấy Thu Nguyệt." Giọng nói của tôi rất nghiêm túc.

"Hử ~ nha đầu Thu Nguyệt tới đây? Thật thú vị, Thiếu gia ngài nói đúng không?" Thúy Trúc đột nhiên vui vẻ, hứng phấn nhảy dựng lên, lôi kéo ống tay áo của Hướng Diệu.

"Đúng vậy ~ lâu rồi không gặp Thu Nguyệt bảo bối, thật có chút nhớ nàng!! " Hướng Diệu đưa tay sờ sờ cằm, híp mắt cười.

Chuyện gì thế này?Làm ơn đi, chúng ta chạy trốn còn không kịp nữa là, sao hai người còn nghĩ tới việc chọc ghẹo người khác nữa chứ!! Nhìn một lớn một nhỏ chủ tớ hai người bộ dạng chuẩn bị làm chuyện xấu tới nơi, tôi thật sự cảm thấy các nàng rất kỳ quái, không thể hiểu nổi mạch não của cả hai chạy tới nơi nào rồi.

"Chúng ta nên trốn nàng, chứ không phải trêu chọc nàng!!" Lên tiếng nhắc nhở, thật sự chỉ sợ chậm một chút hai chủ tớ này lại đi gây họa.

"Thiếu phu nhân, người không muốn gặp Thu Nguyệt à?" Vẻ mặt ngơ ngác, Thúy Trúc thành thật hỏi một câu làm tôi muốn hộc máu.

"Thúy Trúc ~ muội làm tôi thật sự thất vọng!!" Ấn hai bên huyệt thái dương, tôi cảm thấy đầu mình hơi choáng, thật sự khá đau đầu.

"Thúy Trúc ~ ngươi quên những gì ta dặn rồi sao?" Hướng Diểu nhoẻn miệng, một bên khóe miệng nhếch lên, cười như không cười.

Thúy Trúc lập tức sợ hãi cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai sợ tội.

"Cũng không chắc nàng đến đây vì chúng ta. Đợi cơm nước xong xuôi rồi rời đi cũng không muộn." Hướng Diệu nói xong bước một bước tiến vào quán trọ.

"Thiếu phu nhân ~ muội đỡ người vào." Thúy Trúc cúi đầu ~ duỗi tay đỡ tôi đi vào bên trong.

Tuy rằng trong lòng vẫn không yên tâm nhưng tôi cũng thực sự rất đói bụng, bao tử đã đánh trống reo hò từ nãy tới giờ, nếu thật sự lên đường chắc tôi đói xỉu trước khi bị bắt quá, haizzz, có thực mới vực được đạo, ăn no trước đã rồi tính tiếp.

Yêu cầu một căn phòng riêng độc lập, lại chọn mấy món đặc sắc của quán, tâm trạng căng thẳng cũng từ từ thả lỏng lại. Vén màn, cả ba lại tiếp tục lên đường. Thật tốt, lại không gặp phải Thu Nguyệt.

Rời khỏi Cảnh Thành không xa có một ngôi chùa – chùa Kỳ Vân. Hướng Diệu nói rằng hôm nay chúng tôi sẽ dừng chân ở đó, thuận tiện viếng thăm chủ trì của ngôi chùa, nghe nói có vẻ ông là một người bạn cũ. Gõ nhẹ cổng chùa, một chú tiểu tiến tới mở cổng cho chúng tôi. Sau khi hiểu rõ ý đồ của cả nhóm, chú tiểu nhanh chóng chạy đi thông báo, chúng tôi đành đứng ở ngoài cửa chờ trong chốc lát. Không lâu sau, có một lão hòa thượng đi ra nghênh đón chúng tôi vào chùa, đó chính là chủ trì của chùa Kỳ Vân – Hòa thượng Hưng Từ.

Hướng Diệu đi với Chủ trì ôn lại chuyện cũ ngày xưa, tôi và Thúy Trúc được một chú tiểu dẫn đến căn phòng dành cho khách thập phương để nghỉ ngơi.

"Thúy Trúc." Tò mò muốn hỏi thử làm sao mà cô nhóc lại quen biết Thu Nguyệt, nhưng lời đến bên miệng thì tôi lại có chút do dự.

"Dạ! Thiếu phu nhân kêu muội?" Tôi thật không quen nổi với cái thái độ cung kính của Thúy Trúc.

"Đừng xa lạ vậy. Tôi trốn Thu Nguyệt, đó là vấn đề của riêng bản thân tôi, cùng là vì lo lắng Hướng Diệu......" Chẳng biết nên giải thích thế nào cho Thúy Trúc hiểu tình hình của chúng tôi hiện giờ. Ai ngờ lời còn chưa hết câu thì Thúy Trúc đã chặn ngang lời nói của tôi.

"Thiếu phu nhân ~ Thúy Trúc hiểu rõ." Thúy Trúc vẫn cúi đầu, tôi không thể nhìn thấy biểu tình của cô nhóc.

"Muội hiểu thật sao?" tôi thật nghi ngờ.

"Dạ! Thiếu gia đã dặn dò kĩ càng, Thúy Trúc chỉ muốn đùa Thiếu phu nhân một chút. Muội biết lỗi rồi."

"Thúy Trúc ~ tôi thích khi muội nghịch ngợm bướng bỉnh." Ngược lại lúc này đây, những câu nói này của Thúy Trúc làm tôi cảm thấy cô nhóc thật lạ lẫm.

"Thiếu gia ~ Thiếu gia tức giận." Thúy Trúc ngẩng đầu, sợ hãi nhìn về phía tôi.

Thì ra là vậy, giờ thì cũng hiểu tại sao cô nhóc giống như đổi thành một người khác vậy, đây chính là lý do đi. Nhanh chóng lên tiếng khuyên giải an ủi cô nhóc:

"Sao Hướng Diệu lại tự dưng tức giận cơ chứ? Dù cho nàng có tức giận thật sự đi chăng nữa có tôi ở đây, nàng cũng không dám làm gì muội. yên tâm!!!" Mạnh miệng nói lớn, trong lòng không khỏi thấp thởm, dù gì tôi thì đã là gì đâu chứ!!

"Thiếu phu nhân tốt nhất ~" ngọt ngào mỉm cười với tôi, Thúy Trúc lại khôi phục dáng vẻ như bình thường.

Cả hai trò chuyện cười đùa một lúc, lại chia ra, từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên có người ở ngoài cửa cười nói vọng vào:

"Nhị tiểu thư ~ ngủ ngon!!"

- --

Tác giả có lời muốn nói: Xem như đền bù phía trước phân đi ~KIll cười một cái đi!