Làm được đến như hôm nay trong tập đoàn như Thiên Mỹ đâu có dễ dàng gì. Hạ u cũng không muốn cứ như vậy mà mất một công việc có tiền lương rất cao này, vội vàng hỏi một câu:
- Em đừng làm chị sợ. Rốt cuộc ai muốn chỉnh Thiên Mỹ?
Em họ Hạ u thở dài một tiếng, nói:
- Cụ thể là ai em không rõ. Chẳng qua một thằng bạn bên đội Phòng cháy chữa cháy có nói, nói là bí thư đảng ủy Cục công an Uyển Lăng đã nói với lãnh đạo đội Phòng cháy chữa cháy. Còn chuyện về tòa nhà Vũ Yến, là cục trưởng Mẫn bên em bắt chuyện. Hôm đó khi mời cục Thanh tra xây dựng và cục Quản lý đô thị, em cũng ở đó. Chính miệng cục trưởng Mẫn cười nói, tổng giám đốc Thu bên chị không biết làm người, có người muốn dạy cô ta một chút.
Cuối cùng em họ Hạ u còn nói:
- Có thể điều động bí thư đảng ủy công an Uyển Lăng và cục trưởng Mẫn bên em, ở Uyển Lăng này có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này Thiên Mỹ của chị gặp phiền phức rất lớn.
Tiếng gõ cửa làm Thu Vũ Yến rất căm tức, lớn tiếng nói:
- Không biết ấn chuông à, vào đi.
Hạ u đẩy cửa đi vào, nhìn thấy mặt Thu Vũ Yến đang đen ngòm, mấp máy môi một lúc rồi mới nhỏ giọng nói:
- Tổng giám đốc Thu, lần này chi nhánh Thiên Mỹ ở Uyển Lăng gặp phiền phức lớn.
Thu Vũ Yến cố nhịn cơn lo lắng trong lòng, giọng vẫn cứng nhắc như trước:
- Nghe được cái gì?
Hạ u nói những gì mình đã hỏi thăm được ra, Thu Vũ Yến như ăn phải thuốc nổ nhảy dựng lên, đi mấy vòng quanh phòng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Mình biết là hắn mà, mình biết là hắn mà. Tên đáng chết đó, chém ngàn đao không hết tội.
Hạ u bên cạnh vẫn do dự, một lúc sau nói:
- Tổng Giám đốc Thu, người chị nói là ai?
Thu Vũ Yến nói:
- Chính là Dương phàm, một tên phó cục trưởng cục Giám sát chứng khoán chó má.
Hạ u phát hiện không đúng, cái tên Dương Phàm gần đây đã xuất hiện mấy lần trên báo Uyển Lăng. Hạ u rất quan tâm đến biến hoá chính trị ở Uyển Lăng. Vừa nghe thấy tên này liền nhíu mày nói:
- Tổng giám đốc Thu, Uyển Lăng mới có một phó thị trưởng, tên cũng là Dương Phàm.
Thu Vũ Yến nghe xong không khỏi ngẩn ra, mắt trợn tròn to như mắt trâu. Hạ u vỗ đầu nói:
- Lên mạng, vào trang web chính phủ kiểu gì cũng có ảnh của hắn.
Thu Vũ Yến luống cuống tay chân bật trang web, tìm được web của chính quyền Uyển Lăng. Mở ra tìm bộ máy chính quyền, rất nhanh tìm được giới thiệu về Dương Phàm. Thị trấn Song Kiều Uyển Lăng, 26 tuổi, tốt nghiệp đại học B, bằng thạc sĩ...
Xem hết lý lịch của Dương Phàm, lại nhìn khuôn mặt mỉm cười ghê tởm kia, Thu Vũ Yến mệt mỏi dựa đầu ra sau ghế nói:
- Chính là hắn. Tên đáng ghét dù chém ngàn đao cũng không hết giận này, sao hắn lại lên làm phó thị trưởng Uyển Lăng.
Hạ u lập tức hiểu ra cái gì đó. Nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thu Vũ Yến, cẩn thận nói:
- Tổng giám đốc Thu, chuyện này không quá khó khăn, nhịn 1chút là được mà.
Thu Vũ Yến lắc đầu nói:
- Chị ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh.
Trước khi hết giờ buổi sáng, tâm trạng Dương Phàm không tốt lắm. Buổi sáng tham gia một cuộc họp công tác kinh tế. Trong cuộc họp nghe được những lời nói hùng hồn. Nhưng trên thực tế một năm qua kinh tế Uyển Lăng tăng trưởng rất chậm. Hơi lưu ý một chút là có thể biết trong vòng hai năm qua, kinh tế Uyển Lăng tăng trưởng mạnh nhất lại là địa ốc, nhà cửa.
Đây không phải trò hề sao?
Lúc Quý Vân Lâm còn đương chức, tâm tư cũng không đặt vào phát triển kinh tế. Uổng công Dương Phàm kéo điện tử Hòa Tinh và tập đoàn Vĩnh Thái về Uyển Lăng. Không biết cách lợi dụng cơn gió hai tập đoàn lớn này tiến vào Uyển Lăng, biến Uyển Lăng thành nơi hấp dẫn các nhà đầu tư.
- Phải nghĩ biện pháp thay đổi tình hình này.
Dương Phàm thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói.
Đang chuẩn bị về, Trần Thái Trung gọi điện tới hỏi:
- Lão Đại, trưa có bận gì không?
Dương Phàm suy nghĩ một chút đến chuyện để Trần Thái Trung đi điều tra, chắc là đã có kết quả, vội vàng gật đầu nói:
- Đến nhà tôi đi.
Về nhà, Trần Thái Trung đã đợi ở dưới lầu, Dương Phàm chào một câu, Trần Thái Trung cười cười. Vào phòng, Dương Phàm mời Trần Thái Trung ngồi xuống, cười nói:
- Có chuyện gì thế?
Trần Thái Trung đặt một túi hồ sơ đang cặp ở nách lên bàn. Bên trong là mấy bức ảnh, Dương Phàm cầm lên, bên trong tất cả đều là nữ phóng viên kia chụp trộm mình.
- Người phụ nữ tên Vương Bình, 28 tuổi, ban tin tức báo Uyển Lăng. Làm ở tòa soạn báo cũng không có gì đặc biệt, nghe nói quần lót rất lỏng, đã lên giường với không ít thằng.
Trần Thái Trung lạnh nhạt nói, lấy một bức ảnh khác ra. Bên trên là một đôi nam nữ, hai người trông rất thân thiết.
Dương Phàm vừa nhìn người đàn ông trong bức ảnh, liền cười cười, thản nhiên nói:
- Không ngờ lại là hắn.
Thu Vũ Yến gọi mấy cuộc điện thoại liền, kết quả đám quan chức đều như con rùa đen rút đầu, đều nói:
- Tôi rất bận.
Người khác lại nói:
- Tôi còn có chút chuyện cần làm.
Hạ u rất nhanh lại đưa đến tin tức xấu, phó cục trưởng Nam – công an Uyển Lăng vẫn có quan hệ tốt với Thiên Mỹ đã bị kỷ luật. Thu Vũ Yến lại ngửa mặt kêu trời, cầm điện thoại lên định gọi cho cậu hoặc là bố, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại. Thu Vũ Yến muốn chứng minh bản thân một chút, chẳng lẽ khó như vậy sao?
Dụi dụi đôi mắt tối qua ngủ không ngon, nhìn cô gái xinh đẹp nhưng có vẻ tiều tụy bên trong, Thu Vũ Yến tức giận gập gương bỏ vào ngăn kéo. Hôm nay là cuối tuần, nếu là bình thường Thu Vũ Yến đều lái xe đến quán bar, chơi đùa thoải mái với đám bạn mới quen. Xem ra hôm nay không được rồi.
Cuối tuần, Dương Phàm theo thói quen hết giờ là đi bộ về nhà. Đi ra khỏi trụ sở ủy ban, cơn mưa đầu giờ chiều làm bầu trời vẫn âm u. Thời tiết giống như một người phụ nữ mới quan hệ, mệt mỏi mà ướt át, chân trời có một vệt đỏ sậm, giống như hai má của một người phụ nữ. Một chiếc xe màu đỏ ngăn cản phía trước, sau đó là giọng hơi khàn khàn của một người phụ nữ:
- Này.
Xe Porsche mui trần đỏ chót, người phụ nữ trên xe đeo khăn che mặt màu đen, đeo kính râm nên trông khá tiều tụy. Bất cứ lúc nào, trong mắt Thu Vũ Yến đều có một tia ngạo mạn. Mặc dù đã quyết định đến nhờ người, nhưng khi thấy Dương Phàm, trong mắt Thu Vũ Yến không nhịn được lộ ra một tia khinh thường và ngạo mạn.
Dương Phàm thật sự không rõ, người phụ nữ vì sao lại có cảm giác như vậy. Một người cảm thấy kiêu ngạo chỉ khi người ta có việc nhờ mình mà? Dương Phàm không cho rằng mình sẽ nhờ Thu Vũ Yến. Cho nên hắn biết rõ Thu Vũ Yến gọi mình, nhưng lại thản nhiên nhìn nàng một cái, hờ hững tiếp tục đi về trước.
- Dương Phàm, anh đứng lại.
Thu Vũ Yến tức giận, tên đàn ông xấu xa này không ngờ giả vờ không nghe thấy.
Dương Phàm dừng lại, lúc này đã đi qua người Thu Vũ Yến. Hắn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Thu Vũ Yến, Dương Phàm mặt không đổi sắc nói:
- Cô gọi tôi à?
Thu Vũ Yến cố gắng nhịn tâm trạng ghen ghét với Dương Phàm, lạnh lùng nói:
- Tôi có chút việc muốn tìm anh, cùng nhau ăn cơm chứ?
Dương Phàm cười cười, thật sự không nhịn được cười.
- Có việc? Việc công thì mới đến văn phòng. Chuyện riêng, giữa tôi & cô có chuyện riêng gì cần nói sao?
Nói xong, Dương Phàm đang định tiếp tục đi tới. Vừa mới đi được hai bước, Thu Vũ Yến trên xe đã nhảy xuống, chạy theo Dương Phàm, túm mạnh tay Dương Phàm, nói:
- Anh đứng lại.
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người đi đường chú ý. Một cô gái xinh đẹp làm đàn ông thấy là chảy nước miếng, một người đàn ông đẹp trai trầm ổn, hai người đang kéo nhau trên đường, không muốn hấp dẫn người ta để ý cũng khó khăn. Muốn để người đi đường không nghĩ linh tinh cũng khó.
Đây không thể nghi ngờ là một bức tranh kinh điển. Lúc xuất hiện cảnh này, thường thường đều nghĩ một cô gái si tình và tên bội bạc. Người qua đường hiển nhiên sẽ nghĩ đến điều này. Bởi vì cảnh này đã xuất hiện quá nhiều trong phim, ai cũng có thể tự biên tự diễn.
- Cô bỏ tôi ra.
Dương Phàm tức giận. Một phó thị trưởng và một cô gái trẻ tuổi xảy ra chuyện này cách trụ sở ủy ban không xa, đúng là rất đẹp mắt.
Thu Vũ Yến rất thông minh, thấy Dương Phàm xấu hổ liền nắm chặt tay hắn, nói:
- Tôi không bỏ, trừ phi anh đồng ý ăn cơm với tôi.
Dương Phàm thật sự muốn giơ ngón giữa vào Thu Vũ Yến, sau đó nói:
- Con mẹ nó.
Đáng tiếc lúc này lại không thích hợp. Bởi vì đã có người của ủy ban đang đi ra, đang lén nhìn sang bên này.
Đây có lẽ là bản tính của phụ nữ, hơn nữa một người phụ nữ làm như vậy thường rất có tác dụng. Phụ nữ thường thích làm như vậy, như thế sẽ khiến đàn ông mềm lòng. Hơn nữa đàn ông sẽ có cảm giác thỏa mãn. Thu Vũ Yến lôi kéo Dương Phàm, khiến cho Dương Phàm cảm thấy người phụ nữ này là một ác phụ.
Nếu ở nơi vắng vẻ không người, Dương Phàm sẽ không hề do dự đạp cho cô ả một cái. Thương hương tiếc ngọc mẹ gì, đó cũng phải xem đối tượng là ai. Một cô gái xinh đẹp đến mấy nhưng không có giáo dục, như vậy sẽ làm người ta chán ghét.
Theo Dương Phàm thấy, Thu Vũ Yến không đơn giản là không có giáo dục, mà còn phải thêm mấy chữ "rất" hoặc là "không hề" chẳng qua tình hình bây giờ hơi đặc biệt. Một người là đại biểu tập đoàn đến Uyển Lăng đầu tư, một người là phó thị trưởng phụ trách kinh tế. Hai người nếu xảy ra xung đột trên đường, mai nhất định sẽ lên báo, lên Tv.
- MLGBD.
Dương Phàm thầm mắng một câu, nghiêm mặt nói:
- Cô bỏ tay, tôi đi theo cô.
- Lên xe.
Thu Vũ Yến cười đắc ý vì mình đã thắng, bỏ tay Dương Phàm ra, quay đầu lại đi lên xe.
Càng thú vị chính là Thu Vũ Yến lại đưa Dương Phàm đến Nam Hải Ngư thôn. Dừng xe xong, Thu Vũ Yến theo thói quen muốn lấy một phòng riêng. Nhân viên phục vụ của quán nói:
- Xin lỗi, phòng không có.
Thu Vũ Yến lớn tiếng nói:
- Tôi trả giá gấp đôi, cho ta một phòng.
Người phụ nữ này nói rất kiêu ngạo, khiến Dương Phàm xúc động muốn đấm cho cô ta vỡ mũi. Đừng có ra vẻ mình có tiền chứ.
Nữ nhân viên phục vụ của quán vẫn cười cười nói:
- Xin lỗi, nếu chị có thể đợi một lát, khoảng gần tiếng nữa, có thể bố trí một phòng cho chị.
Thu Vũ Yến cười lạnh một tiếng, lấy một xếp tiền đặt lên bàn nói:
- Tôi cần một phòng, số tiền này đủ để bao cả năm phòng.
Nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của Thu Vũ Yến, nữ nhân viên phục vụ hơi tức, chẳng qua vẫn nhịn mà nói:
- Xin lỗi, thực sự không có phòng.
Quản lý nhà hàng vội vàng đi tới, cười cười hỏi rõ tình hình, sau đó quay đầu lại cười nói với Thu Vũ Yến:
- Xin lỗi, thật sự không còn phòng lạnh, khách đã dùng hết.
Thu Vũ Yến đang định phát tác, Dương Phàm đi lên nhẹ nhàng đè vai cô ta lại. Không thèm nhìn Thu Vũ Yến đang quay đầu lại nhìn mình đầy tức giận, Dương Phàm cười cười với nữ quản lý, nói:
- Gọi điện cho ông chủ của cô, nói Dương Phàm cần một phòng.
Nơi đây là nhà khách tiếp đã của chính quyền, trong ví Dương Phàm có một thẻ Vip. Đáng lẽ chỉ cần rút ra là giải quyết được vấn đề. Chẳng qua Dương Phàm thấy Thu Vũ Yến như vậy, muốn giết uy phong của cô ả.
Có thể mở một nhà hàng lớn như vậy, có thể là nơi tiếp khách của ủy ban, ông chủ ở đây tự nhiên không hề đơn giản. Nhìn người thanh niên hơi quen mặt một chút, người dám nói như vậy, nữ quản lý hiển nhiên phải cung kính với Dương Phàm.
- Anh đợi một chút, tôi gọi điện đã.
- Không cần gọi. Mắt kiểu gì thế?
Lúc này giọng một người đàn ông từ phía sau truyền ra, lát sau tiếng cười lấy lòng vang lên. Một người đàn ông bụng bia mặt đỏ bừng gần như chạy đến trước mặt Dương Phàm, từ xa đã đưa tay ra.
- Ồ, phó thị trưởng Dương đến sao lại không gọi điện trước?
Ông chủ Nam Hải Ngư thôn Tiết Hồng bắt tay Dương Phàm, ra vẻ rất thân thiết. Giống như hắn sợ người khác nghĩ mình không quen Dương Phàm vậy.
Dương Phàm lại lạnh nhạt nói:
- Ông chủ Tiết, xin lỗi đã làm anh phiền phức.
- Không phiền phức, không phiền phức. Có thể phục vụ phó thị trưởng Dương chính là vinh dự của tôi.
Tiết Hồng nịnh nọt mặc dù trông khá ghê người, chẳng qua theo đám nhân viên thấy đúng là cần như vậy. Phó thị trưởng thường vụ trẻ tuổi, có ai không muốn quan hệ với? Đứng trên lập trường của ông chủ mà nói, đại thần như Dương Phàm, nếu hầu hạ không tốt sẽ rất phiền phức. Như vậy sao có thể không cẩn thận. Tiết Hồng có thể biến nơi này thành điểm tiếp khách của ủy ban Uyển Lăng, chính là dựa vào quan hệ với Đường Đường. Thân phận của Dương Phàm, chỉ cần mở miệng nói một câu sẽ có bao nhiêu người muốn tranh nhau mời Dương Phàm ăn cơm. Đến chỗ mày là nể mặt mày. Dù là Đường Đường, trước mặt Dương Phàm không phải cũng khom lưng sao?
Hưởng thụ lợi ích mà quyền lợi mang lại, hơn nữa gần như tát được một cái vào mặt Thu Vũ Yến, Dương Phàm lúc này mới đi theo Tiết Hồng lên lầu. Tiết Hồng đi phía trước vẫn hơi khom người, cười nói:
- Phó thị trưởng Dương đi cẩn thận.
Vào một phòng được thiết kế xa hoa, Dương Phàm ngồi xuống, Tiết Hồng tự tay rót trà, cười cười nhìn Thu Vũ Yến đứng bên một chút, có chút khó hiểu nhìn Dương Phàm, hỏi:
- Phó thị trưởng Dương, người đẹp này sao tôi thấy hơi quen mắt?
Thu Vũ Yến coi như đã thấy cơ hội ra oai, rút một tờ danh thiếp ra đưa cho Tiết Hồng nói:
- Tôi là Trung Đông phụ trách chi nhánh Uyển Lăng của tập đoàn Thiên Mỹ, Thu Vũ Yến.
Tập đoàn Thiên Mỹ đúng là rất nổi tiếng ở trong nước. Chẳng qua Tiết Hồng nhanh nhạy phát hiện Dương Phàm hình như không thích người đẹp này, không khỏi dám cẩn thận nhìn danh thiếp, nhìn một cái rồi lạnh nhạt nói:
- Xin chào.
Vừa nãy khi Thu Vũ Yến nhắc đến tập đoàn Thiên Mỹ thì hơi nhấn mạnh một chút. Chẳng qua chủ nhà hàng này giống như chưa nghe thấy cái tên Thiên Mỹ, điều này làm Thu Vũ Yến rất buồn bực. Thực ra khi Tiết Hồng nghe thấy cái tên tập đoàn Thiên Mỹ, cũng rất khiếp sợ. Bởi vì trong tay Tiết Hồng còn có mười ngàn cổ phiếu của Thiên Mỹ, có thể không biết Thiên Mỹ sao?
Chẳng qua nếu Dương Phàm đối xử lạnh nhạt với Thu Vũ Yến, Tiết Hồng cũng không thể làm gì khác hơn là khiến người đẹp này uể oải.
Thu Vũ Yến có thói quen tiêu xài hoang phí, lúc chọn thức ăn đã để lộ ra, chỉ vào thực đơn chỉ loạn một phen. Kết quả Tiết Hồng cười cười cầm thực đơn, hỏi Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương, anh cảm thấy như vậy có được không?
Dương Phàm nhìn lướt qua thực đơn, chỉ gọi ba món ăn và một bát canh, sau đó nói với Tiết Hồng:
- Ba món này và một bát canh, hai người gọi nhiều cũng không ăn hết.
Tiết Hồng thầm đắc ý, thói quen từng lãnh đạo là khác nhau. Thu Vũ Yến cô có tiền hơn nữa, cũng không ảnh hưởng được đến người làm ăn ở Uyển Lăng. Nhưng một câu nói của Dương Phàm có thể đóng cửa nhà hàng, Tiết Hồng không khỏi cảm thấy tự hào vì sự nhanh nhạy và thông minh của mình.
Sau khi cửa được đóng lại, Thu Vũ Yến rất bất mãn trừng mắt nhìn Dương Phàm, cười lạnh nói:
- Anh sợ tôi không mời nổi sao?
Dương Phàm không hề do dự, cười lạnh nói:
- Cô muốn phá của cũng đừng phá trước mặt tôi.
- Anh...
Thu Vũ Yến tức giận vỗ bàn đứng dậy, trông rất giống một con sư tử nhỏ bị chọc giận.
- Ngồi xuống, cô còn trừng mắt nhìn tôi nữa, tôi sẽ khiến Thiên Mỹ không làm ăn gì được ở đất Uyển Lăng này trong vòng một năm.
Trên mặt Dương Phàm không có chút bất mãn nào. Nhưng câu nói lạnh nhạt này lại khiến Thu Vũ Yến lạnh tới tận xương tủy.
- Thật sự là anh làm?
Thu Vũ Yến mặc dù đã sắp phẫn nộ, nhưng không dám nhìn Dương Phàm như vậy nữa, chu miệng ngồi xuống. Dương Phàm lúc này mới thản nhiên nói tiếp:
- Là tôi, cũng không phải là tôi. Chẳng qua lúc tôi và mấy người bạn ăn cơm, nói ra chuyện cô đã làm với tôi ở Bắc Kinh, những cái khác tôi không nói một câu, hắc hắc.
Thu Vũ Yến thật sự rất sợ Dương Phàm định chơi xỏ Thiên Mỹ. Mặc dù nếu mất thị trường Uyển Lăng không ảnh hưởng quá nguy hiểm đối với Thiên Mỹ, nhưng lại là một ảnh hưởng rất lớn. Lúc này Thu Vũ Yến không dám gây chuyện với Dương Phàm, dù sao đang thời kỳ khủng hoảng kinh tế mà.
- Anh cần bao nhiêu tiền thì cứ nói. Chỉ cần anh buông tha cho tôi.
Thu Vũ Yến đột nhiên lớn tiếng nói, hai mắt lóe lên nhưng không dám nhìn thẳng vào Dương Phàm.
Dương Phàm không vội vàng trả lời, mà châm điếu thuốc, thấy Thu Vũ Yến nhíu mày khi hít phải khói, Dương Phàm bất đắc dĩ dập điếu thuốc, sau đó nói:
- Cô nói gì tôi có thể coi như không nghe. Chẳng qua nếu cô còn nhắc một chữ tiền với tôi, tôi lập tức rời đi.
Thu Vũ Yến tức giận thở hổn hển, trong lòng rất ủy khuất, nhưng lại không dám tức giận với Dương Phàm, chỉ có thể nghẹn giọng nói:
- Anh rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào mới có thể bỏ qua cho tôi?
Vừa nói Thu Vũ Yến đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng đưa tay che ngực, trong mắt lộ ra tia kinh hoàng nói:
- Anh không phải sẽ định làm....
Dương Phàm nhìn với ánh mắt hèn mọn làm Thu Vũ Yến nuốt câu nói còn lại vào trong lòng. Nhìn khuôn mặt đẹp đỏ ửng lên vì nghẹn của Thu Vũ Yến, Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thành tâm xin lỗi tôi, chuyện quá khứ bỏ qua. Tôi khuyên cô một câu thế này, rất nhiều chuyện không phải tiền có thể giải quyết.
Tiết Hồng tự mình chỉ đạo nên thức ăn rất nhanh đã làm xong. Trước khi đi Tiết Hồng cười nói với Dương Phàm:
- Phó thị trưởng Dương có cần uống gì không?
Dương Phàm nhìn Thu Vũ Yến đang suy nghĩ, thản nhiên nói:
- Không cần.
Chờ Tiết Hồng đi ra, Dương Phàm lúc này mới nói với Thu Vũ Yến:
- Không nghĩ ra thì từ từ nghĩ, điều tôi cần nói cũng đã nói, chào.
Vừa nói Dương Phàm liền đứng lên, hắn từ từ đi ra ngoài trong ánh mắt khó tin của Thu Vũ Yến. Chuyện đầu tiên khi ra khỏi phòng đó chính là Dương Phàm châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi.
Ra khỏi quán bar, bước chân Hà Cường hơi lảo đảo, nói:
- Con mụ đàn bà Vương Bình này thật phiền phức.
Hà Cường rút điện thoại di động ra xem tin nhắn, nhỏ giọng mắng một câu.
Lảo đảo tìm đến xe, vừa mở cửa xe, nghĩ đến thân hình trắng nõn của Vương Bình, Hà Cường cười hắc hắc trong bóng tối, cảm thấy mặt tối sầm lại.
Bị người dùng túi vải trùm lên đầu, muốn thấy được gì mới là chuyện lạ. Túi vải không biết tìm từ đâu mà lại có mùi cá thối. Hà Cường đang choáng váng vì hơi men lập tức bị ném vào trong xe, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Con mẹ nó, không ngờ mình lại bị người bắt rồi.
Hà Cường nghĩ như vậy, xe đã lăn bánh.
Trí tưởng tượng của con người thật đáng sợ, hơn nữa thường hay nghĩ đến việc xấu. Trong đầu Hà Cường hiện lên hình ảnh một xác chết trôi trên xông, bên dưới không khống chế được, một mùi hôi thối tràn ngập cốp sau xe.
Xe đi được khoảng một tiếng thì dừng lại, sau đó cốp xe mở ra, cảm thấy có người đang túm mình lên. Hà Cường theo bản năng lớn tiếng gào khóc:
- Đừng giết tôi. Đừng giết tôi.