Bíp, Bíp.

Chiếc AmuSphere phát ra tiếng kêu điện tử báo hiệu khi tắt nguồn.

Asuna từ từ mở mắt. Trước khi nhận ra trần nhà tối đen, Asuna đã kịp cảm thấy không khí lạnh, ẩm ướt đang ngấm vào da thịt mình.

Dù đã đặt máy điều hòa ở chế độ sưởi ấm nhẹ, nhưng có vẻ cô đã quên tắt chức năng hẹn giờ và rốt cuộc máy đã tự động tắt khi cô đang FullDive. Nhiệt độ trong căn phòng rộng 10 “chiếu” (khoảng 16.5 m2) lúc này hạ xuống gần bằng với nhiệt độ ngoài trời. Để ý có tiếng động nhỏ, cô nhìn ra phía chiếc cửa sổ lớn và thấy lấm tấm những giọt nước mưa đọng lại trên cửa kính đen.

Asuna khẽ rùng mình khi bước ra khỏi giường. Cô đưa ngón tay về phía bảng điều khiển âm tường và chạm nhẹ vào nút cảm ứng. Chỉ với động tác đó, sau tiếng động cơ ngắn, rèm cửa được kéo lại, máy điều hòa phả ra hơi ấm và chiếc đèn LED trên trần nhà tỏa ra ánh sáng màu cam nhạt.

Công nghệ điều khiển nội thất tích hợp do RECTO phát triển gần đây đã được lắp đặt trong phòng của Asuna. Căn phòng đã được nâng cấp kha khá trong thời gian Asuna nằm trong bệnh viện, nhưng vì lí do nào đó mà Asuna không thể ưa nổi cái hệ thống tiện lợi này. Việc mọi thứ trong phòng được điều khiển chỉ với một cửa sổ tùy chọn là chuyện hiển nhiên trong thế giới ảo, nhưng chẳng hiểu sao có chút cảm giác lạnh lẽo khi nó xuất hiện trong đời thực. Cứ như thể cô bị mắc kẹt trong lằn ranh vô hồn hình thành bởi những màn hình và nút cảm ứng được lắp đặt khắp trên tường và sàn nhà.

Có lẽ lý do khiến cô cảm thấy như vậy là vì những lần ghé thăm Kirito, tức là ngôi nhà thật của chính Kirigaya Kazuto. Sự ấm áp của ngôi nhà truyền thống kiểu Nhật như tương phản với sự lạnh lẽo ở nơi Asuna đang sống. Và căn nhà cũ của ông bà ngoại cô cũng có cảm giác y như vậy. Hồi còn về đó chơi mỗi dịp nghỉ hè, cô luôn vừa ngồi đung đưa đôi chân ngoài hiên nhà vừa thưởng thức món đá bào do bà ngoại làm cho mình. Nhưng đáng tiếc ông bà ngoại của cô đã mất khá lâu rồi và ngôi nhà cũ đó cũng đã bị dỡ bỏ--

Nhẹ thở dài, Asuna xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà rồi đứng dậy. Bỗng cô thấy hơi chóng mặt nên vội nhìn xuống sàn một lát, nhận thức rõ ràng về trọng lực nặng nề đặt lên cơ thể mình ngoài đời thực.

Tất nhiên, một tí cảm giác về sức nặng cơ thể vẫn được mô phỏng trong thế giới ảo. Nhưng trong thế giới đó, với chỉ một cú dậm nhẹ là cả tâm trí và thể xác của cô có thể cất cánh vút bay vào bầu trời bao la. Gánh nặng của đời thực không chỉ ở khía cạnh vật lý, nó bao gồm rất nhiều những vấn đề khác không thể loại bỏ được dù cho bạn có cố gắng thế nào đi nữa. Dù cô chỉ muốn nằm xuống giường ngay, nhưng đã gần đến giờ ăn tối rồi. Chỉ cần chậm một phút thôi, mẹ cô sẽ có thêm một cái cớ để phàn nàn.

Khi cô lê bước đến bên tủ quần áo, cánh cửa tủ trượt mở ra mà chưa cần giơ tay lên. Cởi bỏ chiếc áo len dài thoải mái, cô miễn cưỡng vứt nó xuống giường. Thay vào đó cô đổi sang mặc một chiếc đầm màu đỏ sơ-ri chỉnh tề, nhưng tối tăm, và ngồi xuống cạnh chiếc bàn trang điểm nằm kề bên. Chiếc gương 3-hướng lập tức mở ra và ánh sáng từ bóng đèn phía trên cũng tự động rọi xuống tức thì.

Ngay cả ở nhà, mẹ của Asuna cũng không cho phép cô ăn mặc luộm thuộm. Asuna vớ lấy chiếc lược và nhanh chóng chỉnh trang gọn gàng lại mái tóc đã trở nên bù xù khi FullDive.

Asuna chợt nhớ tới khung cảnh cô được thấy ở gia đình Kirigaya tại thành phố Kawagoe.

Hôm đó Lyfa/Suguha bảo rằng mình và Kirio có nhiệm vụ chuẩn bị bữa tối. Anh chàng Kazuto còn ngái ngủ bị Suguha lôi xuống từ cầu thang. Hai người họ đứng cạnh bên nhau trong bếp, Suguha thái rau còn Kirito thì nướng cá. Mẹ của hai anh em về nhà đúng lúc ấy, thoải mái thưởng thức một cốc bia và ngồi xem TV. Vừa làm các món ăn họ vừa trò chuyện rất sôi nổi, và sau khi nấu xong họ đồng thanh nói “Mời dùng cơm”.

Thở dài chán nản, Asuna phải cố ngăn những giọt nước mắt, đặt chiếc lược xuống và đứng dậy.

Đèn trong phòng tự động tắt ngay khi cửa chưa kịp đóng hẳn, cô bước khỏi phòng và từ từ đi xuống dọc hành lang tăm tối.

Cô giúp việc Sada Akiyo vừa mở cửa trước ngay khi Asuna bước xuống tầng trệt từ chiếc cầu thang hình bán nguyệt. Cô ấy đã chuẩn bị xong bữa tối và sắp sửa về nhà.

Asuna cất tiếng chào cô giúp việc khi hai người đối mặt nhau.

“Cô vất vả quá, Sada-san. Cháu rất cám ơn cô vì đã làm việc cho nhà cháu mỗi ngày. Cháu cũng xin lỗi vì đã chờ đến tận bây giờ mới nói điều đó.”

Nghe vậy, Akiyo lắc đầu nguầy nguậy với mắt mở to như là không thể nào có chuyện đó đâu và lập tức đáp lời.

“Không, không có chi đâu, cô chủ. Đó là công việc của tôi.”

Suốt năm vừa qua, Asuna đã hiểu ra rằng cô có nói thế nào đi nữa thì cũng vô ích. Thế nên cô chỉ từ từ tiến tới gần và hỏi.

“Mẹ và anh trai cháu đã về chưa ạ?”

“Hình như hôm nay cậu Kouichiro-sama sẽ về trễ. Còn bà chủ thì đang ở trong phòng ăn rồi.”

“... Vậy sao, cám ơn cô. Xin lỗi vì đã làm phiền cô.”

Asuna gật đầu với cô ấy, Akiyo lại cúi chào thêm lần nữa trước khi lại mở cửa ra và hối hả về nhà.

Asuna nhớ ra là cô ấy có hai đứa con hiện đang học sơ trung và tiểu học. Dù nhà của cô ấy cũng chỉ nằm trong quận Setagaya, nhưng cũng phải đến 7 giờ 30 cô ấy mới về đến nhà nếu phải ghé qua cửa hàng tạp hóa. Quả là khó khăn cho những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Đã có lần Asuna xin mẹ cho cô ấy về sớm sau khi đã bày xong bàn ăn, nhưng mẹ đã phớt lờ.

Nghe tiếng leng keng của ba cánh cửa thép được khóa lại, Asuna quay người bước ngang qua tiền sảnh để đi đến phòng ăn.

Cánh cửa bằng gỗ sồi dày vừa mở ra, một giọng nhẹ nhàng nhưng đanh thép lập tức giáng vào tai Asuna.

“Con xuống trễ.”

“Nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, nó đang chỉ đúng 6 giờ 30. Ngay khi Asuna định nói điều đó, giọng bà ấy lại vang lên.

“Lần sau con vui lòng có mặt ở bàn ăn trước 5 phút nhé.”

“... Con xin lỗi.”

Lí nhí trong miệng, Asuna đặt chân lên thảm, bước đến bên bàn và ngồi xuống trên chiếc ghế tựa cao với đầu cúi gằm.

Ngay giữa phòng ăn rộng 20 “chiếu” là một chiếc bàn dài với 8 cái ghế xung quanh. Chiếc ghế thứ 2 tính từ phía Đông Bắc là chỗ ngồi của Asuna. Anh trai Kouichiro ngồi phía bên trái cô còn bố cô, ông Shouzou ngồi ở chiếc ghế cuối phía Đông, nhưng hai chỗ ngồi đó hiện đang bỏ trống.

Mẹ của Asuna, bà Yuuki Kyouko ngồi chéo về phía trái bên kia bàn so với cô, và đang đọc một cuốn sách về kinh tế trong khi một tay cầm ly rượu sherry ưa thích của bà.

Bà là một người phụ nữ khá là cao ráo. Dù hơi ốm, nhưng vóc người dong dỏng của bà hoàn toàn xóa đi ấn tượng không đầy đặn đó. Mái tóc nhuộm màu nâu đậm của bà được rẽ ngôi sang hai bên và cắt ngắn vừa ngang quai hàm.

Dù bà có khuôn mặt ưa nhìn, nhưng sống mũi cao và quai hàm góc cạnh, cộng với nếp hằn nơi khóe môi tạo nên một ấn tượng cực kì lạnh lùng. Với miệng lưỡi sắc sảo cùng một quan điểm chính trị gay gắt, bà đã đánh bại tất cả đối thủ của mình trong trường và trở thành một giáo sư khi mới ở tuổi 49 vào năm ngoái.

Khi Asuna đã ngồi xuống, Kyouko đóng quyển sách bìa cứng của mình lại, trải chiếc khăn ăn ra trên đùi và cầm dao nĩa lên, và cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn Asuna.

Asuna nhìn xuống, rì rầm câu “Mời dùng cơm”, và cầm muỗng lên.

Kể từ đó, âm thanh duy nhất vang lên trong phòng là tiếng khua leng keng của những dụng cụ đắt tiền bằng bạc.

Thực đơn gồm có sa-lát rau củ kèm phô-mai xanh, đậu scafata hầm kiểu ý, cá chiên kèm sốt thảo mộc, bánh bột mì nguyên chất... đại khái là những thứ như thế. Thức ăn mỗi ngày đều được định sẵn dựa theo tính toán cân bằng dinh dưỡng của Kyouko, nhưng dĩ nhiên bà không hề tự tay nấu chúng.

Trong khi ăn, Asuna tự hỏi từ bao giờ mà những bữa ăn chỉ có hai mẹ con lại trở nên căng thẳng đến thế.

Không, hình như nó đã như vậy từ rất lâu rồi. Cô còn nhớ từng bị mẹ nghiêm khắc mắng như thế nào mỗi khi làm rơi vãi súp hay không chịu ăn rau. Từ hồi xưa đã vậy, và Asuna không biết liệu ăn uống có thể là một việc vui vẻ được hay không.

Ngồi ăn một cách máy móc, tâm trí cô lập tức bay về ngôi nhà của cô ở thế giới kia. Nhưng giọng nói của Kyouko thình lình vang lên kéo cô trở về thực tại.

“... Con lại sử dụng chiếc máy đó à?”

Asuna thoáng nhìn sang phía mẹ, rồi gật đầu.

“.... Dạ. Vì mọi người đã đồng ý họp lại và cùng làm bài tập với nhau.”

“Những thứ như bài tập, con sẽ chẳng học được gì nếu không tự mình hoàn thành nó.”

Kyouko sẽ chẳng chịu hiểu dù cho Asuna có giải thích với bà rằng cô đã tự mình làm bài tập. Asuna cúi thấp đầu hơn và tìm cách lảng sang chuyện khác.

“Mọi người ở cách nhau khá xa. Nhưng trong đó, chúng con có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.”

“Dùng thứ máy móc như thế thì không thể coi là gặp mặt được. Ngay từ đầu, việc làm bài tập lẽ ra phải là ngồi làm một mình. Làm cùng bạn thì rốt cuộc cũng sẽ toàn lo chơi không thôi.”

Nhịp tay lên cốc sherry, Kyouko bắt đầu nói nhanh hơn.

“Nghe đây, con không dư thời gian để chơi bời đâu. Vì con đã bị chậm hơn đến 2 năm so với những đứa trẻ khác, nên con càng phải nỗ lực hơn để bù lại cho những năm bị mất đó.”

“... Con vẫn đang học tốt mà. Chẳng phải phiếu báo điểm học kì hai của con đã được in và để trên bàn của mẹ rồi sao?”

“Mẹ đã xem rồi, nhưng điểm đánh giá của cái thứ trường đó thậm chí không đáng để xem xét.”

“Cái thứ... trường đó?”

“Nghe rõ đây, Asuna. Vào học kì ba, con sẽ phải được kèm thêm ngoài giờ học chính khóa. Không phải kiểu gia sư qua internet vớ vẩn đang phổ biến, mà họ sẽ tới tận nhà để dạy con.”

“Chờ... chờ chút đã, sao bỗng dưng mẹ lại...”

“Xem cái này đi.”

Kyouko chặn câu phản đối của Asuna lại và cũng chẳng thèm đưa ra lời giải thích nhưng lại chìa ra chiếc máy tính bảng nằm trên bàn. Asuna nhíu mày khi nhìn vào màn hình mà bà đưa sang cho cô.

“... Gì đây ạ... Một đề cương... thi kiểm tra đầu vào dành cho học sinh chuyển trường sao?”

“Đó là kì kiểm tra để chuyển vào học năm thứ tại một trường cấp 3 do bạn của mẹ quản lý, đây là cơ hội mà mẹ đã phải năn nỉ hết cách để kiếm được cho con. Đây không giống như thứ trường tụ tập tạp nham đó, đây là một ngôi trường nghiêm chỉnh. Trường này học theo tín chỉ, nên con chỉ cần phải học nửa năm là đủ đạt yêu cầu để được tốt nghiệp. Như thế, con sẽ có thể vào học Đại học trong tháng Chín.”

Asuna sững sờ nhìn Kyouko, cô đặt chiếc máy tính lên bàn rồi đưa tay trái lên để ngắt lời bà mẹ đang càng nói càng hào hứng.

“Khoan, chờ chút đã mẹ. Con thấy rất phiền khi mẹ tự ý quyết định như vậy. Con thực sự thích ngôi trường hiện tại. Có rất nhiều giáo viên giỏi ở đó, con có thể học tốt nếu ở lại đó. Không cần phải chuyển trường đâu ạ.”

Nghe vậy, Kyouko thở dài đánh thượt, nhắm mắt, chỉnh lại gọng kính mạ vàng rồi ngồi thẳng dậy. Đây là cử chỉ đặc trưng của Kyouko, một kiểu cách đối thoại khiến cho đối phương phải hiểu sự lấn lướt của bà. Ngay cả đàn ông cũng phải nhũn ra khi bà thể hiện điệu bộ đó lúc ngồi trên ghế bành trong phòng giáo viên. Thậm chí chồng bà ông Shouzou cũng phải cố mà tránh ánh mắt trực diện như vậy của bà khi ông ở nhà.

“... Mẹ đã tìm hiểu kĩ rồi.”

Kyouko bắt đầu nói bằng giọng giáo huấn.

“Cái chỗ mà con đến học thậm chí không thể gọi là trường được. Thời khóa biểu quá dễ dãi và các bài học thì được giảng ở trình độ quá thấp. Đội ngũ giáo viên thì ô hợp, chẳng ai trong số họ là có lý lịch đàng hoàng cả. Thay vì là một cơ sở giáo dục thì nó giống như một trại tâm thần hơn.”

“Sao... Sao mẹ có thể nói như th...”

“Họ làm như thể hay ho lắm khi bảo đó là nơi dành cho những học sinh bị học trễ do tai nạn đó, nhưng thực tế, ngôi trường đó chỉ là nơi để họ dễ bề kiểm soát lũ trẻ có khả năng gây rắc rối trong nay mai mà thôi. Kiểu cơ sở đó chỉ cần thiết cho bọn nhóc đã chém giết nhau trong cái thế giới điên loạn kia mà thôi, nhưng con thì không cần phải thế.”

“...”

Asuna thật không thể nào đáp lại kiểu nói chuyện cả vú lấp miệng em như vậy.

Ngôi trường mà Asuna theo học kể từ đầu xuân năm ngoái nằm ở Tây Tokyo, thực ra là nó được xây gấp chỉ trong hai tháng kể từ lúc dự án xây dựng được công bố. Mục đích của nó là để giúp những đứa trẻ mà việc học sinh bị chậm mất 2 năm do mắc kẹt trong trò chơi tử thần «Sword Art Online». Tất cả người chơi SAO dưới 18 tuổi đều được nhận vào học vô điều kiện, và chỉ cần tốt nghiệp là xem như đủ tư cách tham dự kì thi tuyển vào đại học. Sự biệt đãi quá lớn như vậy từng bị chỉ trích một thời gian.

Dù vậy, chính Asuna cũng hiểu rằng nơi cô đang theo học đó không đơn thuần là một chỗ trú an toàn. Tất cả học sinh bị bắt buộc phải dự những buổi tư vấn tâm lý hàng tuần, bao gồm việc trả lời cả lô câu hỏi với mục đích rõ ràng là để kiểm tra về thái độ chống đối xã hội. Tùy vào những câu trả lời mà bạn có thể bị gửi trở lại bệnh viện để chẩn đoán thêm hay thậm chí được yêu cầu dùng các loại thuốc. Thế nên việc Kyouko gọi đó là một «Trại tâm thần» cũng không hẳn là vô căn cứ.

Nhưng ngay cả thế chăng nữa Asuna vẫn yêu quý mái trường đó. Bất kể Chính Phủ hay hay Bộ Giáo Dục có suy nghĩ như thế nào thì toàn bộ giáo viên ở đó đều là những người tình nguyện và luôn hết mực chân thành với học sinh của mình. Học sinh không cần phải giấu giếm về quá khứ của mình, và quan trọng hơn, cô được ở bên những người bạn thân thiết. Ở đó có Lisbeth, Silica, những người đồng đội cũ trên tiền tuyến, và trên tất cả -- Kirito.

Asuna nắm chặt chiếc nĩa của mình và cắn môi, cố gắng chống chọi lại cái thôi thúc trong cô muốn nói rõ mọi chuyện cho mẹ nghe từ đầu đến cuối.

Cô phải cố gắng để không thốt lên rằng: “Con chính là một trong những người «đã chém giết lẫn nhau» mà mẹ nói đến đấy. Con đã sống sót bằng cách phải giết bằng chính thanh kiếm của mình mỗi ngày, và con không thấy hối tiếc chút nào về quãng thời gian đó.”

Kyouko tiếp tục nói, không đếm xỉa đến những dằn vặt nội tâm của Asuna.

“Nếu còn theo học ở đó thì con sẽ chẳng thể nào vào một trường đại học xứng đáng được. Nghĩ mà xem, con giờ đã 18 tuổi đầu rồi. Vậy mà giờ con đang ở đâu, thậm chí còn chưa biết đến bao giờ con mới vào được đại học. Con phải đến trung tâm khảo thí để làm bài kiểm tra vào tuần tới. Vậy mà con chẳng hề lo lắng chút nào sao?”

“Việc vào đại học... Chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng nếu con trễ vài năm so với người khác cả. Chưa kể, học đại học cũng đâu phải là con đường vào đời duy nhất...”

“Không.”

Kyouko lạnh lùng ngắt lời Asuna.

“Con có khả năng. Con thừa biết mẹ phải cực khổ thế nào để làm cho khả năng của con được phát tiết mà. Vậy mà con đã để phí mất hai năm quý báu trong cái trò chơi quái đản đó... Mẹ sẽ không nói điều này nếu con chỉ là đứa trẻ bình thường. Nhưng con không như thế. Không tận dụng hết tài năng của con và để nó mai một là tội lỗi. Con thừa điều kiện cũng như khả năng để vào một trường đại học hàng đầu và được hưởng chế độ giáo dục tốt nhất. Và con nên như thế. Sau đó con có thể chọn tiếp tục ở lại trường học tập và nghiên cứu hay sử dụng khả năng của con trong cơ quan nhà nước và doanh nghiệp, đến khi ấy mẹ sẽ không can thiệp nữa. Nhưng hiện tại, mẹ sẽ không cho phép con từ bỏ cơ hội được học lên cao đâu.”

“Con chẳng có gì đáng gọi là tài năng bẩm sinh hết.”

Cuối cùng Asuna cũng tìm được cách xen vào bài diễn văn lê thê của Kyouko.

“Cách sống của một người phải do chính họ lựa chọn, phải không mẹ? Trước kia, con vẫn nghĩ vào được một đại học tốt rồi kiếm được một công việc tốt là tất cả những gì quan trọng trong đời. Nhưng con đã thay đổi. Dù bây giờ con chưa thể trả lời mẹ, nhưng con chắc rằng mình sẽ tìm ra điều mà con thực sự muốn làm. Vì vậy con muốn tiếp tục ở lại trường này thêm một năm nữa và khám phá xem điều đó là gì.”

“Làm vậy sẽ hạn chế những lựa chọn của con. Có ở lại chỗ như thế bao nhiêu năm đi nữa thì cũng chẳng có con đường nào mở ra cho con cả đâu. Nhưng nếu con chuyển trường lại là chuyện khác. Trường đại học mà trường này trực thuộc cũng vào loại có tiếng. Thế nên nếu con đạt kết quả tốt, con có thể được chuyển sang trường đại học mà mẹ đang làm việc. Nghe này Asuna. Mẹ không muốn con phải khốn khổ sau này. Mẹ muốn con có được một sự nghiệp mà con có thể tự hào với mọi người.”

“Sự nghiệp của con sao... Vậy, cái người được giới thiệu cho con hồi tháng Giêng là như thế nào? Chẳng hiểu mẹ đã bảo gì với anh ta, nhưng anh ta nói chuyện cứ như thể mình đã là hôn phu của con ấy. Chẳng phải mẹ là người đang hạn chế cuộc sống của con sao?”

Asuna không thể ngăn được giọng cô đang run rẩy. Dù cô đã cố dồn sức mạnh vào ánh mắt của mình, nhưng qua gọng kính trông Kyouko chẳng có vẻ gì nao núng.

“Hôn nhân cũng tính là một phần sự nghiệp. Nếu con không kết hôn với một người có khả năng tài chính vững vàng, sau vài năm con sẽ thấy hối hận. Những gì con nói là con muốn làm cũng sẽ trở thành không thể. Về mặt đó thì Yuyaa thật hoàn hảo. Ngày nay, một Ngân hàng địa phương do gia đình ta quản lý thì đáng yên tâm hơn nhiều so với những ngân hàng lớn vẫn thường xuyên vật lộn với nạn bè phái trong các cổ đông. Hơn nữa, mẹ thật sự thấy thích Yuyaa. Cậu ta chẳng phải là một chàng trai rất thẳng thắn sao?”

“... Vậy là mẹ chẳng nhớ gì rồi. Cái người đã gây ra tai họa khiến con và rất nhiều người khác gặp nguy hiểm và làm cho RECTO của bố rơi vào khủng hoảng tài chính ấy, là tên Sugou Nobuyuki mà chính mẹ đã lựa chọn cho con.”

“Im ngay.”

Mặt của Kyouko chợt biến sắc, và bà xua xua tay trái như thể muốn đuổi một con rệp khó chịu.

“Mẹ không muốn nghe nhắc đến thằng ấy... Hồi đầu chính bố của con mới là người thích nó và muốn nhận nó làm con nuôi nhà này. Vốn dĩ trước đây ông ấy đã không giỏi đánh giá người khác. Cũng may là Yuuya không thuộc kiểu gây ấn tượng mạnh ban đầu như nó, nên lại càng có thể yên tâm.”

Đúng thật là bố của Asuna chưa bao giờ để ý nhiều đến những người xung quanh ông. Ông dành mọi tâm huyết cho việc điều hành công ty, ngay cả bây giờ dù đã thôi không giữ vị trí CEO (tổng giám đốc) nữa, ông vẫn thường xuyên bỏ mặc chuyện gia đình để có thể giám sát những hoạt động liên doanh của công ty. Bản thân ông Shouzou từng nói rằng ông đánh giá cao những khát vọng của Sugou, với khả năng phát triển và điều hành công ty, và chính vì sự kém cỏi của ông trong việc nhìn người mà ông đã không thấy được mặt tối trong nhân cách của hắn.

Tuy vậy, Asuna thừa hiểu một trong nhiều lý do khiến Sugou Nobuyuki cứ càng ngày càng trở nên điên cuồng kể từ khi lên cấp hai chính là vì áp lực khủng khiếp từ những người xung quanh hắn. Khỏi phải nói cũng biết một phần lớn những áp lực đó đến từ những lời nói của Kyouko.

Asuna cố nuốt ngược những câu phàn nàn đó vào trong, và nói một cách kiên quyết.

“Dù sao đi nữa, con nhất định không muốn dính líu với anh ta. Con sẽ tự chọn bạn đời cho mình.”

“Vậy cũng được, chỉ cần hợp với con, bất cứ chàng trai sáng giá nào mẹ đều chấp nhận. Nhưng mẹ nói trước, thứ như thằng nhóc -- mấy đứa học sinh từ cái trường đó là không được tính đâu đấy.”

“...”

“Chẳng lẽ... Mẹ đã điều tra... về cậu ấy?”

Sword_Art_Online_Vol_07_-055

Asuna lại lẩm bẩm với giọng run run, nhưng Kyouko không hề phủ nhận mà cũng không khẳng định, thay vì vậy bà liền đổi chủ đề.

“Con phải hiểu là, mẹ cũng như bố con đều mong muốn cho con được hạnh phúc. Chúng ta đã mong muốn như vậy từ khi con còn đi nhà trẻ. Dù con đã bị một cú vấp nho nhỏ, nhưng con hoàn toàn có thể đứng dậy. Chỉ cần con thật sự chăm chỉ. Và con sẽ lại có được một sự nghiệp xán lạn.”

Không phải của con, đó là của mẹ, Asuna gầm gừ với chính mình.

Asuna và anh trai Kouichiro của cô đều là một phần của cái gọi là «sự nghiệp xán lạn» đó của Kyouko. Anh Kouichiro đã vào một trường đại học danh tiếng và thăng tiến rất tốt ở RECTO, làm hài lòng Kyouko. Asuna đáng lẽ đã tiếp bước, nhưng rồi cô vướng vào rắc rối không tài nào hiểu được là vụ lộn xộn SAO, liền sau đó là vụ án do Sugou gây ra gây tổn hại đến hình ảnh của công ty RECTO, làm cho Kyouko thấy như thể có một hạt sạn trong cuộc đời đang hoàn hảo của bà.

Asuna đã không còn sức để tranh cãi tiếp, cô đặt dao nĩa xuống chiếc dĩa chỉ mới ăn hết một nửa và đứng dậy.

“... Về việc chuyển trường, con sẽ suy nghĩ.”

Vốn cô chỉ định nói thế cho xong chuyện, nhưng Kyouko đã hờ hững nhắc lại.

“Hạn chót là tuần sau. Điền những thông tin yêu cầu vào mẫu đơn đăng ký và in ra ba bản để sẵn trên bàn học.”

Asuna cúi đầu, quay đi hướng về phía cửa. Vốn cô định đi thẳng về phòng mình, nhưng có điều gì đó trong tim khiến cô nán lại, cô xoay lại nhìn mẹ rồi nói.

“Mẹ này.”

“... Chuyện gì?”

“Có phải mẹ vẫn còn thấy xấu hổ về ông bà ngoại đã mất, vì rằng mẹ được sinh ra trong một gia đình nông dân thay vì một gia tộc danh tiếng lâu đời?”

Kyouko trợn mắt bàng hoàng mất một lúc, và những nếp hằn sâu xuất hiện nơi chân mày và khóe miệng của bà.

“... Asuna!. Con bước vào đây ngay!”

Dù vẫn nghe được giọng nói đanh thép của mẹ, nhưng Asuna đã khép cửa lại ngăn không cho mẹ kịp nói hết. Cô hối hả bước nhanh lên cầu thang như đang chạy trốn và mở cửa phòng mình ra.

Ngay lập tức, bộ phận cảm biến nhận ra sự có mặt của cô liền tự động bật đèn và máy điều hòa.

Asuna cảm thấy thật sự khó chịu, cô bước thẳng tới màn hình điều khiển của căn phòng và tắt ngay cái trí thông minh nhân tạo tích hợp đó. Rồi cô cứ thế nhảy lên giường và vùi mặt mình vào đống chăn nệm, mặc kệ chiếc áo blouse đắt tiền bị nhàu nhĩ.

Cô chẳng buồn khóc. Với tư cách một kiếm sĩ, đã từ lâu cô quyết sẽ không khóc vì buồn hay tiếc nuối. Thế nhưng quyết tâm đó đang dần không kháng cự được nỗi bất hạnh đang không ngừng trào dâng trong lồng ngực cô.

Mày thì là kiếm sĩ cái khỉ gì chứ - phần nào đó trong trái tim cô như đang tự cười nhạo mình. Mày chỉ giỏi vung vẩy một thanh kiếm trong một trò chơi ảo mà thôi, mày có chút quyền lực nào ở thế giới thực đâu? Asuna cắn môi và tự nói với bản thân.

Kể từ khi gặp chàng trai định mệnh đó, ắt hẳn cô đã thay đổi. Cô đã không còn mù quáng tin vào những giá trị định sẵn mà người ta áp đặt lên mình và dám đấu tranh cho những gì đáng phải tranh đấu.

Thế nhưng, nếu nhìn bề ngoài, thì quả thật cô có gì khác với chính con người mình trước khi cô đến với cái thế giới kia? Cô vẫn hành xử như một con rối và đeo một nụ cười giả tạo trên mặt mỗi khi gặp họ hàng, cô không thể chỉ đơn giản mà từ chối những sự áp đặt mà bố mẹ dành cho mình. Nếu chỉ thực sự có thể tin vào chính mình khi ở thế giới bên kia, cớ gì cô vẫn cứ phải quay trở lại hiện thực.”

“Kirito... Kirito.”

Trong vô thức, cô không ngừng gọi tên anh.

Kirito -- Kirigaya Kazuto, anh ấy vẫn giữ được ý chí mạnh mẽ được tôi luyện từ SAO ngay cả khi đã trở về với thế giới thực hơn một năm rồi. Chắc hẳn anh ấy cũng phải chịu nhiều sức ép lắm, nhưng anh ấy không bao giờ thể hiện nó ra trên gương mặt.

Hồi trước, khi cô hỏi Kirito rằng anh muốn đạt được điều gì trong tương lai, Kirito đã mỉm cười bẽn lẽn và trả lời rằng anh muốn trở thành một nhà chế tạo hơn là một người chơi. Hơn nữa, không chỉ là lập trình ra một phần mềm dành cho game, anh còn muốn thay thế công nghệ FullDive gây cảm giác như bị cầm tù hiện tại và tạo nên một giao thức thân thiện hơn giữa con người và máy móc. Vì mục tiêu đó, dường như anh đã thường xuyên tìm đến những diễn đàn về công nghệ của nước ngoài, sôi nổi học hỏi và thảo luận về những ý tưởng mới.

Asuna cảm thấy như Kirito có thể tiến thẳng đến mục tiêu ấy mà không hề do dự. Nếu có thể, cô muốn mình có thể ở bên anh và cùng theo đuổi chung một giấc mơ. Cô đã tìm hiểu kĩ xem mình cần phải học những gì và đã mong hai người có thể học chung trường vào năm sau nữa.

Buồn thay, con đường đó giờ đây dường như đã bị chặn lại. Cuối cùng cô cũng không ngăn được mình bật khóc, khi cảm giác bất lực ấy xâm chiếm lấy Asuna.

“Kirito-kun...”

Cô muốn được nhìn thấy anh ngay lúc này. Ngay cả không phải là trong đời thực, cô muốn được ở riêng cùng anh trong căn nhà đó, khóc nức nở trong lòng anh và kể cho anh nghe mọi chuyện.

Nhưng, cô không thể. Cái suy nghĩ rằng người con gái mà Kirito yêu không phải là một Yuuki Asuna yếu ớt bất lực, mà là một trong những chiến binh mạnh mẽ nhất - «Tia Chớp» Asuna - trở thành một thứ gông cùm nặng nề và ám ảnh cô.

『Asuna... em rất mạnh mẽ... Mạnh mẽ hơn anh nhiều...』

Cô nhớ lại những lời thì thầm anh dành cho cô trong thế giới đó. Nếu cô tỏ ra yếu đuối lúc này cô sẽ tự đẩy mình ra xa khỏi trái tim của anh mất.

Điều đó thật đáng sợ. Asuna nằm dài ra, và bất ngờ chìm vào một giấc mơ màng.

Cô thấy mình với bao kiếm lấp lánh bạc bên hông, tay trong tay với Kirito đi về đâu đó hướng ánh dương đang xuyên qua kẽ lá. Trong khi đó, một con người khác của cô bị giam cầm trong một nơi tối tăm, chỉ biết im lặng dõi mắt theo hai con người đang cười nói rộn ràng kia.

Trong giấc mơ vừa ngọt ngào vừa cay đắng ấy, Asuna mong ước cháy bỏng được quay trở về thế giới đó.