*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Sindy

Phùng Niệm nhận ra Bùi Càn không thích hợp, trước đó ở cữ mỗi ngày y vẫn đến xem Tiểu Lục, thời gian tới thường rất sớm, mấy ngày nay ngược lại giày vò khốn khổ, thường xuyên trời tối đen mới tới, ánh mắt có khi cũng kỳ kỳ quái quái.

Hỏi y y nói trẫm rất tốt, không sao là nàng nghĩ quá nhiều.

Là người thì đều sẽ tò mò, y càng gạt Phùng Niệm thì lòng nàng càng ngứa ngáy, rốt cục không nhịn được để Cát Tường tìm Tiểu Triệu Tử tới.

Nghe nói Quý phi nương nương cho mời, Tiểu Triệu Tử ngựa không dừng vó đuổi tới Trường Hi cung, hắn được cho phép đi vào trong phòng, người đi vào đồng thời Phùng Niệm lườm nô tài phục vụ một chút: "Các người đi ra ngoài trước."

Tiểu Triệu Tử liếc trộm Quý phi nương nương trên giường mỹ nhân, mới nhìn thoáng qua liền bị Phùng Niệm bắt được.

Hắn tranh thủ thời gian cúi đầu nhìn xuống đất. Đồng thời âm thầm phỉ nhổ mình, nhịp tim nhanh như vậy làm gì? Phù phù phù phù bị phát hiện rồi làm sao bây giờ? Nếu nương nương biết thái giám chân chạy vậy mà âm thầm hâm mộ nàng, thậm chí lúc ngủ cũng mơ thấy nàng, sẽ không cảm thấy cực kỳ buồn nôn chứ?

Dù sao cũng làm thái giám, dù làm con nuôi Đại tổng quản, tuổi hắn không lớn lắm nhưng lại tương đối nắm giữ quyền lực, trong cung được rất nhiều người nịnh bợ nịnh nọt.

Nhưng hắn vẫn tự ti, mỗi lần tới bên này của Quý phi nương nương đều nhẫn nại đồng thời khắc chế, còn ngụy trang mình thành một con chó bình thường, mặc cho nương nương sử dụng, không dám phơi bày nội tâm.

Sau khi thỉnh an, Tiểu Triệu Tử liếc trộm một cái liền cúi đầu suy nghĩ miên man.

Phùng Niệm uống trà nóng để mấy người không phận sự lui ra ngoài, nhìn các nàng lui sạch sẽ mới nói: "Ngươi qua đây, xoa bóp bả vai cho bản cung."

Tiểu Triệu Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên, xem ra giống như đang nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.

"Bản cung không sai Tiểu Triệu công công được sao?" d&đ:l=q`đ

"Không phải, có thể thiếp thân phục vụ nương nương là vinh hạnh của nô tài." Tiểu Triệu Tử lượn quanh mấy bước, đi ra đằng sau, đặt hai tay bóp bóp trên vai Quý phi nương nương.

Mấy thái giám này không hổ là hầu hạ nhiều năm, tay nghề coi như không tệ, Phùng Niệm từ từ nhắm hai mắt thư thái một lát, đột nhiên hỏi hắn: "Có thể nói cho bản cung biết gần đây Hoàng Thượng đang bận gì không?"

Động tác trên vai ngừng lại, Phùng Niệm hai giây không nghe thấy trả lời chắc chắn, nghiêng người, dựa vào giường nhìn hắn từ đuôi đến đầu: "Vấn đề này rất khó trả lời?"

Tiểu Triệu Tử cười: "Hồi nương nương, nô tài vẫn đang suy nghĩ."

"Vậy ngươi suy nghĩ gì?"

"Gần đây trên triều không có chuyện gì khẩn cấp, hình như Hoàng Thượng không bận."

Phùng Niệm mím môi cười khẽ: "Bản cung thấy trong cung này dù là ai cũng không đáng tin cậy, chí ít Tiểu Triệu công công đối với ta là một mảnh chân thành, kết quả ngươi cũng gạt ta sao?"

Tiểu Triệu Tử cũng không đoái hoài tới xoa bóp, hắn quỳ xuống, ngửa đầu nhìn Quý phi sốt ruột muốn cho thấy tâm ý. Trước đó sợ Quý phi nhìn ra căm ghét không cho phép hắn tới gần, nghe lời này, Quý phi nương nương đã sớm biết tâm tư xấu xa kia, còn muốn tránh hay giấu gì nữa?

Tiểu Triệu Tử ngửa đầu ánh mắt thấp bé hèn mọn như hạt bụi, mang theo chút xíu yêu cầu xa vời.

Hắn thấp giọng nói: "Coi như nô tài qua loa ai, cũng sẽ không qua loa nương nương, nghe nương nương nói như vậy, nô tài thật đau lòng muốn chết."

"Vậy ngươi nói cho bản cung, sao mấy hôm nay Hoàng Thượng cứ kì lạ thế nào ấy? Thời gian tới đây toàn là nửa đêm."

"Chuyện này, theo nô tài biết hình như Hoàng Thượng đang đọc sách."

"Đọc sách? Đọc sách gì?"

"..." Nói đến có chút tổn hại hình tượng Hoàng Thượng, nhưng vì là Quý phi nương nương hỏi, Tiểu Triệu Tử hơi chần chờ, vẫn thản nhiên nói trắng ra: "Là một tiểu thuyết dài tập, hình như tên là Thư sinh truyện."

Phùng Niệm sững sờ.

Đây không phải cuốn nàng xem để giết thời gian sao???

Nghĩ tới lần trước Hoàng Thượng tới có ngắm nghía, không nghĩ tới y lại đọc đến nghiện... Làm Quý phi nhàn rỗi nhàm chán gặm hạt dưa nhìn tạp thư không kỳ lạ, nhưng nhất quốc chi quân xem thì…nàng cũng không biết đánh giá tốt như thế nào.

Phùng Niệm nâng cằm suy nghĩ, sau đó nhìn về phía cửa gọi Thụy Châu.

"Mấy cuốn sách của bản cung đâu? Lấy ra đi."

Thụy Châu nhìn nương nương ngồi trên giường mỹ nhân và Tiểu Triệu công công quỳ gối trước gót chân nàng, không rõ ràng cho lắm. Nàng vẫn đi lấy, Thụy Châu ôm một chồng sách trĩu nặng tới, Phùng Niệm đơn giản sàng lọc một lần, một nửa giao vào ngực Tiểu Triệu Tử: "Cầm đi đi, thuận tiện thay bản cung chuyển lời, đây đều là ta xem qua cũng không tệ lắm, Hoàng thượng có hứng thú có thể xem."

Lúc rời đi Trường Hi cung, Tiểu Triệu Tử còn mơ hồ.

Mặc dù không quá rõ đây là tình huống gì, tốt xấu chính miệng nói câu kia cho nương nương nghe, bộ dáng nương nương cũng không buồn nôn chán ghét.

Trong lòng Tiểu Triệu Tử trước nay chưa có lửa nóng, nghĩ đến về sau lúc mình gặp mặt nương nương có phải có thể làm càn hơn chút, chí ít nhìn nhiều vài lần.

Lúc này, Phùng Niệm đã thổn thức trong group, nói thái giám này đáng tin cậy hơn so Bùi Càn. Lúc trước Du quý nhân mang thai, tới báo tin trước tiên không nói còn muốn thay nàng động thủ trừ đứa bé kia... Bùi Càn lại không làm được chuyện này. d$đ&l>[email protected]đ

Đát Kỷ: "Hắn là tên thái giám, ngay cả nam nhân cũng không phải muội nói cái rắm gì?"

Hạ Cơ: "Không phải nam nhân còn có thể thường gặp mặt, là nam nhân không thể tiến vào hậu cung, nhìn xem Đại hoàng tử, một năm hắn ta có thể gặp chủ group chúng ta mấy lần?"

Trần Viên Viên: "Nếu trước kia Niệm Niệm ở cùng Bùi Trạch hoặc Bùi Hứa,