*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jung Ad

Ðát Kỷ cảm thấy, nếu như lão Lưu gia muốn gặp Vương Mãng, nên để bọn bọ ra điểm cống hiến, không chỉ muốn bọn họ ra điểm cống hiến, còn có thể thu một số tiền vất vả một cách thỏa đáng.

Phùng Niệm: "... Vì nhi tử ta hiến tế chất nhi của mình?"

Tây Thi: "Người thông minh sẽ có cách, @ Vương Chính Quân, chuyện này thật sự có thể, muội nàng đưa điểm cống hiến, mỗi lần thu được ba mươi đến năm mươi điểm tiền vất vả, thêm mấy lần là có thể trả hết nợ."

Triệu Phi Yến: "Nhưng mà trong tay lão tổ ngàn tuổi có con tin, làm như vậy có phải là giết chết Lưu Ngao hay không?"

Phùng Niệm: "Cũng đúng, dù sao cũng là huyết mạch đời sau của Lưu Bang và Bạc Cơ, hắn ta chết Lữ tỷ tỷ cũng không đau lòng. @ Vương Chính Quân, hay là tỷ mượn Phan Ngọc Nhi, nàng ấy có rất nhiều điểm cống hiến."

Phan Ngọc Nhi: "Cho ta xem náo nhiệt ta lập tức cho nàng mượn."

Lữ Trĩ: "Lưu Bang nói, muốn xem náo nhiệt cũng được thôi nhưng muội phải trả tiền vé vào cửa."

Dương Ngọc Hoàn: "Ôi, đây là Hán Cao đế..."

Phùng Tiểu Liên: "Hoàn Hoàn, muội còn có mong đợi gì với hắn ta hay sao?"

Ðát Kỷ: "Có mong đợi với Lưu Bang à? Ta thấy muội vào group quá muộn."

...

Lúc đầu đang nói chuyện triệu Vương Mãng, mọi người ngươi một câu ta một câu, mơ hồ kéo đi rất xa. Thời khắc mấu chốt, Phùng Niệm thân là chủ group phải đứng ra, hiếm khi nàng vì thành viên tầng dưới chót nói lời công bằng, đề nghị Vương Chính Quân đưa Vương Mãng qua, làm trao đổi Lữ Trĩ phải trả Lưu Ngao lại.

Đề nghị này đạt được sự ủng hộ của rất nhiều thành viên, mọi người cùng nói Lưu Ngao ở đó làm tôn tử hơn mấy tháng cũng đủ rồi! Nên để mẫu tử người ta đoàn tụ. Sau khi Lưu Bang suy nghĩ, đồng ý.

Lần đầu tiên Vương Chính Quân không lên tiếng.

Triệu Phi Yến trêu tức nàng: "Lúc trước mỗi ngày Ngao Nhi Ngao Nhi, cơ hội đặt ở trước mặt người lại không quý trọng, xem ra cũng chỉ là mẫu tử ngoài mặt. Lưu Ngao đáng thương, phụ thân yêu thích Lưu Khang coi như xong, mẫu thân vậy mà đau lòng Vương Mãng."

Triệu Phi Yến vừa không chào đón Lưu Ngao, vừa hận Vương Mãng, nàng chết là do Vương Mãng ép buộc. Lúc Vương Mãng trừng trị tỷ muội các nàng rất hiên ngang lẫm liệt, kết quả tự mình chiếm đoạt giang sơn nhà Hán.

Bên này Triệu Phi Yến không kịp chờ đợi muốn nhìn Lưu Bang đánh Vương Mãng tơi bời, bên kia Vương Chính Quân còn đang do dự.

Cũng không phải nàng không nỡ đưa chất nhi Vương Mãng ra ngoài, phần lớn là không tin tưởng Lưu Bang, sợ rằng mình bỏ ra điểm rồi lại trắng tay, đến lúc đó chất nhi lần lượt bị đánh, nhi tử đòi không được, vậy thì thật đáng hận.

Phùng Niệm: "Mặc dù Lưu Bang có một số tật xấu, nhưng chính miệng đồng ý sẽ không đổi ý, dù sao cũng là người làm Hoàng đế. Nếu như tỷ thật sự sợ bị lừa gạt không tin hắn, ta có thể làm người trung gian."

Là chủ group có quyền hạn cấm ngôn và đá người, Phùng Niệm ra mặt, việc này ổn thỏa.

Ngày thường tất cả điểm cơ bản có được Vương Chính Quân cũng chuyển cho Phùng Tiểu Liên, có thể nói nàng nghèo rớt mồng tơi, vì đổi Lưu Ngao trở về, đã mượn thêm một số từ Phan Ngọc Nhi.

Sau khi điểm số vào tay, nàng đưa ra yêu cầu thăm hỏi Lữ Trĩ, sau khi đạt được đồng ý, kéo người ở chỗ Lữ Trĩ.

Vương Mãng vừa xuất hiện, còn chưa hiểu tình hình lập tức bị một chân đạp nhanh tới, ngay lập tức quỳ xuống. Hắn ta nổi giận, đang định gọi người tới bắt tên vô lại thì hai cánh tay cũng bị vặn ra sau lưng, tiếp theo liền bị đánh trên đầu, ngửi được mùi đó giống như là đánh bằng đế giày.

"Bọn trộm cắp vô lại ở đâu ra, dám đánh trẫm?"

Hắn ta không mở miệng còn tốt một chút, nói xong Lưu Bang càng đánh ác hơn, cầm đế giày thối đánh người không nói còn nhổ nước bọt vào mặt hắn ta.

"Dám ngang ngược với lão tử! Ta đánh tên cháu rùa này!"

Lữ Trĩ cách xa ít nhất ba thước, ngồi chỗ đó xem kịch vui, nghe nói như thế trả lời một câu: "Hoàng Thượng miệng của người cũng nên tích đức một chút, nếu hắn ta là cháu rùa, cô mẫu hắn ta Vương Chính Quân thành cái gì rồi? Nữ nhi rùa sao?"

Không nhắc tới Vương Chính Quân còn tốt, vừa nhắc tới nàng, Lưu Bang và Lưu Thích cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía nàng ấy.

"Nếu trẫm có thể sống lại, lập tức diệt sạch từ tổ tiên nàng ta khiến nàng ta không có cơ hội sinh ra!"

"Chính là phụ nhân ngu ngốc này, hại giang sơn nhà Hán của ta!"

Vương Mãng là người thông minh như thế nào? Vì lý tưởng thành lập đất nước của mình đã giày vò rất nhiều thứ mà người đời sau thấy đặc biệt hơn mức bình thường, cũng vì hơn mức bình thường, cộng thêm không phù hợp với tình hình xã hội thời đó, tóm lại làm chuyện gì cũng phải từ từ, đừng quá vội vã, kết quả cũng không được gì... Thông minh giống như hắn ta, nghe được vài câu cũng đã biết tình huống không đúng.

Vương Mãng bị Lưu Thích và Lưu Ngao đè xuống quỳ trên mặt đất, chịu đựng đế giày thối quan sát xung quanh một chút, lập tức nhìn thấy cô mẫu Vương Chính Quân đã trẻ ra không biết bao nhiêu tuổi.

Vương Chính Quân vừa ấm ức, vừa không đành lòng nhìn hắn ta.

Chuyện này, không phải sau khi chết bị lão Lưu gia bắt lại chứ? Tại sao tổ tiên Vương gia không tới cứu hắn ta?

Vừa sinh ra loại ý nghĩ này, hệ thống giải thích khoan thai tới chậm, biết được đây là group hồng nhan họa thủy, hắn ta bị Vương Chính Quân triệu đến, người