Hồng Thành Cương biến sắc. Hạ Tiểu Bình mặt mày khó coi, vẻ mặt hai người làm Dương Phàm không thể không cảnh giác.
- Bao giờ Lô Trò về?
Không khí lập tức trở nên nặng nề, Dương Phàm nói cùng với nụ cười trên mặt, vẻ tươi cười này hai người Hồng Thành Cương thấy. Hai người cũng dẫn dần lấy lại bình tĩnh.
Hạ Tiểu Bình có chút xin lỗi, nói:
- Người vẫn ở trong bệnh viện, nói ngày mai sẽ xuất viện.
Lời này có chút hàm hồ, nhưng người tinh mắt đều biết Hạ Tiểu Bình có kênh thông tin nhưng không thể nói rõ.
Hồng Thành Cương cau mày nói:
- Lô Trò này là một lão già đầy mưu mô. Hắn đã về, cục diện sẽ rất phức tạp. Quan trọng là trong thường ủy, chúng ta chỉ có ba phiếu. Bây giờ chúng ta làm như vậy, một khi hắn đưa ra thường ủy thảo luận, vậy sẽ có quyền cướp tiền đi.
Hạ Tiểu Bình thở dài một tiếng:
- Thư ký thị ủy, trưởng ban tổ chức, bên cảnh sát đều là người của hắn. Bên quân đội mỗi lần đều bỏ phiếu trắng, chưa bao giờ tỏ thái độ. Còn có phòng thông tin tuyên truyền. Tô Diệu Nga, thái độ của người này rất mập mờ, chưa bao giờ tỏ thái độ gì.
Thường ủy quả thực là một vũ khí có trọng lượng, chỉ cần chiếm đa số, như vậy có thể nói chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay.
Hồng Thành Cương ở bên bổ sung một câu:
- Bí thư đảng bộ cảnh sát thời gian trước bị bệnh đang nằm trong viện, có lẽ không thẻ tham gia hội nghị. Mặc dù như vậy, chúng ta chỉ là thiểu số trong hội nghị.
Lúc này Trương Tư Tề ở bên cạnh nói:
- Bên quân đội, tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Hạ Tiểu Bình và Hồng Thành Cương đều lộ ra vẻ khiếp sợ, cùng nhìn Trương Tư Tề, sau đó càng nhìn Dương Phàm với ánh mắt ngờ vực. Dương Phàm cười gật đầu nói:
- Cô ấy nói được vậy sẽ là được. Bây giờ quan trọng nhất chính là trưởng phòng thông tin, trong hội nghị lần trước tôi quả thật không chú ý đến người phụ nữ này.
Hạ Tiểu Bình cười khổ nói:
- Người phụ nữ Tô Diệu Nga này, bình thường khi họp không đánh rắm nổi một lần, cũng khó trách cô ta. Đó là người mà bí thư thị ủy Trầm Minh phái xuống.
Dương Phàm vừa nghe lập tức vui vẻ, cười hắc hắc nói:
- Được rồi, tất cả mọi người yên tâm, hội nghị thường ủy chúng ta sẽ không thua thiệt.
Hạ Tiểu Bình và Hồng Thành Cương đều giật mình trong lòng, tất cả mọi người đều là kẻ thông minh, điều không nên hỏi tự nhiên không hỏi, đều ngồi xuống ăn cơm. Chẳng qua bữa cơm này rất vô vị. Chuyện giáo viên đến gây rối cũng được Hồng Thành Cương nói ra một chút. Hạ Tiểu Bình nghe Hồng Thành Cương nói ra suy nghĩ của mình, mắt đảo đảo nói:
- Ngày mai tôi đi một chuyến.
Lời này rất nhiều nghĩa, ba người ngồi đây không khỏi cười cười. Hạ Tiểu Bình là người rất thú vị.
Vấn đề coi như đã có biện pháp đối phó, tâm trạng mọi người tốt hơn nhiều. Nhưng thật ra Dương Phàm vẫn đang suy nghĩ, không biết Trầm Minh bây giờ còn có thể khống chế Tô Diệu Nga không.
Cơm xong, ra khỏi Hương mãn lâu. Dương Phàm bảo Tiểu Vương lái xe về, quay đầu lại cười nói với Trương Tư Tề:
- Cùng đi chứ?
Trương Tư Tề gật đầu, chủ động tiến lên nắm tay Dương Phàm. Trong nháy mắt khi cầm tay nàng, Dương Phàm cảm thấy tim mình đập mạnh. Tay Trương Tư Tề rất mềm và rất ấm, trong những cơn gió lạnh cuối xuân này mang đến một hơi ấm áp. Hai người đi bộ trên đường, đây là lần đầu tiên mà Dương Phàm đi dạo với một cô gái như vậy. Đêm Vĩ Huyền, trên đường có không ít người, hai người cứ đi về phía trước.
Không biết lúc nào đã đi tới trước cửa khách sạn Vân Lĩnh, Dương Phàm dừng lại, Trương Tư Tề hiểu ý nhỏ giọng nói:
- Em đi nghỉ đây, anh tối đừng làm muộn quá.
Dương Phàm thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt nàng, một tình cảm khó có thể dâng lên trong lòng. Trương Tư Tề xấu hổ cười cười, kiễng chân hôn nhẹ lên mặt Dương Phàm, xoay người bỏ chạy.
Dương Phàm đứng tại chỗ, trong lòng ngổn ngang trăm mối, thầm nghĩ nếu như đây là tình yêu, như vậy hình như mình không có tư cách hưởng thụ. Thế giới nội tâm của nàng quá đơn thuần, thế giới tình cảm cũng đơn thuần. Trong lòng tự hỏi, một cô gái như vậy, mình có xứng không?
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên căm hận lão già ở Bắc Kinh. Nếu như không phải lão đẩy mình vào hoàn cảnh ô trọc đó, mình có lẽ sẽ không có Du Nhã Ny, không có Chúc Vũ Hàm, không có Ngô Yến. Sự thật nếu không như vậy, Dương Phàm đã không thể quay đầu.
Cần làm gì thì làm như vậy. Tình yêu, chính là một thứ thuốc làm cho con người ta hết mệt mỏi. Có suy nghĩ này, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy thứ khó chống cự nhất trên thế giới chính là ***. Ví dụ như tối nay Du Nhã Ny sẽ đến, mình không thể kháng cự, hoặc là nói cũng muốn.
Lái xe Tiểu Vương dừng xe phía sau Dương Phàm. Hắn vốn không rời đi, mà chỉ đi theo phía xa xa. Dương Phàm mở cửa xe, lên xe, cười hỏi:
- Sao không về?
Tiểu Vương cười cười:
- Tôi lo lắng tối không an toàn, tối Vĩ Huyền có không ít phần tử xấu.
Tiểu Vương nói rất nhiều nghĩa, Dương Phàm nghe ra, cười nói với Tiểu Vương:
- Về nhà khách.
Về đến phòng, Dương Phàm đầu tiên là gõ cửa phòng bên cạnh. Cửa mở, Hầu Vệ Đông mỉm cười thò mặt ra, Dương Phàm thấy bên trong chỉ có một người, không khỏi ngẩn ra hỏi:
- Trần Thái Trung đâu?
Hầu Vệ Đông cười không nói, đưa tay ra chỉ phía sau Dương Phàm. Dương Phàm quay đầu lại, Trần Thái Trung đang mỉm cười với mình. Dương Phàm không khỏi cảm thấy kỳ quái:
- Anh vẫn đi theo tôi? Sao lại làm được?
Trần Thái Trung không trả lời. Hầu Vệ Đông mỉm cười nói:
- Bí mật nghề nghiệp.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Tối có người tới tìm tôi, các anh không cần đi theo.
Nói xong cười quay về phòng. Có hai người bọn họ bên cạnh, đúng là làm cho người ta yên tâm.
Trương Tư Tề đã về khách sạn Vân Lĩnh, Dương Phàm không hề lo lắng. Bộ Yên mặc dù là người tàn nhẫn, nhưng bây giờ mọi người còn chưa trở mặt với nhau, Bộ Yên có nhiều sản nghiệp ở Vĩ Huyền như vậy, kinh doanh đang phát đạt. Cho cô ta trăm lá gan cũng không dám làm gì Trương Tư Tề.
Gọi điện cho Trầm Minh, thấy Trầm Minh ừm một tiếng. Dương Phàm đi thẳng vào vấn đề:
- Cháu muốn Tô Diệu Nga ủng hộ trong thường ủy, có vấn đề gì không?
Trầm Minh bên kia trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có lẽ không vấn đề gì. Mai cháu dành thời gian đi gặp một chút. Cô ta có con đang học đại học ở Bắc Kinh, nghe nói gần đây đang thi.
Trầm Minh là như vậy, không nói nhiều nhưng rất có tác dụng, đều nói vào trọng tâm. Dương Phàm cung kính nói:
- Cảm ơn chú Trầm.
Trầm Minh không lập tức tắt máy, mà thản nhiên nói:
- Trầm Ninh ngày mai sẽ xuống, hai đứa chung một con thuyền. Ở dưới đó rèn luyện mấy năm, rất có lợi cho sự phát triển sau này.
Mặc dù không phải đang đứng trước mặt Trầm Minh, nhưng Dương Phàm vẫn gật đầu, thành khẩn mà kiên quyết:
- Xin chú Trầm yên tâm, có cháu thì có Trầm Ninh.
Đây là một lời hứa. Cuộc đời Dương Phàm rất ít hứa với người.
- Cẩn thận.
Trầm Minh nói xong thì dập máy. Dương Phàm đóng máy lại, không khỏi thở dài một hơi. Trong lòng nghĩ ngày mai nên gặp Tô Diệu Nga như thế nào, cần phải bố trí thời gian.
Đến Vĩ Huyền mặc dù chưa lâu, nhưng một liên minh đủ để chống lại thế lực cũ đã dần dần hình thành. Thành viên của liên minh này khá quái dị. Hồng Thành Cương là người của Hạ Trì Dân, Hạ Tiểu Bình là nhân vật của phái trung lập vẫn ẩn giấu. Tô Diệu Nga là cái đinh mà Trầm Minh chôn tại Vĩ Huyền. Mọi người có cùng ích lợi, cũng chỉ có thể cùng nhau đi tới. Nếu từ một góc độ khác nhìn liên minh này, không khó phát hiện khi Trầm Minh và Hạ Trì Dân còn đương chức, cả Vĩ Huyền sẽ thành một đoàn thể thống nhất. Đáng tiếc hai vị đó đã đi, bây giờ lại tiện nghi cho Dương Phàm.
Dương Phàm cũng nghĩ đến khả năng thất bại. Nếu như ở Vĩ Huyền có thể rời khỏi ***, những người đã nếm được mùi vị của quyền lợi, có ai cam tâm rời đi chứ? Ít nhất không phải là Dương Phàm.
Trương Tư Tề nhắn tin đến:
- Em mệt lắm, ngủ đây, gối ở khách sạn nhỏ quá, ôm không thoải mái chút nào.
Dương Phàm lau mồ hôi, nhắn lại:
- Cho em ôm không phải không được, nhưng anh sợ không nhịn được.
Trương Tư Tề nhắn lại:
- Bỏ đi, em ngủ đây, anh là đồ lưu manh.
Nghĩ đến Du Nhã Ny sắp tới, Dương Phàm nhắn lại:
- Anh tắt máy đây, tối còn có việc.
Gần như vừa nhắn tin xong, điện thoại di động vang lên, nghe điện, Du Nhã Ny ngọt ngào nói:
- Xe chị đang ở trước cửa nhà khách.
Dương Phàm tắt máy, mở cửa đi ra, gõ gõ phòng bên:
- Tôi ra ngoài làm chút chuyện, các người ngủ sớm đi.
Một chiếc xe Santana màu đen đứng đối diện trước cổng nhà khách, không có gì là bắt mắt. Dương Phàm đi ra khỏi cổng, cửa xe mở ra, Du Nhã Ny thò đầu ra, vẫy vẫy tay.
Dương Phàm vội vàng băng qua đường, chui vào trong xe. Phát hiện người ngồi ở ghế điều khiển là nữ thư ký. Không khỏi cười cắn tai Du Nhã Ny:
- Chị còn mang theo người hỗ trợ à?
Trong bóng tối không thấy rõ mặt Du Nhã Ny, nhưng có thể cảm nhận hô hấp của nàng lập tức trở nên dồn dập, môi hôn lên cổ Dương Phàm:
- Thu thập em, còn cần người giúp sao?
Dương Phàm giữ bàn tay nhỏ bé đang có ý đồ xấu, nhỏ giọng nói:
- Em cũng không muốn có người đứng ngoài nhìn, bảo cô ấy tìm chỗ nghỉ, em lái xe.
Du Nhã Ny thở ra một hơi, nói:
- Tiểu Quách, em tìm một khách sạn nghỉ đi.
Nữ thư ký theo lời xuống xe. Dương Phàm lên ghế điều khiển, Du Nhã Ny cũng lên tay lái phụ. Xe không một tiếng động chạy ra ngoại thành, nhằm thẳng hướng Uyển Lăng. Trên đường xuất hiện một vùng đất bằng phẳng, Dương Phàm lái xe vào đó, chạy vào sâu trong khu đất, cỏ dại cao đến mắt cá chân.
Xe dừng lại, Du Nhã Ny có chút khẩn trương hỏi:
- Đây là đâu?
Dương Phàm lấy thuốc ra, Du Nhã Ny đoạt lấy bật lửa châm cho hắn. Dương Phàm hút một hơi, đi xuống xe, trong bóng đêm nhìn chăm chú khu đất bằng phẳng mấy trăm mẫu này.
Du Nhã Ny xuống xe đi đến bên cạnh Dương Phàm, kéo Dương Phàm dựa vào xe, chờ Dương Phàm trả lời.
- Nơi này là khu khai phá, ba năm rồi vẫn còn để hoang. Vừa nói Dương Phàm chỉ chỉ vào ngôi nhà hai tầng phía xa xa:
- Nhìn thấy chỗ kia không. Chính là ký túc cho người làm ở. Nơi này trước kia vốn là đất tốt, Vĩ Huyền vốn rất ít đất trồng lúa, nhưng có người bởi vì thành tích làm cho mấy trăm mẫu thành đất hoang, chỉ để cỏ mọc.
Du Nhã Ny cười nói:
- Em đã trưởng thành. Chị cảm thấy em là một người rất giỏi, nếu là thời loạn thế, em sẽ là một kiêu hùng.
Dương Phàm ngẩn ra, cười cười vỗ nhẹ vào mông Du Nhã Ny:
- Chị mắng em hả? Em không thể là Tào Tháo đâu à nghe.
Du Nhã Ny trầm ngâm một chút, nói:
- Em ngủ với Chúc Vũ Hàm, em là như vậy. Em còn muốn ngủ với Trương Tư Tề sao?
Chúc Vũ Hàm lắc đầu nói:
- Chị sai rồi, đối mặt với Tư Tề, em một chút *** cũng không có. Mặc dù phía dưới cứng rắn như sắt thép, nhưng em không dám tiến lên một bước.
Du Nhã Ny có chút ghen tị nói:
- Gọi thân thiết như vậy cơ mà. Em ám chỉ chị **** hả? Ám chỉ chị không thể không có đàn ông?
Dương Phàm quay đầu lại, mắt lóe sáng trong đêm tối.
- Chị không phải như vậy, mà chị không thể rời khỏi em. Đồng thời, cả đời này em cũng không thể rời khỏi chị.
Câu nói này đã đánh trúng trái tim Du Nhã Ny. Phụ nữ có đôi khi không cần gì cao xa. Đôi tay mềm mại đưa lên bá lấy cổ Dương Phàm, đôi môi nóng bỏng hôn lên mặt hắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ:
- Đúng, em nói đúng. Chị không thể xa em. Đến đây đi, em muốn thế nào cũng được.
Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy Du Nhã Ny, nhìn khuôn mặt đầy mê loạn trước mặt, nhỏ giọng nói:
- Đừng gấp, chúng ta có cả đêm nay mà.
Vừa nói hai tay đã dùng sức giữ lấy cổ áo, dùng sức xé sang hai bên. Không ngoài dự đoán của Dương Phàm, nàng không hề mặc áo lót, vừa xuất hiện trong không khí, Dương Phàm liền chui vào giữa khe rãnh đó, ít râu trên cằm không ngừng ma sát, ma sát trên làn da thịt mịn màng đó.
Du Nhã Ny ngửa đầu ra sau, tóc tai rối bời, thân hình mất hết sức lực, nằm thẳng cẳng ở trên cốp xe vẫn còn hơi nóng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dương Phàm rất kiên nhẫn, lưỡi không ngừng di chuyển trên hai đầu ***, thi thoảng cắn nhẹ một chút, đạt được tiếng rên rỉ của Du Nhã Ny, cả người nàng run lên, lỗ chân lông, da thịt co rút lại.
Lúc váy bị tốc lên, bên dưới cũng là không có quần lót. Du Nhã Ny không biết lấy sức lực từ đâu, ôm cổ Dương Phàm, nhỏ giọng xin:
- Đừng mà, em là đàn ông, không thể như vậy.
Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy Du Nhã Ny ngã xuống, nói:
- Không có gì là không được, chị là người phụ nữ của em, em có nghĩa vụ làm chị đạt đến đỉnh.
Vừa nói đã vùi đầu vào giữa hai chân. Du Nhã Ny giống như con rắn bị nắm bảy thốn vậy, không ngừng vặn vẹo, hai chân vô thức muốn khép lại, nhưng bị đôi tay vô tình kéo ra. Cảm nhận chỗ đó không ngừng bị xâm nhập, Du Nhã Ny không nhịn được mà kêu lên giữa cánh đồng hoang vu.
- Chị bây giờ dù có chết cũng đáng.
- Muốn chết? Muốn chết cũng phải chết bên dưới lão tử.
Dương Phàm cười độc ác ngẩng đầu lên, hai tay nắm lấy Du Nhã Ny, trườn lên, từ phía sau mãnh liệt tiến vào.
"A...." một tiếng, Du Nhã Ny kêu to, đẩy mông về phía sau đón đỡ.
- Không được kêu.
Dương Phàm quát khẽ một tiếng, Du Nhã Ny lập tức đưa tay lên bịt miệng.
Thời gian dần trôi qua trong tiếng rên rỉ nặng nhọc. Du Nhã Ny đã như một con rắn quấn chặt lấy Dương Phàm, một tay bịt mồm mình lại.
Sau một tiếng thét dài, Du Nhã Ny không ngừng giãy dụa, một lúc sau không còn động tác gì nữa, chỉ đang thở hổn hển, vô lực nằm xuống.
Cánh đồng hoang vu, một lúc sau.
Đôi nam nữ đã vào trong xe, ôm nhau.
- Em hôm nay uống thuốc à? Lợi hại thế, đến bây giờ còn không ra?
Du Nhã Ny cả người cứng ngắc như mới từ địa ngục chui ra.
- Trời mới biết.
- Chị bị em làm cho chết đi mấy lần rồi. A a.
Du Nhã Ny ôm cổ Dương Phàm, mông không ngừng nhúc nhích, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Dương Phàm không nói gì, trong lòng có cảm giác hưng phấn và khoái cảm, một lúc sau mới nhỏ giọng nói:
- Không chặt như trước.
- A. Còn không phải đều do em sao? Hay là đổi tư thế.
Vừa nói Du Nhã Ny nhấc mông lên, một tay giữ, muốn lấy lòng hắn, cắn răng hạ xuống.
Trưởng phòng thông tin tuyên truyền ở Vĩ Huyền đúng là đứng hàng cuối cùng. Tô Diệu Nga là một người luôn nhẫn nhịn, luôn mặc quần áo tối màu, đi luôn hơi cúi đầu xuống.
Đến giờ làm, Tô Diệu Nga đi giày cao gót cúi đầu đi về phía phòng làm việc. Đi qua lối rẽ trên hành lang lại không chút ý đến một người thanh niên đang cười cười đứng đối diện với mình.
Một cảnh thú vị xuất hiện, Tô Diệu Nga cúi thấp đầu đi được khoảng năm bước thì dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Dương Phàm một chút, lập tức nở nụ cười, gật đầu nói:
- Phó chủ tịch Dương, cơn gió gì thổi ngài đến đây vậy?
Dương Phàm vươn tay ra, bắt tay người phụ nữ hơn mình bốn tuổi, dùng sức nắm, nhỏ giọng nói:
- Tôi đến xin gặp trưởng phòng Tô một chút.
Tô Diệu Nga không hề lộ ra vẻ giật mình, Dương Phàm bỏ tay ra, Tô Diệu Nga liền khẽ cười nói:
- Vào phòng rồi nói.
Nói xong nhìn Trương Tư Tề phía sau Dương Phàm, Tô Diệu Nga có chút ngẩn ra.
- Đây là phóng viên Trương của báo tỉnh, xuống viết bài, hy vọng được trưởng phòng Tô ủng hộ.
Lời Dương Phàm đổi lại nụ cười hiểu ý của Tô Diệu Nga, thậm chí còn có một tia kích động. Tô Diệu Nga bắt tay Trương Tư Tề:
- Xin phóng viên Trương yên tâm, tôi nhất định ủng hộ công việc của ngài.
Dương Phàm gật đầu cười, trong đầu hiện lên cách xưng hô "ngài" cũng ra vẻ hiểu ý nhìn lại với ánh mắt ôn hòa và tươi cười.
Từ phòng thông tin truyền thông đi ra, Trương Tư Tề ôm một đống tài liệu, bất mãn nói:
- Bê giúp em, nặng muốn chết.
Hẹn Tô Diệu Nga đến giờ trưa cùng nhau ăn cơm, tâm trạng Dương Phàm lúc này khá vui, hiển nhiên sẽ không tranh cãi với Trương Tư Tề, hơn nữa lúc này cũng không thể giận nàng. Cô gái này bây giờ đã có một vị trí rất kỳ diệu trong lòng Dương Phàm.
Dương Phàm cười cười đưa tay ra đỡ tài liệu, Trương Tư Tề nhìn lướt qua hai mắt Dương Phàm, thu tay về, nhỏ giọng nói:
- Thôi, không nặng.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, vẫn đưa tay ra đoạt lấy tập tài liệu dày cộp đó.
- Làm sao vậy? Trong lòng có lời gì không thể nói à?
Trương Tư Tề có chút xấu hổ ưỡn ẽo người:
- Tối qua anh ngủ muộn à? Hai mắt vẫn đỏ, tài liệu này không nặng, để em bê.
Cô bé này cũng cẩn thận đó chứ, cách thể hiện sự quan tâm đầy ý nghĩa. Dương Phàm thầm kêu may mắn, may là sáng nay mình đã tắm, nếu không mũi phụ nữ không khác gì mũi chó, kiểu gì cũng lộ.
Nghĩ đến Du Nhã Ny đang ngủ trong khách sạn, Dương Phàm không khỏi cảm thấy xấu hổ trong lòng. Vẻ mặt này bị Trương Tư Tề nhìn thấy, nàng trừng mắt nhìn hắn, Dương Phàm vội vàng cười.
- Anh vừa nãy suy nghĩ cái gì? Cười đến là lưu manh.
Trương Tư Tề nghĩ gì hỏi thẳng, Dương Phàm không có câu trả lời thích đáng, đột nhiên nhớ đến một câu chuyện cười, cười cười xấu xa, khẽ hích hích vai Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:
- Anh nghĩ đến một câu chuyện cười.
Trương Tư Tề tò mò hỏi:
- Chuyện cười? Nói mau, vì sao anh cười lưu manh như vậy, không buồn cười, em đánh anh đó.
Dương Phàm nhìn xung quanh, dừng một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Trên mạng có một câu nói như vậy. Con gái tám tuổi, ngươi phải kể chuyện lừa cô ấy ngủ. Mười tám tuổi, phải kể chuyện lừa cô ấy ngủ với ngươi. Hai mươi tuổi không cần kể chuyện cô ấy cũng ngủ với ngươi. Ba tám tuổi cô ấy kể chuyện lừa ngươi ngủ với cô ấy. Bốn tám tuổi ngươi kể chuyện lừa cô ấy không ngủ cùng mình.
Trương Tư Tề lập tức đứng lại, trừng mắt nhìn, một lúc sau mới nhỏ giọng mắng Dương Phàm:
- Đồ lưu manh, trong đầu toàn ý nghĩ bậy bạ, không theo anh là tốt nhất.
Vừa nói, Trương Tư Tề lắc lắc mông chạy về phía trước. Dương Phàm ghi nhớ hình bóng của nàng vào trong đầu, lấy một điếu thuốc ra châm, hút một hơi rồi từ từ đi lên lầu.
Trương Tư Tề chạy đến chỗ rẽ, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.