Say như vậy đúng là lần đầu tiên cô ta thấy!Mộng Hạ lau mặt rồi đắp chăn kín cho anh, Lương Hân Văn đột nhiên nghiêng nửa người, nắm lấy tay Mộng Hạ hỏi:“Mộng Hạ, em có mệt không?”Mộng Hạ hơi ngẩn ra, tự hỏi hiện tại anh say rượu hay tỉnh táo?“Anh, anh có ý gì?”“Yêu một người như anh có mệt không?” Đôi mắt anh mờ đi và giọng nói khàn khàn!“Không, Em không mệt, em , em cảm thấy rất, rất hạnh phúc!” Cô ta trả lời!Lương Hân Văn đột nhiên ôm cô ta, anh chợt cảm thấy có lỗi với Mộng Hạ, anh đã làm trễ nải mười năm thanh xuân đẹp nhất của một người phụ nữ, vốn chỉ là một cái ôm an ủi, nhưng trong mắt Mộng Hạ, cái ôm này có rất nhiều ý nghĩa!Đây là lần đầu tiên anh chủ động ôm cô ta như thế này, còn gọi tên cô ta, lúc này anh rất tỉnh táo!Cô ta bỗng dưng nổi lên một loại xúc động, nếu đêm nay giao lại mọi thứ cho anh thì chuyện tình cảm của cô ta có suôn sẻ hơn không?Mộng Hạ ôm chặt lấy Lương Hân Văn, cô ta đột nhiên vươn tay ra ôm lấy mặt anh và nói:“Hân Văn, em có thể cho anh tất cả, được không?” Đôi môi mỏng manh của cô áp lên miệng Lương Hân Văn!Lương Hân Văn đầu óc rối bời, anh không biết Mộng Hạ nói gì với mình, thậm chí cả người đối diện cũng càng ngày càng mơ hồ, nhưng đột nhiên có một đôi môi mềm mại che miệng anh, khiến anh có chút khó thở!Theo bản năng anh muốn đẩy ra, nhưng Mộng Hạ đã ôm chặt lấy anh, thân thể mềm mại mát lạnh của cô dính chặt lấy thân thể nóng bỏng của anh, có lẽ là do tác dụng của rượu khiến anh cảm thấy khô nóng không chịu nổi, gặp được thân thể mát lạnh của Mộng Hạ nên anh đưa tay ra ôm lấy cô ta!Thấy anh chủ động ôm mình, Mộng Hạ hôn anh thoải mái hơn, cũng không bao lâu, áo sơ mi của hai người đã rơi xuống, hai cơ thể triền miên làm cho Lương Hân Văn càng thêm hưng phấn, trong ý thức của anh, anh cảm thấy mình đang ôm một người phụ nữ, anh đột nhiên cảm thấy hạnh phúc bởi vì anh cảm thấy rằng người anh ôm là người mà anh mong nhớ ngày đêm Ngôn Thanh Thanh, cuối cùng anh có thể ở bên cô …Trời tờ mờ sáng, Lương Hân Văn mơ hồ tỉnh lại, cảm thấy đầu óc mơ hồ, đột nhiên nhìn thấy Mộng Hạ đang nằm trong vòng tay anh!Mộng Hạ cảm giác được động tác xê dịch của Lương Hân Văn, cô ta mở mắt ra, nhẹ giọng nói:“Anh tỉnh rồi?”Lương Hân Văn bối rối, người ngu ngốc nhất cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra!Anh sững sờ mấy giây, cũng không có biểu hiện hối hận hay buồn bã, anh giấu hết những cảm xúc này trong lòng, Mộng Hạ có thể hiểu được tâm lý của anh lúc này.


Anh nhìn thấy cô ta nằm trong ngực anh chắc chắn sẽ không vui lắm, bởi vì tối hôm qua anh đã nhẹ nhàng gọi tên một người phụ nữ khác, nhưng khi tỉnh táo lại anh vẫn nghĩ đến cảm xúc của Mộng Hạ trước khi lo lắng cho chính mình.

Anh lại nợ cô ta!Anh nói anh đi tắm, nhưng ở trong phòng tắm rất lâu, rất lâu …Anh mặc quần áo xong xuôi, ngồi trước mặt Mộng Hạ, vẻ mặt rất nghiêm túc làm cho Mộng Hạ cũng rất lo lắng không biết anh sẽ nói gì!Nói cô quên đi? Hay là tìm đủ lý do cho chính mình?“Mộng Hạ!” Anh mở miệng nói “Hôm qua, là, là anh không đúng … Anh không nên đối xử với em như vậy ! ”“Em tự nguyện ! ” Mộng Hạ một mặt ủy khuất khi nhìn vẻ mặt đau khổ của anh!“Anh không yêu em đúng không?” Cô ta rơi nước mắt nói ra thay lời của anh! Hóa ra anh cũng giống như tất cả đàn ông, luôn có nhiều lý do khác nhau để thoái thác, cô ta muốn làm cho bản thân ít quan tâm hơn, để ít bị tổn thương!“Ừ!” Anh chật vật nói!“Được, em sẽ đi ngay lập tức!” Mộng Hạ lau nước mắt, cảm thấy bản thân mình có bao nhiêu rẻ mạt! Cô ta vén chăn lên, quấn lấy thân thể và nhặt quần áo của mình lên!Lương Hân Văn đột nhiên nắm tay cô ta, cúi đầu thống khổ nói:“Em lấy anh nhé?”Mộng Hạ tưởng mình nghe lầm, có chút kinh ngạc nhìn anh!Lương Hân Văn lại nói:“Nếu em không bận tâm tình cảm của anh dành cho em là như vậy ….


thì chúng ta kết hôn đi!”Mộng Hạ không biết nên vui hay nên buồn vào lúc này!Kết hôn với người mình thích đáng lẽ phải hạnh phúc, nhưng lúc này anh lại nói không yêu cô ta, nếu cô muốn một cuộc hôn nhân như vậy thì kết hôn đi! Đây chính là thái độ của anh, là một hôn nhân bố thí!Đây có phải là sự bù đắp cho đêm qua của cô ta không?Mặc dù Mộng Hạ rất buồn, nhưng cô ta đã cố chịu đựng những giọt nước mắt của mình và gật đầu!“Em chờ anh mấy ngày, có chuyện anh nhất định phải hoàn thành trước!” Lương Hân Văn nói!“Có chuyện gì vậy?”“Chuyện của cha anh!”“Em nói cha em giúp anh!” Cô ta lo lắng nói.

“Anh không muốn liên lụy đến cha em, anh sẽ rời khỏi thành phố mấy ngày, em đợi anh trở về!” Lương Hân Văn nghiêm nghị nói, anh đã suy nghĩ rất nhiều trong phòng tắm, đã không có được tình yêu đích thực thì chuyện này triệt để buông tay đi!Mộng Hạ nghe được lời này của Lương Hân Văn, em đợi anh trở về, mấy chữ này làm nội tâm cô ta ấm lên, cuối cùng cô ta cũng có lời hứa hẹn của anh, cuối cùng cũng chờ được tình yêu! Trong lòng cô ta cảm giác được một tia hạnh phúc.


.