Cô ấy cúp điện thoại, cảm giác hôm nay Đỗ Tử Hoa có chuyện muốn nói với cô, nhưng bây giờ Thanh Thanh như vậy, cô ấy cũng không có tâm trạng để nghe, hoặc là cô ấy đang trốn tránh điều gì đó, Đỗ Tử Hoa và cô ấy trước đây có liên hệ một chút về chuyện Thanh Thanh điều tra, sau đó một thời gian thì không liên lạc nữa, nhưng gần đây anh ta lại thường xuyên tìm cô ấy.

Tiểu Vũ cúp máy rồi đi đến bên cạnh Thanh Thanh gọt táo cho cô, nhìn thấy Thanh Thanh như thế này, Tiểu Vũ không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra với cô, và cô đang bị bệnh gì?“Tôi bị sẩy thai, đừng hỏi đứa trẻ của ai, tôi không thể nói, cũng không muốn nói … huhu….

huhu….


” Thanh Thanh biết tiểu Vũ đang nghi hoặc, nhưng làm sao cô có thể nói ra người đó đây!Tiểu Vũ đột nhiên nghe thấy Thanh Thanh nói những lời này, và suýt chút nữa đã dùng dao cắt táo đâm vào tay.

Làm sao có thể chứ? Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Tiểu Vũ ném quả táo đi rồi ôm chặt lấy Thanh Thanh, cô ấy không cần tra hỏi nữa, cô chỉ cần ở bên cạnh và ủng hộ người bạn tốt này.

Tiểu Vũ quyết định ở lại với Thanh Thanh đêm nay, và để Ngôn Tiểu Lan về nhà nghỉ ngơi.

Ngôn Tiểu Lan cảm thấy an tâm với Tiểu Vũ, vì vậy bà quyết định quay trở lại để thay quần áo và muốn nấu một ít súp gà cho cô.

Bà trở về lúc bốn giờ chiều, và chín giờ tối thì quay lại mới một túi súp gà và một túi đồ.

Nhìn thấy Ngôn Tiểu Lan cực khổ như vậy, Thanh Thanh khổ sở muốn khóc, cô trốn vào trong chăn, trong lòng cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Tại sao? Ông trời muốn cô chết cũng không được, mà sống cũng không xong!Muốn cô như thế nào?Tiểu Vũ múc một chén súp, muốn khuyên cô ăn thêm một chút, nhưng cô lại gắt gao giữ chặt chăn, không chịu đi ra.


Ngôn Tiểu Lan nở một nụ cười khó coi nói: “Chờ một chút rồi ăn!” Nói xong bà đi sang phòng khác, trốn vào bên trong lén lút khóc nức nở, bà lẩm bẩm: “Đều là quá khứ, đều là quá khứ, từ hôm nay sẽ tốt hơn! ”Tiểu Vũ nhìn thấy Thanh Thanh run rẩy dưới lớp chăn bông, cô ấy biết cô đang khóc, Tiểu Vũ thở dài, cô ấy thực sự không hiểu tại sao Thanh Thanh đáng ra rất hạnh phúc, nhưng vì sao lại gặp nhiều bất hạnh như vậy?Cứ như vậy cô ấy nằm cạnh bên người cô nhẹ nhàng vỗ về rồi thiếp đi lúc nào không biết.

Ban đêm, Tiểu Vũ dường như mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng mò mẫm, có lẽ đó là người học võ, và sự cảnh giác mà cô ấy đã trau dồi từ nhỏ đã khiến cô ấy tỉnh táo ngay lập tức.

Nhưng lại nằm sấp bất động, đến khi hai cái ống quần màu đen hiện ra bên cạnh giường, cô mới liếc mắt nhìn.

Cô ấy bật dậy ngay lập tức và nhìn thấy hai người mặc trang phục bác sĩ nhưng với khuôn mặt đầy sát khí.

Tiểu Vũ rơi xuống, có một giây do dự, chính là một giây do dự này để ai vị “bác sĩ” móc ra một chai xịt.

May mà Tiểu Vũ phản ứng nhanh, duỗi thẳng đôi chân dài ra, dùng chân chém tới tấp một cái rồi đạp mạnh chai xịt xuống đất!Một tiếng vang lớn làm Thanh Thanh cũng tỉnh dậy!Cô nhanh chóng ngồi dậy và nhìn thấy hai người đàn ông mặc trang phục bác sĩ trong phòng, một người vồ lấy Tiểu Vũ, người kia vồ lấy chính mình!“Thanh Thanh, chạy mau!” Tiểu Vũ hét lên!Một bên đối phó với người đàn ông kia một bên hét lên với Thanh Thanh.


Tim Thanh Thanh lập tức thắt lại, khi cô nhìn thấy người đàn ông đang cầm một thứ gì đó trên tay, lao về phía mình, cô lập tức lăn xuống gầm giường! Cô trốn dưới gầm giường, lúc lăn xuống, chén súp gà Ngôn Tiểu Lan nấu cho cô bị đổ úp xuống, làm vấy bẩn quần áo bệnh nhân của cô.

“Bác sĩ” cúi xuống nắm lấy chân Thanh Thanh và kéo cô ra ngoài!Thanh Thanh bám chắc chân giường, không muốn bị hắn ta kéo ra!“A! Các người làm gì vậy?” Ngôn Tiểu Lan nghe thấy bên này có động tĩnh liền chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa một trận, hét to một tiếng!Hai người đàn ông không nghĩ tới trong phòng còn có người thứ ba, không biết dùng ngôn ngữ gì trao đổi với nhau một câu!Chỉ thấy một người đàn ông đột nhiên móc từ ngực ra một cây súng, “Pằng” một tiếng bắn về phía Ngôn Tiểu Lan! Tiếng súng qua ống giảm thanh âm thanh không lớn nhưng vẫn làm cho Thanh Thanh và Tiểu Vũ giật mình!Ngôn Tiểu Lan một nửa vịn vào cửa, ngã xuống!“Mẹ! mẹ …” Thanh Thanh hét lớn!“Gì ơi!” Tiểu Vũ hét lên.

Người đàn ông bên cạnh Thanh Thanh nhanh chóng ôm lấy cô, không biết anh ta lấy gì che mặt cô lại, Thanh Thanh dần dần yên lặng…Ngay khi Thanh Thanh vừa ngã xuống, tiểu Vũ cũng bị người đàn ông khác dùng súng uy hiếp, muốn kêu cứu cũng không kêu được.

Ngay khi người đàn ông bên cạnh Tiểu Vũ muốn bóp cò, hai người mặc vest đột nhiên xông vào cửa, thấy tiểu Vũ bị dí súng vào đầu, người đi vào lập tức rút súng ra nhắm vào hai người kia!Tiểu Vũ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, những người này là ai?Bốn người giằng co, cũng không quan tâm đến Thanh Thanh và Ngôn Tiểu Lan đang nằm trên sàn nhà.

Tiểu Vũ biết mình lúc này mới là mấu chốt, xem ra hai người vừa vào đây là để cứu người, nếu không đã sớm nổ súng!.