Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình làm tất cả những điều này để mong được hồi đáp gì từ anh, cô đã mất bao nhiêu công sức để tìm kiếm lại đổi lấy sự thờ ơ, lạnh lùng, xa cách của anh, điều mà cô không bao giờ ngờ tới.

“Nam, chẳng lẽ anh đã quên em rồi sao? Anh không còn cần em nữa?” Cô nghẹn ngào nói, hai mắt mở to nhưng không có tiêu cự, giờ phút này dường như còn sợ hãi hơn cả cái chết…Toàn thân anh tỏa ra vẻ kháng cự lạnh lùng khiến cô không ngừng run sợ, trong mắt anh không còn nhìn thấy tình yêu thương của anh dành cho cô như lúc xưa, nó rất xa cách, cho dù cô cố gắng bao nhiêu cũng không thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô dựa vào tường, cảm thấy hai chân bất lực không thể chống đỡ được cơ thể, bầu trời phía ngoài cửa sổ chói chang đến mức chướng mắt, nhưng dường như lại tối đến mức làm cô không thể nhìn thấy mọi thứ, kể cả người yêu thương trước mắt….

“Nam? Không! Anh không phải là anh ấy, anh nhất định không phải là anh ấy, a, là em đang nằm mơ, Nam của em không lạnh lùng giống như anh, không phải, chỉ là mơ….


”Trong khóe mắt cô đựng đầy nước mắt nhưng cô không để nó chảy xuống, cô đã nằm mơ thấy anh vô số lần, lần nào cũng hy vọng đó là sự thật, chỉ có lần này, cô tin tưởng Nam của cô sẽ không vì năm năm xa cách mà trở nên xa lạ như vậy, cô không tin anh sẽ lạnh lùng như vậy với cô…“Nam của em ở đâu? Em sẽ tìm được anh, em nhất định sẽ tìm được anh! anh không phải anh ấy! đúng, anh không phải! ” Cô nỉ non trong tuyệt vọng, cố gắng đem người trước mặt phủ nhận đi.

Đoan Mộc Nam nắm chặt tay thành nắm đấm, mỗi câu nói của cô như một mũi dao găm sắc bén đâm vào trái tim anh, anh nghĩ anh có thể kìm nén được tất cả tình yêu của mình dành cho cô, có thể cứ như vậy nhìn cô thương tâm rời đi, nhưng là anh đánh giá quá cao bản thân, cảm xúc đang cố gắng kìm nén kia vì câu “anh không phải là anh ấy” làm anh hoàn toàn sụp đổ, cô đã mạnh mẽ như thế nào để giữ được hình bóng của anh trong tim mình, có lẽ anh sẽ khiến cô phát điên…Sự thờ ơ xa cách của anh đã in hằn trong những giọt nước mắt đau khổ của cô, không còn sót lại một chút nào, cảm xúc và tình yêu chậm rãi trỗi dậy, mùi thơm ngào ngạt bao phủ lấy cô, anh tiến lên một bước, ôm thân hình tuyệt vọng mềm nhũn kia vào lòng, toàn thân như có một thứ yêu thương cuộn lên như thủy triều, muốn quấn lấy cả cơ thể và trái tim cô…Hành động đột ngột này khiến Thanh Thanh kinh hãi, cô bị ôm chặt trong ngực anh, toàn thân được bao bọc trong hương thơm quen thuộc của anh, giọt nước mắt như bị đông cứng lại, niềm vui và sự bất an đang hiện lên ở khóe mắt run rẩy của cô.

“Anh là Nam của em, luôn luôn là vậy! ” Anh ôm chặt lấy cô, giọng nói vô cùng quyến rũ thì thầm.

Anh vùi đầu vào cổ cô, đắm chìm trong hương thơm độc đáo của cô, tham lam hít lấy mùi hương của cô, tựa hồ đã rất lâu rồi không được hút ma túy, đúng vậy, cô chính là một loại độc dược của anh, biết rõ ràng là không thể nhưng vẫn không nhịn được, ở trước mặt cô anh cảm giác mình yếu đuối như vậy, thật dễ tổn thương.

“Anh thật sự là Nam của em sao?”“Đúng, hiện tại, tương lai mãi mãi là vậy! ”“Anh không thay đổi phải không?” Giọng nói ảm đạm của cô lộ ra một tia giận dỗi.

“Không có! ”“Em đang nằm mơ sao?”“Không, không phải.

”“Nói cho em biết, đây là sự thật!” Thanh Thanh run rẩy, sự thay đổi đột ngột khiến cô không thể tin được, hương vị hạnh phúc khiến cô sợ hãi sẽ mất đi, cô muốn anh cam đoan.


Đoan Mộc Nam ôn nhu ôm lấy mặt cô, yên lặng nhìn cô, tình yêu trong mắt như muốn trào ra, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hô hấp của nhau cũng có thể chạm vào mặt đối phương, Đoan Mộc Nam nhìn đôi môi phấn nộn đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.

“Đây là sự thật!” Mặc dù giờ phút này anh cũng không tin đây là sự thật, nhưng anh vẫn nâng khuôn mặt tuấn tú của mình lên an ủi cô.

Phải biết giờ phút này, anh cũng ngày đêm nhớ tới.

Đôi mi của Thanh Thanh ngập đầy nước mắt, nhẹ nhàng run lên mấy lần, tâm tình phấn khích lộ rõ trên mặt, vươn hai tay ôm lấy cần cổ cường tráng của anh.

Giờ phút này cô muốn khóc vô cùng, cô giống như một đứa trẻ bị chịu ủy khuất, nỗi uất ức và hoang mang tích tụ suốt năm năm qua cuối cùng cũng được trút bỏ hết.

Cô khóc, nước mắt như vỡ đê tuôn ra, lăn dài trên má, lúc này cuối cùng cô cũng đợi được, cuối cùng cũng đợi được…Anh vẫn yêu cô như trước, mà cô cũng rửa sạch được ủy khuất.

Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, Đoan Mộc Nam đau đớn kịch liệt, anh hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi kia, muốn đưa toàn bộ tổn thương của cô chuyển lên người anh.


Anh di chuyển đôi môi đang ở trên mặt đặt lên đôi môi có chút lạnh buốt của cô, nỗi nhớ của anh với cô như dừng lại lúc này, năm năm qua anh nhớ cô như một liều thuốc độc chết người, ngày nào cũng phát điên muốn đi tìm cô, mỗi giờ mỗi phút đều phải cố gắng hết sức để kìm nén nỗi nhớ thương này.

Đã bao nhiêu lần anh muốn từ bỏ tất cả để lao tới bên cạnh cô, lặng lẽ ở bên cô, nhưng mà anh không thể, anh chỉ có thể chịu đựng cơn đau bào mòn xương cốt, cũng không thể ở bên cạnh cô, loại thuốc tốt này, cô là liều thuốc duy nhất có thể cứu anh.

Môi anh lăn lộn trên môi cô, như thể đã chịu đựng một nỗi đau đến cực hạn cuối cùng cũng có thuốc giải cho riêng mình.

Anh ôm eo cô dựa vào tường, mọt tay nâng lấy chiếc cổ thon thả của cô, ngón tay xen vào mái tóc đen nhánh của cô, nụ hôn của anh cọ trên môi cô càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng bá đạo, anh ôm lấy cơ thể xinh đẹp của cô như muốn dung nhập vào trong thân thể của mình, điên cuồng cướp đoạt bờ môi xinh đẹp của cô như muốn bù đắp tất cả những tiếc nuối của những năm tháng này….

.