*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Trước kia, dù không thoải mái, dù không thích lắm Phùng Nguyên vẫn coi Phùng Hi là tỷ tỷ ruột của mình, coi như trong lòng có oán hận, nàng ta cũng chịu đựng. Rất nhiều chuyện không thể xé toạc ra, chỉ có thể duy trì tình nghĩa mặt ngoài, một khi trở mặt, liền không thể nào cùng trú dưới một mái hiên.

Bây giờ tình huống không giống, kỹ năng này của Triệu Hợp Đức thực sự lợi hại.

Lợi hại tới trình độ nào?

Trên đường trở về, cảm xúc Phùng Hi nhất thời tăng vọt, nhất thời sa sút. Nghĩ đến tỷ tỷ ở trong kinh thành trải qua nhiều chuyện như vậy, sau này vẫn có thể hòa nhã nói chuyện cùng nàng ta, khuyên bảo, an ủi nàng ta, trong lòng Phùng Nguyên rất phơi phới. Vừa phơi phới chưa đến hai giây, lại nghĩ tới tỷ tỷ tốt như vậy là người cùng cha khác nương với nàng ta, mà thân tỷ tỷ của nàng ta lại là Phùng Hi... Không có chuyện gì khó chịu hơn chuyện này.

May rằng Quý phi tỷ tỷ quan điểm rõ ràng, trước kia phân biệt rạch ròi nàng ta và Phùng Hi, nếu không nàng ta sẽ đau lòng muốn chết.

Cứ nghĩ một vòng, lại về đến nhà rồi.

Phùng Hi cố kiềm chế hết sức, giơ tay lên gõ cửa, không bao lâu có người đến hỏi ai ở bên ngoài.

"Là ta, ta về rồi."

Lúc này cổng mới mở ra.

Phùng Nguyên vừa đi vào, toàn gia nghe được động tĩnh nên bước ra ngoài, người đầu tiên lên tiếng là Phùng Tuấn. Nhìn thấy đôi tay trống không của Phùng Nguyên, vẻ mặt hắn ta trầm xuống: "Tỷ tự mình trở về à? Trong cung không cho đồ gì sao?"

Nếu là Phùng Nguyên trước kia, có lẽ sẽ cười giả tạo gật đầu, không quan tâm lời nói không xuôi tai, nàng ta cũng sẽ không đối đầu với huynh đệ.

Hiện tại, nàng ta không như trước.

Dưới trạng thái cực kỳ tỷ khống, nàng ta nghe lời này thật chói tai, cả hai tai đều chói. Nếu không phải hắn ta chỉ trích tỷ tỷ keo kiệt hẹp hòi thì chính là ám chỉ tình cảm tỷ muội hai nàng không thật. Bất kể là ý nào, Phùng Nguyên đều nghe không lọt tai.

"Ta tiến cung muốn đi gặp tỷ tỷ, không phải đi ăn xin. Còn nữa, đệ chỉ biết nàng là Quý phi, nhưng không biết hậu cung nguy hiểm bao nhiêu. Tỷ tỷ tiến cung hơn một năm, trong nhà chưa quan tâm gì đến nàng đã cực kì làm người ta thất vọng đau khổ rồi, sao còn mong ngóng chút đồ vật kia của nàng. Đệ có ăn có mặc, còn muốn cái gì?"

Không chỉ Phùng Tuấn bị nàng ta nói cho tim đập thình thịch, những người khác trong nhà cũng bị kinh ngạc.

Phùng Hi cũng giống như gặp ma: "Năm ngoái nàng tuyển tú, năm nay đã lên Quý phi rồi, độc sủng trong cung, muội nói nàng có thuận lợi không? Nếu nàng nói không thuận lợi thì chúng ta là người qua đường sao?"

"Cho dù lên làm Quý phi hay độc sủng, đều do tỷ tỷ giành lấy bằng thực lực của mình. Người khác hâm mộ ghen ghét còn dễ nói, tỷ có tư cách gì? Lúc trước, tỷ tỷ và Thế tử Khang vương chàng hữu tình thiếp có ý, là tỷ chen chân vào. Tỷ thúc giục phụ mẫu nhà kia đi thỉnh ý chỉ tứ hôn. Bây giờ buộc chung một chỗ với Bùi Trạch là mong muốn của tỷ."

Phùng Hi đưa tay lên tát một cái, mạnh tay làm mặt Phùng Nguyên sưng phù: "Đầu óc không tỉnh táo, ta giúp muội. Muội nên nhớ rõ, ta mới là thân tỷ tỷ của muội!"

Phùng Nguyên không lo che mặt, trở tay liền trả lại cái tát đó cho nàng ta: "Ai mà hiếm lạ tỷ tỷ không biết xấu hổ như tỷ chứ? Nghĩ đến chúng ta cùng một nương sinh ra, ta thật ngán ngẩm."

Mắt thấy chuyện sắp trở nên nghiêm trọng, Từ thị tranh thủ thời gian ngăn giữa hai nàng ta. Phùng Khánh Dư thấy hai nữ nhi trong nhà trở thành dạng này, suýt chút nữa bất tỉnh. Đợi qua cơn tức ngực, ông ta mạnh mẽ quát lớn: "Dừng lại cho ta, hai đứa khốn nạn kia!"

"Đức hạnh này của các con mà muốn xuất giá, các con muốn chọc lão tử giận chết phải không!"

Phùng Khánh Dư vừa mắng vừa vỗ ngực.

May là ông ta vẫn còn tiếng nói ở trong nhà, dù Phùng Hi và Phùng Nguyên đều hận không thể xé nát mặt đối phương, sau lời của ông ta, hai tỷ muội đều dừng lại.

Phùng Tuấn lui về sau hai bước. Hắn ta bị hai tỷ tỷ dọa, không dám bước lên.

Từ thị tủi thân đến phát khóc. Bà ta không ngờ có một ngày nhà này sẽ chia rẽ nội bộ, hai nữ nhi lại vì người trong cung kia mà cấu véo nhau. Từ thị lau nước mắt, hỏi: "Rốt cuộc thì con xảy ra chuyện gì vậy? Sao tiến cung một chuyến, khi trở về biến thành thế này? Có phải nàng làm cái gì với con không?"

"Tỷ tỷ đối xử với ta tốt nhất, có thể làm gì với ta? Lúc ta làm cung nữ bị người ta vu oan, tỷ tỷ nghĩ hết biện pháp cứu ta. Nàng biết trong cung khổ sở, khuyên ta trở về nhưng ta không chịu, còn giúp đỡ đưa ta đến trước