Minh Nhất phả một hơi nóng rực lên mặt Nala, nụ hôn từ môi một đường xuống cổ, rồi tấn công vào khuôn ngực đầy đặn của Nala!Nala khẽ run lên, cô nằm trên đất rên rỉ một tiếng, âm thanh thở dốc này càng làm Minh Nhất khát vọng hơn, soạt một tiếng, áo khoác của Nala bị xé rách, hai ngọn núi trước ngực đập vào mắt anh ta, làm anh ta tỉnh táo!Anh ta như một con cầm thú, đang làm gì vậy?Anh sửng sốt, các bài huấn luyện của anh ta bắt buộc anh ta chống cự lại tất cả dụ hoặc và đau đớn, tại sao lúc này anh ta lại điên cuồng như thú giữ vậy?Tay anh ta sờ loạn trên mặt đất, tìm thấy một vật khô cứng, đột nhiên cầm lấy và đập một cái vào đầu, một vệt máu phun ra, rơi xuống mặt Nala, cô ta đưa tay ra quệt lên mặt và nhìn, là máu?Làm mọi ham muốn của cô ta đột nhiên thanh tỉnh, ngồi dậy gấp rút quấn chặt quần áo vào người.

Nhìn thấy trên trán Minh Nhất đều là máu, cô ta hoảng hốt.


Đúng lúc này, Vân Phong và Vân Lôi chạy tới, nhìn thấy Minh Nhất đang chảy máu, quần áo Nala không chỉnh tề, trên mặt hiện ra đủ loại vẻ mặt nghi hoặc!“Hai người … hai người?” Vân Phong muốn hỏi nhưng anh không biết phải hỏi cái gì?Chỉ nghe Nala hét lên: “Tôi muốn về nhà!”Một tiếng hét như tiếng sư tử gầm thé, tạo nên một cơn lốc mạnh, khiến người ta muốn đuổi tiểu thư điên cuồng đi ngay lập tức.

Ngay sau đó, một chiếc trực thăng bay lượn trên bầu trời, Allen cử họ đến đón.

Cuối cùng vị đại tiểu thư này cũng trở về Bố Lặc gia, mà Minh Nhất bị thương cũng trở về cung điện Alice của Allen.

Trong phòng ngủ sang trọng trên tầng hai của Cung điện Alice, Thanh Thanh đã ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không chịu ra, lúc này, quản gia gõ cửa và mang một bữa tối thịnh soạn cho Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam!Sau khi quản gia kính cẩn đặt thức ăn, anh ta hỏi Đoan Mộc Nam còn cần gì nữa?Đoan Mộc Nam chỉ hỏi về bọn người Minh Nhất, quản gia nói bọn họ đều đã bình an trở lại, Allen đã sắp xếp xong xuôi!Đoan Mộc Nam hài lòng gật đầu, dặn dò quản gia nói bọn họ chuẩn bị kỹ càng, ngày mai chờ anh ở phòng họp.


Sau khi quản gia rời đi, Đoan Mộc Nam nhìn về phía phòng tắm còn đóng chặt cửa, lo lắng gõ cửa một cái!Cửa không khóa, đẩy nhẹ là mở ra!Ngay khi cửa được mở ra, Đoan Mộc Nam đã nhìn thấy Thanh Thanh nằm mệt mỏi trong bồn tắm rồi ngủ thiếp đi!Làn nước ấm áp trong suốt lan tràn giữa bộ ngực đầy đặn, mái tóc đen gợn sóng trên mặt nước như mực đen, nếu không nhìn thấy hơi thở đều đều của cô, Đoan Mộc nam nhất định sẽ kinh hãi!Anh bước tới, lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn đôi má ửng đỏ của cô, nhẹ giọng hỏi: "Thanh Thanh, em thế nào?"Thanh Thanh chậm rãi ngái ngủ trả lời: “Em tốt hơn rồi!”Sau đó cô nghiêng đầu sang một bên yếu ớt và chìm vào giấc ngủ, có lẽ cô không nhận ra rằng mình đang khỏa thân ngủ trong bồn tắm, và người đàn ông của cô nhìn chằm chằm vào cô một cách mãnh liệt với ánh mắt vừa lo lắng vừa tán thưởng.

Đoan Mộc Nam cầm khăn tắm đắt trên đầu gối, sau đó nhẹ nhàng vớt Thanh Thanh ra khỏi bồn tắm!Đem khăn tắm quấn quanh thân thể cô, có lẽ kỹ thuật của anh rất tốt, đem hai ngọn núi nhấp nhô rất sống động, Đoan Mộc Nam hít sâu một hơi, không nghĩ đến chuyện khác bế cô lên, Thanh Thanh an tâm rơi vào lồng ngực của anh, dụi dụi vào ngực, bày ra vẻ mặt thỏa mãn!Đoan Mộc Nam đặt Thanh Thanh lên giường, đắp chăn bông, cầm khăn lông khô nhẹ nhàng giúp cô lau mái tóc đang ướt của cô!Sau đó đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ, và thì thầm: "Ngủ đi!"Sau đó anh cũng chui vào ổ chăn!Ôm cô đi ngủ!Mấy ngày nay vì chăm sóc Đoan Mộc Nam nên Thanh Thanh ngủ không ngon, từ khi anh đến quán trọ nhỏ, mỗi lần tỉnh lại đều thấy cô dựa vào mép giường hoặc nằm một bên giường, lòng anh rất đau, hôm nay cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi một chút!Trời còn chưa sáng Thanh Thanh đã bị đói tỉnh dậy, Đoan Mộc Nam cho người chuẩn bị nhiều thức ăn cho cô.

Ánh đèn mờ ảo trong phòng làm chói mắt hai bóng người, sau khi thưởng thức bữa ăn hoàn hảo, Thanh Thanh cảm thấy vô cùng hài lòng, sau khi sờ bụng, cô ấy nói với Đoan Mộc Nam: "Ăn no quá rồi!"Đoan Mộc nam dựa vào cô, xoa xoa mái tóc của cô hỏi: “Có đỡ hơn không? Còn khó chịu không?”Thanh Thanh cười nói: “Không sao rồi!” Dường như thuốc trong cơ thể đã được đào thải.

ĐOan Mộc Nam ngồi ở trên giường, quấn lấy eo của nàng bất đắc dĩ nói: "Cơ hội tốt như vậy, em cũng không dùng anh một chút!!”Phốc phốc! Thanh Thanh bật cười: “Anh không phải là một công cụ!”“Có thể tạm thời dùng nó làm công cụ!” Đoan Mộc Nam miễn cưỡng nói với giọng ảm đạm.


Thanh Thanh cụp mắt xuống, bẽn lẽn nói: “Nhưng em chỉ muốn anh làm người yêu của em”“Vậy bây giờ anh có thể yêu em được không?” Đoan Mộc Nam ôm gò má nóng rực của cô, nhìn cô chằm chằm nói.

Dù ánh đèn không sáng nhưng Thanh thanh vẫn nhìn thấy trong mắt anh một tình cảm nồng nàn.

.